Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Triệu Giới đoán không sai, quả thật Ngụy La biết rõ.
Không chỉ biết rõ, hơn nữa nàng còn quyết định giữ khoảng cách với hắn.
Ngày đó ở gần cửa Thiên Phật Tự, hắn không chỉ hôn nàng, còn ở bên môi
nàng liếʍ mυ'ŧ! Ngụy La còn nhớ rõ, ôn tuyền sau rừng đào qủa thật rất
thoải mái, khiến nàng buồn ngủ, ngâm một hồi liền không tự chủ ngủ thϊếp đi. Sau đó Triệu Giới ôm nàng lên ngựa, nàng mơ mơ hồ hồ nhưng cũng có
chút ấn tượng. Lúc tới cửa Thiên Phật Tự, hắn gọi tên nàng, thật ra lúc
đó nàng nghe thấy, nhưng quá mệt mỏi nên không muốn tỉnh lại. Ai biết
Triệu Giới vậy mà cúi người hôn lên trán nàng, nàng kinh ngạc nhưng
không dám mở mắt, dứt khoát nhắm mắt giả bộ ngủ. Có điều hành động tiếp
theo của hắn thật khiến nàng càng thêm sợ hãi, hắn vậy mà lại hôn miệng
nàng!
Ngụy La thật sự cảm thấy không xong rồi, bên ngoài giả ngủ đến thiên hôn địa ám nhưng trong lòng như có từng đợt sóng đập tới.
Vì sao Triệu Giới hôn nàng?
Nàng không ngốc, dù sao cũng sống qua một đời, những việc đã trải qua
cũng nhiều hơn so với người khác, đại khái cũng hiểu được một chút.
Ngày trước là nàng không muốn nghĩ đến phương diện kia, Triệu Giới đối
với nàng tốt, ánh mắt lúc nhìn nàng rất chuyên tâm, bàn tay ôm nàng cũng nóng rực, tất cả điều đó Ngụy La đều tự lừa mình dối người mà bỏ qua.
Chung quy hắn hơn nàng chín tuổi, nhìn nàng từ nhỏ tới lớn, sao có thể
có tâm tư như thế được?
Nhưng bây giờ, nàng muốn xem nhẹ cũng không được, hắn hôn nàng, nhân lúc nàng ngủ mà hôn nàng. Ngày đó lúc Triệu Giới ôm nàng vào lòng, l*иg
ngực hắn nóng hổi như thể muốn hòa tan cả người nàng.
Đại ca ca của nàng thích nàng, là loại tình cảm giữa nam và nữ, không phải xem nàng như tiểu muội muội mà yêu thích.
Trong nhất thời, Ngụy La không rõ ràng được, nàng kính trọng Triệu Giới, cũng cảm kích hắn. Đó là bởi vì hắn luôn chăm sóc nàng, giúp đỡ nàng, ở phía sau thay nàng thu dọn cục diện rối rắm. Có điều muốn nàng tiếp
nhận phần tình cảm này, nàng thật sự không làm được, vậy thì dứt khoát
giữ khoảng cách với hắn.
Trước kia qua lại quá thân cận, Triệu Giới lại là nam nhân trưởng thành, nàng là cô nương chưa gả. Nam nữ hữu biệt, thân cận như vậy cũng không
tốt.
Đây là nguyên nhân tại sao hôm nay nàng lại né tránh Triệu Giới.
Ngụy La về Phủ Anh Quốc Công, vốn muốn qua Tứ phòng thỉnh an Tần Thị một chuyến, mới vào cửa chính liền thấy Bạch Lam đi tới nói với nàng: “Tiểu thư, thiên kim Bình Viễn Hầu tới đây”.
Lương Ngọc Dung thường tới tìm Ngụy La chơi đùa, cũng không phải chuyện
hi hữu gì. Bọn nha hoàn tập mãi thành quen, mỗi lần nàng ấy tới Phủ Anh
Quốc Công đều trực tiếp mời tới phòng khách chờ.
