Sổ Tay Sử Dụng Sủng Phi

Chương 41: Nàng hận đôi tay này

Lúc này trời đã tối hết, phía sau núi còn cách chỗ này một đoạn đường,

đường núi gập ghềnh, còn có thể sẽ gặp nguy hiểm. Trong nháy mắt Ngụy La đã chạy rất xa, Triệu Giới đành bảo Chu Cảnh đuổi theo.

Chỉ thấy Chu Cảnh tung người nhảy vài cái, liền vững vàng ngăn trở đường đi của Ngụy La.

Lúc này lòng nàng nóng như lửa đốt, căn bản không rảnh giải thích cho hắn, đẩy hắn ra nhân tiện nói: “Tránh ra!”

Chỉ cần nàng chậm trễ một chút, A Đại liền nguy hiểm nhiều hơn một phần. Ai biết bọn họ đã đi bao lâu, nghi thức tiến hành tới đoạn nào rồi? Nếu lúc nàng đuổi tới, A Đại đã bị chôn dưới lòng đất, vậy thì phiền toái!

Không biết làm thế nào với Chu Cảnh vẫn vững như núi, Ngụy La đẩy thế

nào cũng không động đậy. Nàng chạy chỗ nào, hắn ta chạy chỗ đó, quả

nhiên là cố ý cản đường nàng. A La ngẩng đầu hung dữ trừng hắn, đang

muốn cầm tay Chu Cảnh cắn một ngụm, Triệu Giới từ phía sau chạy tới,

ngón tay thon dài ngăn cản miệng nhỏ của nàng, thanh âm trầm ổn dễ nghe: “A La, muội muốn đi đâu?”

Ngụy La tự biết nếu đã dẫn bọn họ tới đây thì nhất định phải cho họ một

lời giải thích, nếu không cho dù thế nào cũng không thể nói nỗi. Mà bây

giờ còn quá sớm, việc cấp bách là cứu A Đại ra. Ngụy La nhìn Triệu Giới, trong mắt mang theo vài phần chần chừ, như một con thú nhỏ khát vọng

thoát ra khỏi xiềng xích trói buộc nó, hồi lâu sau mới nói: “Phía sau

núi”.

Triệu Giới đáp lại ánh mắt của nàng, từ từ gật gật đầu, cầm tay nàng nói: “Được, bổn vương dẫn muội đi”.

Trong lòng hắn có nghi hoặc, có ý muốn hỏi nàng chuyện gì đang xảy ra,

nhưng nàng miệng kín như bưng, cái gì cũng không chịu nói. Lúc này hắn

mới biết được vì sao nàng muốn hắn cùng đi, bởi vìcăn bản một mình nàng

không có khả năng tự mình đến được chỗ này. Vậy cần hỏi là, tại sao nàng lại biết chỗ này? Vì sao lại quen thuộc chỗ này như vậy?

Tứ tiểu thư của Phủ Anh Quốc Công, ngày thường ru rú ở trong nhà, ngoại

trừ nhà cũng chỉ có hoàng cung, nàng sao có thể tới loại địa phương như

vậy.

Triệu Giới rũ mắt nhìn tiểu cô nương trước mặt, đồng tử đen nhánh nhìn

hắn, ánh mắt âm lãnh, nắm lấy tay hắn khẽ run, tựa hồ đang cật lực che

giấu tâm tình của bản thân. Nàng vẫn luôn như vậy, trong lòng chất chứa

nhiều chuyện, chưa bao giờ nói với người khác. Rõ ràng mới chỉ tám tuổi, tâm sự lại nặng nề hơn so với người khác. Mới vừa rồi nàng đứng ở cổng

nhà đó, bả vai nho nhỏ khẽ cúi, vừa đáng thương lại yếu ớt, hắn cơ hồ

không nhịn được muốn tiến lên ôm lấy nàng.

Đến tột cùng nàng đang che giấu cái gì?

Triệu Giới liễm mâu, thu hồi ánh mắt

Màn đêm buông xuống, rừng núi yên tĩnh. Chu Cảnh nâng chén đèn dầu nhỏ

(1) đi sau lưng bọn họ, ánh sáng yếu ớt chiếu sáng con đường dưới chân,

một đường hướng sơn lâm cùng cốc đi tới. Dưới chân là tuyết đọng thật

dày, bước thấp bước cao, đi lại đầy gian khổ. Nhưng Ngụy La lại không

oán than câu nào, nàng nắm chặt tay Triệu Giới, không nói một lời đi về

phía trước, cây cối che đi ánh trăng, khiến hắn không thấy rõ vẻ mặt của nàng.

