*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Máu tươi từng chút một chảy ra khỏi thân thể hắn, dường như mang theo cả nhiệt khí quanh thân hắn ra ngoài. Hắn bắt đầu rét run, tầm nhìn trở nên mơ hồ không rõ, trong đầu hỗn loạn, cổ cũng mỗi lúc một vô lực, không nâng nổi đầu dậy.
Trong cơn kinh hãi đến gần như mờ mịt, hắn bỗng nhớ tới rất nhiều chuyện, vụn vặt mà rời rạc.
Hắn nhớ tới những người cùng hắn lớn lên ở trong núi, giờ đây đều ngã lăn trong vũng máu giống như hắn.
Nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy quốc sư, lúc ấy hắn vẫn đang tuổi trẻ con, chưa hiểu lý lẽ, lại càng chẳng có liên quan gì tới quốc sư, chỉ là khi gạt Tùng Vân xuống núi lén xem đội ngũ tế trời đi qua huyện thành, từng thoáng thấy quốc sư. Khi đó người rất đông, lại chẳng ai dám đứng quá gần. Hắn đang xen giữa đám người định chọn vị trí nhìn rõ một chút, lại bất cẩn bị khuỷu tay người khác va vào, lảo đảo suýt bổ nhào vào đội ngũ tế trời. Khi sắp sửa ngã xuống, hắn cảm thấy có vân tuyết đảo qua trước mắt, một làn gió nhẹ nhàng quét qua, đúng lúc đỡ lấy thân thể hắn.
Hắn thậm chí còn chưa kịp nhận ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vì sao khi hoàn hồn mình đã vững vàng đứng ở ven đường, mà khi hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đội ngũ kia đã bỏ xa ở trước một đoạn, nhưng hắn vẫn liếc thấy bạch y tăng nhân cưỡi trên đại mã cao lớn……
Ký ức ấy quá xa xôi, xa đến nỗi chính hắn cũng cho rằng mình đã quên từ lâu, nhưng vào thời khắc này lại chợt nhớ tới.
Thì ra ngày thơ bé khi ấy, hắn không sợ hãi quốc sư giống như hôm nay, thậm chí còn có chút sùng kính, rốt cuộc bắt đầu từ bao giờ, ánh mắt hắn nhìn quốc sư chỉ còn dư lại kinh sợ và thấp thỏm…..
Hắn vâng lệnh Tùng Vân, cùng các huynh đệ ngầm bôn tẩu mấy năm, rốt cuộc từng làm bao nhiêu chuyện, hắn đã chẳng còn nhớ rõ. Mới đầu nhìn mạng người qua tay mình, hắn còn mang cảm giác tội lỗi và khủng hoảng, cũng từng truy hỏi Tùng Vân lý do.
Tùng Vân nói, tất cả những gì bọn họ làm đều là vì nhiều bách tính hơn. Từng bước chuẩn bị đó, đều là để bố trí một trận cục to lớn, trận kia tên là Giang Sơn Mai Cốt, nếu bày xong, không chỉ ngăn được đại tai bọn họ tính ra, mà còn có thể bảo đảm sơn hà trường an trăm năm.
(Giang Sơn Mai Cốt: Sông núi vùi xương.)
Nhưng thứ quá mức cao thâm này, Tùng Vân chưa từng dạy hắn, trận cục to lớn này rốt cuộc nắm giữ như thế nào, hắn cũng hoàn toàn chẳng hay biết gì. Chỉ nhớ một câu từ nhỏ đã nghe Tùng Vân nói vô số lần: Có những đại sự để hoàn thành được, luôn không thể thiếu một chút hi sinh.
Lời này hắn hiểu được, cho nên vẫn khắc ghi rất nhiều năm.
Đến tận hôm nay, khi trơ mắt nhìn máu chảy ồ ạt, từ sinh đến tử như chỉ cách nhau một cái chớp mắt, nỗi sợ hãi khôn cùng bao phủ trên đỉnh đầu, hắn bỗng thấy lòng tràn đầy hỗn loạn.
Hắn bất chợt cảm thấy câu nói kia không đúng, còn sơ sót rất nhiều, ít nhất…… ít nhất cũng nên hỏi, những người đó có nguyện ý hi sinh hay không.
Sau khi giãy giụa vô vọng trước cái chết, trong cơn mê man, hắn lại thấy câu nói kia cũng không sai, chỉ là……
Hắn bỗng không rõ, quốc sư hờ hững như vậy, thực sự là vì bách tính mà thân bất do kỷ sao? Trăm người nằm ở nơi này, xương khô trấn dưới đáy sông, còn có càng nhiều người bị liên lụy vào, chết là đáng thật sao, là không thể tránh khỏi thật sao…..
Song hắn đã chẳng còn khí lực mà mở miệng hỏi những điều ấy, thậm chí nhìn quốc sư một chốc thôi cũng không làm nổi, chỉ có thể chìm sâu vào bóng tối, từ từ thϊếp đi, sau đó…… có lẽ là sẽ không tỉnh lại nữa……
Máu chảy ra từ ngón tay của trăm người này, rốt cuộc theo tòa sen nhuộm toàn bộ tượng đá thành màu đỏ sậm, ngay cả bóng lưng cũng không còn xuất trần nữa, mà hiện ra tà khí dày đặc.
Như thể một nghi thức yêu dị cuối cùng cũng bắt đầu, giữa lúc ấy, cả ngọn núi Giang Tùng tính cả bãi hắc thạch nơi quốc sư đứng bỗng bắt đầu chấn động, mặt sông nổi sóng to ngập trời, liên tiếp đánh thẳng tới đây, khi đến phía sau quốc sư lại sát sao dừng lại, quay ngược trở về.