Ngụy La gật đầu tỏ vẻ đã biết, nghe Bạch Lam nói người đang đợi ở phòng khách liền trực tiếp nhấc váy đi tới đó.
Lương Ngọc Dung đang ngồi trên ghế làm từ gỗ hoa lê khắc hoa hồng uống
trà, là loại trà tuyết liên trên núi Nga Mi mới hái vào mùa xuân, bột
trà trong suốt, hương thơm ngào ngạt. Nàng mê mẩn phẩm trà, ngẩng đầu
lên nhìn thấy Ngụy La đi vào, gấp gáp đứng lên hỏi: “Ta nghe Bạch Lam
nói ngươi vào cung, có chuyện gì sao, Thiên Cơ Công Chúa tìm ngươi hả?”
Ngụy La lắc đầu nói không phải: “Là Hoàng Hậu Nương Nương triệu ta vào cung”.
Động tác bưng trà của Lương Ngọc Dung hơi khựng lại, việc Triệu Lưu Ly
thường kêu Ngụy La vào cung chơi nàng biết, nhưng Hoàng Hậu Nương Nương
cũng thường xuyên kêu Ngụy La vào cung sao? Nàng tò mò hỏi: “Hoàng Hậu
Nương Nương tìm ngươi có việc gì sao?”
Ngụy La liền đem việc lễ cập kê của Thiên Cơ Công Chúa kể lại một lượt,
Trần Hoàng Hậu bảo nàng giúp đỡ, đảm nhiệm chủ trì trong lễ cập kê của
công chúa.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt Lương Ngọc Dung như bừng tỉnh đại ngộ: “Hóa ra là có chuyện như vậy”.
Đây là một chuyện tốt, Lương Ngọc Dung nghiêng đầu tỉ mỉ nhìn Ngụy La,
rất có cảm giác “Có vinh cùng hưởng”, cảm thấy vui mừng: “Đây còn không
tốt sao? Ngày đó nhất định rất nhiều quý nữ sẽ có mặt, Hoàng Hậu Nương
Nương bảo ngươi làm, chắc là nhìn trúng dáng vẻ quy củ của ngươi, thấy
rõ ngươi là người tốt nhất. Sau lễ cập kê của Thiên Cơ Công Chúa, thanh
danh của ngươi chắc chắn sẽ tăng lên”.
Ngụy La nghĩ cũng phải, chỉ là nàng không quen quy củ lễ cập kê, cho nên vẫn có chút lo lắng, nếu có gì sai sót sẽ không tốt.
Cũng may Trần Hoàng Hậu nói sẽ cho người dạy nàng cẩn thận nên trong lòng Ngụy La mới có chút yên tâm.
Nói xong những thứ này, Ngụy La cầm chén trà khắc hoa sen lên, nghiêng đầu hỏi: “Hôm nay tìm ta có chuyện gì?”
Lương Ngọc Dung không phải cô nương hay tỏ vẻ xấu hổ, tính tình nàng ấy
thẳng thắn, có gì nói đó. Lương Ngọc Dung chớp mắt mấy cái, không quanh
co nói: “Lần trước ngươi đưa kẹo cho Thường Dẫn ca ca, huynh ấy có nói
gì không?”
Hóa ra là vì chuyện này.
Hào hứng của Ngụy La giảm dần, mở miệng cố ý kéo dài tiếng “A”, giả bộ suy tư, rất lâu sau mới chậm chạp nói: “Không nói gì cả”.
Vẻ mặt Lương Ngọc Dung có chút mất mát.
Thật ra Ngụy La đang gạt người, lúc Ngụy Thường Dẫn nhận kẹo, ca ca tươi cười ôn hòa, còn trêu ghẹo nói: “Ca ca chỉ cho muội ấy vài viên kẹo,
muội ấy lại tặng ca ca ba túi điểm tâm, vụ mua bán này xem ra có lời
rồi”.