Ngụy La dựa vào ký ức tiến về phía trước, nhưng cuối cùng nàng vẫn có

chút tự đánh giá cao bản thân. Đêm hôm đó quá mức hỗn loạn, lúc nàng lên núi đang đội khăn trùm đầu (2), lúc xuống núi lại hoảng hốt chạy bừa,

căn bản không nhớ kỹ đường. Bây giờ mới chỉ đi trong chốc lát, liền phân không rõ phương hướng, quẩn quanh một chỗ.

Nàng nhìn quanh trái phải, xung quanh đều là một cảnh vật như nhau, một mảng đen như mực, không biết đâu là đâu.

Triệu Giới hỏi nàng: “Lạc đường?”

Nàng nổi giận nói một tiếng:”Phải”, bộ dáng có chút bất lực.

Triệu Giới cười nhẹ, chẳng biết tại sao thấy yên lòng. Không biết đường

mới tốt, như vậy mới bình thường, nếu ngay cả đường trong núi cũng biết

rõ, vậy hắn thật sự sẽ hoài nghi nàng.

Triệu Giới cúi người cột sát lại áo choàng của nàng, thay nàng đội mũi

lên, lông thỏ màu trắng vây quanh gương mặt nhỏ nhắn trong suốt của

nàng, ở dưới ánh nến trắng tới lạ. Hắn hỏi: “Muội muốn đi chỗ nào?”

Nàng suy tư hết lần này tới lần khác, mới đáp: “Có một cái mộ!”

Sắc mặt Triệu Giới khẽ động, cũng không hỏi nhiều, gọi Chu Cảnh tới.

Chu Cảnh nghe vậy lập tức tung người nhảy lên cây nhìn quanh bốn phía.

Có một phương pháp rất tốt để tìm kiếm mộ địa, đó chính là vào ban đêm,

trước phần mộ sẽ có ma trơi màu lam hiện lên, trong đêm vô cùng rõ ràng. Võ công Chu Cảnh cao cường, ban đêm cũng có thể thấy được mọi vật,

không đầy một lát liền nhảy từ trên cây xuống, chỉ hướng tây nam nói:

“Vương Gia, chỗ kia có chút quỷ dị”.

Triệu Giới gật đầu, một lần nữa nắm tay Ngụy La: “Đi thôi!”

Ngụy La đuổi kịp cước bộ của hắn, đi một đoạn đường núi dài như vậy, kỳ thật sớm đã mệt mỏi, nhưng nàng lại kiên định, thủy chung không có chút oán hận. Nếu đã biết rõ phương hướng, nàng đi cũng

nhanh hơn, không ý thức buông tay Triệu Giới ra, ném hắn ra sau người.

Có điều nàng vẫn còn quá nhỏ, không đi được bao lâu thể lực đã không

chống đỡ nổi, tốc độ ngày càng chậm. Ngụy La mới vừa cất bước, liền bị

tảng đá bị tuyết rơi bao phủ ngăn trở, thân thể không tự chủ nghiêng về

phía trước, mắt thấy sẽ ngã sấp xuống đất!

Triệu Giới từ phía sau đúng lúc ôm lấy eo nàng, đợi nàng đứng vững rồi

cũng không buông ra, ngược lại thuận thế ôm nàng từ trên mặt đất dậy,

buồn cười nói: “Cuối cùng cũng không đi nỗi nửa?”

Ngụy La không giãy giụa, thuận thế bám lấy cổ hắn, gương mặt man mát lành lạnh dán lên cổ hắn, hòa hoãn nói: “Phải!”

Gương mặt nhỏ của nàng lạnh buốt, nhưng lại thở ra khí nóng. Triệu Giới không tiếp tục trêu nàng, ôm nàng đi tiếp.

Chu Cảnh đi theo phía sau, thật không đành lòng nhìn Vương Gia cao quý

của bọn họ ôm một tiểu cô nương đi đường núi, liền lên tiếng đề nghị:

“Vương Gia, không bằng để thuộc hạ cõng Tứ tiểu thư đi!”

Triệu Giới không có ngừng lại, thanh âm bình tĩnh: “Ngươi cầm đèn, đi phía trước dẫn đường”.

Chu Cảnh tự thấy mất mặt, sờ sờ mũi, đành phải theo phân phó của Triệu Giới, cầm đèn đi trước hai người.

Ngụy La cảm thấy cổ Triệu Giới ấm áp vô cùng, càng không ngừng hướng gáy hắn dán vào, hấp thụ hơi ấm. Cái miệng nhỏ thở ra khí nóng, mũi thỉnh

thoảng đυ.ng phải tai hắn, có chút giống động vật nhỏ kiêu ngạo lại thích bám người, chính là giống con mèo nhỏ. Triệu Giới rút một tay ra sờ sờ

trán nàng: “Lạnh sao?”

Ngụy La lắc đầu, thủy chung không quên mục đích của chính mình: “Không lạnh, Đại ca ca đi nhanh một chút”.

Triệu Giới không nói gì nữa, cất bước hành tẩu giữa núi rừng

*** *** ***

Phía Tây Nam quả thật có một cái mộ, bất quá lúc này là mùa đông, ma

trơi không đốt dậy nổi, chỉ có vài thứ ánh sáng từ ngọn lửa bập bùng.

Lúc nãy Chu Cảnh đứng trên tán cây nhìn thấy chính là cảnh tượng này,

ngọn lửa chiếu tới màu đỏ vui mừng, lại lộ ra một loại không khí quỷ dị

khiến người sợ hãi.

Triệu Giới ôm Ngụy La cuối cùng cũng đi tới nơi, nhìn về phía trước.

Sắc mặt Ngụy La bỗng nhiên cứng đờ, anh mắt hung dữ nhìn chằm chằm,

trừng mắt nhìn đôi phu thê đang đứng cách đó không xa. Đôi phu thê đó

đúng là Lâm Tuệ Liên và Bạch Dương, lúc này hai bọn họ đang cầm xẻng,

xúc đất đổ vào mộ phần. Trong mộ phần có một cái quan tài chôn thật sâu, trước mộ bày ra nến mừng đỏ thẫm, bên cạnh còn có một cái giày thêu màu đỏ.

Bọn họ tới quá muộn, A Đại đã bị chôn sống!

Phu thê Lâm Tuệ Liên đã lấp đất xong, thu thập đồ đạc, đứng trước bia mộ nói hai ba câu gì đó, liền cầm giỏ trúc muốn đi xuống núi.

Thân thể Ngụy La run rẩy, phẫn nộ nói: “bắt lấy bọn họ, Đại ca ca, bắt lấy họ…”

Triệu Giới và Chu Cảnh lúc này cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra, sắc mặt

đều trở nên ngưng trọng. Ngụy La mới nói xong câu đó, Chu Cảnh giống như mũi tên rời khỏi cung, cực nhanh lao tới trước mặt Lâm Tuệ Liên và Bạch Dương, rút ra bội đao bên hông, đáp lên cổ hai người: “Đứng lại!”

Phu thê Lâm Tuệ Liên ăn mặc bình thường, nhìn có vẻ thuần phác, nhưng

nội tâm lại vô cùng độc ác. Hai người bọn họ không nghĩ tới lúc này đột

nhiên có người nhảy ra, kinh hãi vô cùng, hơn nữa lại còn chột dạ. Lâm

Tuệ Liên ngoan cường kiêu căng nói: “Ngươi là ai? Vì sao cản đường bọn

ta?”

Chu Cảnh chất vấn: “Các ngươi vừa mới chôn cái gì?”

Bạch Dương là một nam nhân gầy yếu, đi đường cũng không lưu loát, một

thân mồ hôi lạnh: “Không chôn cái gì, hôm nay là ngày giỗ của nhi tử ta, ta và phụ nhân tới đốt cho hắn chút giấy tiền… Chuyện này có can hệ gì

tới ngươi?”

Nói xong hắn ta xoay người muốn đi đường khác, ai ngờ sau lung lại có

một người, ôm trong lòng một tiểu cô nương, khí độ bất phàm, thoạt nhìn

liền biết không thể trêu chọc. Hai người họ đoán được việc bị bại lộ,

nhưng lại đoán không ra thân phận của người vừa tới, khẽ cắn răng, chuẩn bị xông ra ngoài - -

Còn chưa chạy được vài bước, họ liền bị Chu Cảnh đuổi theo từ phía sau,

mỗi tay nắm lấy một người, ném tới trước mặt Triệu Giới! Chu Cảnh chắp

tay nói: ‘Vương Gia, nên xử trí bọn họ thế nào?”