Có điều những lời này Ngụy La nàng sẽ không nói cho Lương Ngọc Dung
biết, trước khi chân Ngụy Thường Dẫn lành lại, nàng không muốn để hai
người bọn họ có quá nhiều liên hệ.
Đôi mắt to sáng ngời của Lương Ngọc Dung lập tức ảm đạm, cũng không từ
bỏ ý định hỏi tiếp: “Huynh ấy có nói ăn ngon hay không, có thích không?”
Lúc Ngụy La nói dối tim không loạn mặt không đỏ, thẳng thắn vô tư mà
nói: “Ta đưa điểm tâm cho Thường Dẫn ca xong liền ra về, không thấy ca
ca có ăn không, thế nên cũng không biết ca ca có thích hay không”.
Lương Ngọc Dung tức giận, ỉu xìu ngồi lại trên ghế, bị đả kích tới nỗi không muốn hỏi gì nữa.
Bọn họ đang nói chuyện thì bên ngoài có một gã sai vặt nóng vội không
yên đi ngang qua, theo sau hắn ta là một ông lão râu dài tóc hoa râm.
Ông lão cầm theo một hòm thuốc, xem ra là một vị đại phu. Ngụy La đi ra
khỏi phòng khách, gọi gã sai vặt lại hỏi: “Có chuyện gì, trong phủ có ai bị bệnh sao?”
Gã sai vặt nghe tiếng dừng bước, hai tay chắp lại hành lễ: “Bẩm Tứ tiểu thư, là bệnh chân của Đại công tử ở Dung Viên”.
Trên đùi Ngụy Thường Dẫn có vết thương, bình thường không sao, nhưng mỗi khi tới đợt mưa dầm vết thương cũ sẽ tái phát, đau đớn khó nhịn. Sau
lưng gã sai vặt là vị đại phu họ Chu, có chút danh tiếng ở Thành Thịnh
Kinh, chuyên chữa các loại bệnh như vậy, những năm nay cũng là nhờ vào
ông ấy Ngụy Thường Dẫn mới có thể bình an vô sự.
Sự tình như thế này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Dù sao đã
nhiều năm như vậy, sớm đã thành thói quen, nhưng mỗi lần cơn đau tái
phát vẫn như cũ khó mà chịu được.
Lương Ngọc Dung vừa nghe liền thấy không tốt, nhịn không được hỏi: “Chân bị bệnh… có nghiêm trọng không?”
Gã sai vặt đáp: “Đại khái là do thời tiết ẩm ướt, cho nên lần này nghiêm trọng hơn so với bình thường một chút”.
Gã sai vặt nói xong rồi, cũng sợ trễ nãi thời gian làm ảnh hưởng tới
việc điều trị của Ngụy Thường Dẫn liền vội vàng cáo từ Ngụy La và Lương
Ngọc Dung, dẫn đại phu đi về hướng Dung Viên.
Ngụy La nhìn bóng lưng gã sai vặt, hình như đang nghĩ gì đó.
Lương Ngọc Dung không yên tâm, tiến lên cầm tay Ngụy La nói: “A La, chúng ta đi thăm Thường Dẫn ca ca đi!”
Ngụy La vốn không muốn để Lương Ngọc Dung đi, nhưng lại không tìm được
lý do gì để ngăn cản. Ngụy La nghĩ thấy cũng tốt, để cho nàng ấy nhìn
thấy tình hình thực tế của Ngụy Thường Dẫn một chút, để nàng ấy thấy rõ
trở ngại giữa hai người bọn họ, sau này cũng không sinh ra tâm tư gì
khác. Nghĩ đến đây, Ngụy La gật đầu nói “Được”.
*** *** ***
Lúc các nàng tới Dung Viên, đại phu đang chữa trị cho Ngụy Thường Dẫn.
Đại phu nhân nghe nói bọn họ tới thăm Ngụy Thường Dẫn nên cũng không
ngăn cản, kêu các nàng vào phòng, miễn cưỡng cười: “A La… các con có
tâm”.