Hai người quỳ rạp trên mặt đất, đau đến không nói nên lời. Ánh mắt Triệu Giới lạnh lùng, hỏi tiểu cô nương trong lòng: “A La nghĩ muốn xử trí

như thế nào?”

Ngụy La lo lắng A Đại ở trong quan tài, nàng ấy bị chôn xuống không lâu, lúc này có lẽ vẫn còn đường sống. Nàng nhìn hai người trên mặt đất, lần nữa thấy mặt bọn họ, tâm tình đã không còn phập phồng như trước. Nàng

nói: “Trước hết để bọn họ đem người đào lên đã”.

Sắc mặt Lâm Tuệ Liên và Bạch Dương biến sắc, liên tục lắc đầu: “không… Không được…”

Chu Cảnh rút đao đặt lên cổ Bạch Dương, kiếm trên tay rất nhiệt tình,

rất nhanh trên da hắn đã rướm máu. Bạch Dương bị dọa sắc mặt trắng bệch, vội vàng đổi giọng: “Được, được, chúng ta đào, chúng ta đào”.

Hôm nay không biết bọn họ đã trêu chọc vào nhóm thần tiên nào, nguyên

bản kế hoạch vốn dĩ hoàn hảo, không lường được đột nhiên có ba người

xông ra, vừa nhìn liền biết không phải người trong thôn bọn họ. Nếu đã

không phải, vì sao lại cố ý chạy tới nơi này, chẳng lẽ họ biết Bạch Lam

sao? Nghĩ đến đây, bọn họ vội vàng chối bỏ ý nghĩ này. Ba người này vừa

nhìn liền biết không phải người bình thường, sao lại có quan hệ với Bạch Lam được! Ngoại trừ nguyên nhân này, có thể là gì chứ?

Lâm Tuệ Liên và Bạch Dương nghĩ không ra, bị trường đao của Chu Cảnh bức bách, không thể không nhặt lại xẻng đào lên phần mộ mới vừa đắp đất

xong.

Chu Cảnh thả tay bọn họ ra, nhìn nhìn vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng của Ngụy La bên cạnh, thúc giục: “Nhanh lên, nếu chậm, ta liền lấy mạng các

ngươi!”

Trong lòng hai người bất mãn, nhưng đành phải làm theo.

Ước chừng một nén nhang sau, trong phần mộ rốt cuộc cũng lộ ra quan tài sơn màu đen.

Ngụy La nắm tay thành quyền, thanh âm mềm mại kéo căng nghiêm túc: “Mở ra!”

Bạch Dương và Lâm Tuệ Liên còn muốn giãy dụa tới phút cuối, sau khi mở

ra sẽ không tốt, nhi tử bọn họ ở âm phủ cũng không được yên ổn thành

thân. Bọn họ do dự nói: “Bên trong là hài cốt của nhi tử ta, đã quá lâu

rồi, sớm chỉ còn một đống xương trắng… các ngươi muốn xem cái này làm

gì? Bên trong thật sự không có cái gì”.

Ngụy La không hề bị lay động, thanh âm kiên định hơn ba phần: “Mở ra!”

Bọn họ đành phải làm theo, chậm chạp dời nắp quan tài, lộ ra quang cảnh

bên trong. Một đống xương cốt trắng thình lình hiện ra trong tầm mắt mọi người. Triệu Giới đứng sau lung Ngụy La, đưa tay che mắt nàng. Nắp quan tài bị dời đi toàn bộ, bên kia còn có một thiếu nữ mặt hỉ phục đỏ thẫm, bởi vì đã qua thời gian dài, mặt nàng tái xanh, hai mắt nhắm nghiền,

sớm đã hôn mê.

Ngụy La từ từ kéo tay Triệu Giới ra, nhìn vào bên trong. Tầm mắt nàng

dừng lại trên người A Đại rất lâu, hỏi: “Nàng ấy còn sống không?”

Triệu Giới ngước mắt nhìn, sắc mặt mặc dù tái xanh, nhưng khi nắp quan

tài được mở ra, l*иg ngực thiếu nữ đó vẫn có chút phập phồng, chắc là

còn chưa có chết. Hắn cuối cùng biết rõ nàng vì sao phải tới chỗ này,

bừng tỉnh lại, lại hiếu kỳ quan hệ giữa hai người bọn họ, nói: “Còn

sống”.

Ngụy La yên tâm, nghiêng đầu nhìn về hướng phu thê nhìn họ.

Lâm Tuệ Liên và Bạch Dương bị Chu Cảnh áp chế, song song quỳ trên mặt

đất, tự biết không lừa gạt được, bắt đầu kể nỗi khổ tâm của bọn họ. Dù

sao nếu chuyện này bị bẩm báo lên quan phủ, đều phải trị tội. Bọn họ

biết rõ là sai, lại khăng khăng muốn làm, chẳng lẽ mệnh của người sống

lại không bằng nhân duyên của người đã chết sao?

A Đại được Chu Cảnh mang ra khỏi quan tài, bây giờ đang nằm bên chân của nàng, hôn mê bất tỉnh.

Hỉ phục đỏ hồng đến đáng sợ, kim trâm trên tóc A Đại tỏa sáng rực rỡ.

Bởi vì nhà nghèo, trên cây trâm chỉ dát một tầng vàng mỏng, mài được

lanh lảnh. Ngụy La không hề báo trước, rút cây trâm trên đầu A Đại, cất

bước đi tới chỗ Lâm Tuệ Liên!

Hai tay Lâm Tuệ Liên đặt trên đất, thấy thế thân thể bà ta cứng đờ. Còn

chưa hiểu chuyện gì, liền thấy ánh mắt lạnh lẽo của tiểu cô nương, nàng

giơ cây trâm lên, hung hăng đâm xuống mu bàn tay bà ta - -

Lâm Tuệ Liên đau kêu ra tiếng, máu tươi bắn tung tóe.

A La hận đôi tay này. Chính đôi tay này cứu nàng về nhà, nuôi dưỡng nàng lớn lên, nấu cơm cho nàng, giúp nàng giặt quần áo, cũng là đôi tay này

đẩy nàng vào quan tài, đem tất cả tình cảm và cảm kích của nàng đánh

vỡ. Bây giờ bà ta lại muốn dùng đôi tay này để hại người khác, sao bà ta lại có thể ghê tởm như vậy? A La lạnh lẽo liếc nhìn Lâm Tuệ Liên, đem

cây trâm từ tay trái bà ta nhổ ra, lại hung hăng đâm lên tay phải, một

lần không đủ, còn có lần thứ hai, lần thứ ba. Nàng muốn bà ta phải đau

đớn, càng đau càng tốt. Nàng muốn đôi tay này không thể hại người khác

được nữa, không làm được hoa lụa cũng không thể cầm nổi xẻng.

Lâm Tuệ Liên đau đến toàn thân run rẩy, đổ mồ hôi lạnh, nghĩ muốn dùng

sức đẩy A La ra, nhưng có Chu Cảnh ở sau lưng uy hϊếp, bà ta không làm

được. Toàn thân Lâm Tuệ Liên vô lực, không thể động đậy.

Không lâu sau, Lâm Tuệ Liên ngất đi, Ngụy La mới cầm cây trâm dừng lại.

Nàng cúi đầu, không nhúc nhích.

Triệu Giới tiến lên ôm nàng dậy, để qua một bên, chuẩn bị lau vết máu

bắn tung tóe trên mặt nàng. Lúc hắn nhìn thấy ánh mắt nàng, động tác

bỗng nhiên cứng đờ. Trong mắt nàng đầy nước, từng giọt nước mắt như hạt

đậu từ trong hốc mắt lăn xuống, im hơi lặng tiếng mà khóc, phảng phất

như đã nhận ủy khuất rất lớn, yếu ớt đến không nói nên lời.

Triệu Giới ngồi xổm trước mặt nàng, kinh ngạc nói: “A La?”

Nàng vươn cánh tay, ôm cổ hắn, bổ nhào vào trong ngực hắn, dần dần khóc

thành tiếng. Ngụy La từ khóc sụt sùi trở thành vỡ òa, nước mắt ấm nóng

rơi vào cổ hắn, giống như rơi mãi cũng không hết, khóc vừa khổ sở lại

thương tâm

Triệu Giới ôm nàng vào trong ngực, ôm chặt lấy thân thể nho nhỏ, giờ khắc này thật sự là đau lòng tột độ.