Mùi thuốc đông y trong phòng thật nồng nặc, dường như tràn ngập cả phòng, phả vào miệng, xộc vào mũi.
Ngụy La và Lương Ngọc Dung không quen với mùi thuốc nồng như vậy, lúc
vừa vào phòng liền bị sặc, ho vài cái. Thật vất vả hai người mới thích
ứng được, đi vào đằng sau bình phong làm từ gỗ hoa lê và cúc được khắc
tranh sơn thủy, nhìn thấy Ngụy Thường Dẫn đang ngồi trên ghế thái sư làm bằng gỗ trắc, hai chân ngâm trong thùng gỗ. Đại phu cho từng thứ dược
liệu một vào trong thùng, dưới thùng gỗ có đốt lửa, trên mặt nước còn
lượn lờ khí nóng, vừa nhìn liền biết nhiệt độ không thấp. Lại nhìn Ngụy
Thường Dẫn, gương mặt tuấn lãng tái nhợt dị thường, trên trán đầm đìa mồ hôi, cùng bộ dáng nho nhã ngày thường khác nhau rất lớn.
Nhưng cho dù có đau đớn cỡ nào, khí chất trầm tĩnh của Ngụy Thường Dẫn
cũng không đổi, chỉ nhắm mắt lại, môi mỏng khẽ nhếch, không nói lời nào.
Chắc là nghe được tiếng bước chân, Ngụy Thường Dẫn mở mắt nhìn người
tới, miễn cưỡng cười, nói vài tiếng: “A La và Ngọc Dung muội tới à…”
Lương Ngọc Dung chưa từng thấy qua tình cảnh như vậy, bàn tay trong tay
áo không ngừng nắm chặt khăn lụa, vừa cảm thấy đáng sợ, lại vừa lo lắng
cho Ngụy Thường Dẫn. Nàng chần chừ thật lâu mới tiến lên, nhẹ nhàng hỏi: “Thường Dẫn ca ca rất đau sao?”
Ngụy Thường Dẫn hơi cụp mắt, yếu ớt cười một cái: “Không đau lắm”.
Sao có thể không đau chứ?
Sắc mặt Ngụy Thường Dẫn không tốt, y phục đều bị mồ hôi làm ướt đẫm, còn có thể không đau sao?
Lương Ngọc Dung và Ngụy La đứng bên cạnh, vốn nghĩ chỉ muốn tới xem hắn
một chút, bây giờ nhìn rồi, lại hy vọng bản thân chưa từng tới đây.Bởi
vì nếu không đến sẽ không phải nhìn thấy vẻ thống khổ của Ngụy Thường
Dẫn, lại càng sẽ không vì thế mà đau lòng cho hắn.
Hai nàng đứng một lúc, không giúp đỡ được cũng không làm được gì. Vì
không muốn làm vướng víu đại phu đang chữa bệnh, đành phải cáo từ với
đại phu nhân rồi rời đi.
Trước khi đi Lương Ngọc Dung lơ đãng nhìn quanh, thấy đầu giường Ngụy
Thường Dẫn còn có một bọc điểm tâm đang mở, đúng là loại bánh cuộn đậu
đỏ lần trước nàng mua cho hắn. Bên trong bánh cuộn mấy tầng đậu đỏ, bên
ngoài rắc một lớp bột nếp mỏng, hương vị khi ăn vào miệng ngọt mà không
ngấy. Lúc đó nàng mua tám cái, bây giờ chỉ còn lại hai.
Ngụy Thường Dẫn thích ăn sao?
Lương Ngọc Dung ngẩn người, quay đầu lại nhìn Ngụy Thường Dẫn đang ngồi trên xe lăn.
Vừa vặn Ngụy Thường Dẫn nhìn Lương Ngọc Dung, ánh mắt hai người gặp
nhau, hắn cong môi khẽ cười, vẻ mặt nhu hòa, cho dù bản thân đang trong
hoàn cảnh chật vật nhưng vẫn ung dung bình tĩnh như trước.