Thoạt nhìn trông như có hai luồng sức mạnh đang điên cuồng phân cao thấp.
Quốc sư ngồi xuống tại chỗ, chắp tay chữ thập, trong miệng thấp giọng niệm kinh văn. Nhìn qua như thể đang siêu độ vong linh, nhưng trong kinh văn hồn hậu cổ xưa kia lại xen lẫn một ít âm điệu quái dị, khiến người nghe cực kỳ không thoải mái.
Hắc thạch phía sau hắn nghiêng ngả, trước người sóng lớn dâng trào, lại tạo thành vòm trên đỉnh đầu hắn một cách kỳ dị, không hề mảy may thương tổn đến hắn.
Ban đầu còn chưa xuất hiện biến hóa gì, nhưng sau khi hắn niệm xong một đoạn kinh văn, đầu ngón tay của hai bàn tay hành lễ đột nhiên xuất hiện điểm máu dày đặc, trông đáng sợ đến dị thường, điểm máu kia ít nhất cũng khoảng chừng trăm cái.
Kinh văn trong miệng hắn vẫn tiếp tục không ngừng, dường như không hề phát hiện những điểm máu này.
Mà những điểm máu lại như thể sống dậy, trong tiếng kinh văn trầm hậu, chúng từng chút từng chút lan đến mu bàn tay, chỉ là tiến mỗi bước đều có vẻ vô cùng gian nan.
Quốc sư mang mặt nạ bạc, chưa từng để lộ dung mạo, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, hai bên mai ở sát rìa mặt nạ bỗng đổ một lớp mồ hôi mỏng, có thể thấy mặc dù thanh âm của hắn chưa từng dao động, song thực tế lại đang tốn sức.
Điểm máu chậm rãi bò từ mu bàn tay đến cánh tay, ẩn trong ống tay áo rộng rãi của hắn.
Sóng gió trong thiên địa càng thêm đáng sợ, như thể muốn nuốt trọn trời đất, tiểu lâu ở bờ sông xa xa trực tiếp bị sóng dữ đánh đến chao đảo, cuối cùng vẫn không thể chống đỡ nổi, phát ra vô số tiếng nứt vỡ, khi một cơn sóng to trào tới, liền hoàn toàn sụp đổ, chìm vào trong sông nước.
Cùng lúc đó, một sợi tơ vàng óng tựa như điện quang, chạy trên một bờ sông khác ở phía xa, tốc độ nhanh như phong lôi càn quét, trước khi mọi người kịp phản ứng, nó đã vọt thẳng tới hướng Đông Bắc, sau khi đi qua nơi nào đó trong sông, liền phát ra tiếng nổ vang, rồi thẳng lao tới hướng Tây Nam, cuối cùng hướng thẳng tới nơi này.
Lướt qua hồ Động Đình, nó rốt cuộc cũng tới Đại Trạch tự. Dưới thân quốc sư bắt đầu tràn ra một tia kim quang mơ hồ. Mà những điểm máu kia thì đã theo cánh tay bò qua cổ, xuất hiện ở trên cổ.
Một màn kia kỳ thực rất khiến người ta sợ hãi, một tăng nhân thoạt nhìn có chút xuất trần, trên cổ lại tràn đầy điểm máu, mà điểm máu này còn ra sức bò lên trên mặt dưới sự thôi thúc của kinh văn.
Khoảnh khắc điểm máu tràn ra khắp nơi, trên bãi hắc thạch bỗng có thêm một vòng tròn máu.
Vòng tròn máu chợt lóe huyết quang, thình lình xuất hiện hai người.
Trong đó một người mặc tăng bào trắng toát, sáng sủa xuất trần, cực đẹp, lại cũng cực lạnh. Lạnh đến mức khiến người ta hoảng sợ, như thể vực sâu vạn trượng bị đè nặng dưới băng tuyết trăm năm, trong tay hắn còn không chút khách khí nắm cổ áo một người khác.
Người nọ máu me đầy mình, trường bào xanh xám lặn lộn dính toàn bùn đất, rách nát khắp nơi, trên cánh tay, cổ, thậm chí là phần mặt lộ ra, đều là đủ loại ấn ký, như thể hứng chịu vạn con kiến gặm tim, trong lúc ngứa ngáy điên cuồng liền biến mình thành huyết nhân.
Huyết nhân này chẳng phải ai xa lạ, chính là thuật sĩ Tùng Vân bị vây khốn trong sơn cốc.
Mà người nắm cổ áo hắn là Huyền Mẫn.
Khuôn mặt hắn vẫn băng lãnh như trước, chỉ là trong con ngươi tối đen còn ẩn chứa một thứ gì đó khác, giống như mưa gió sắp đến, khiến người ta nhìn vào sẽ bất giác sinh ra một nỗi sợ hãi.
Lúc rơi xuống đất, thuật sĩ Tùng Vân kia trông thấy quốc sư đang chắp tay chữ thập, thần sắc lộ vẻ ngỡ ngàng, rồi sau đó lập tức cả kinh.
“Ngươi không phải, ngươi ——” Tùng Vân nhảy dựng, theo bản năng muốn vùng ra khỏi tay Huyền Mẫn, nhưng đã thấy Huyền Mẫn mặt vô cảm đổi tay, bàn tay vốn nắm cổ áo liền trực tiếp siết lấy cổ hắn.
“Ngươi ——” Tùng Vân vốn gặp nguy nan lúc ở động Bách Trùng, bằng không thì thể nào cũng chống cự được nhất thời nửa khắc, không đến mức rơi vào kết cục chật vật thế này. Hắn bị Huyền Mẫn bóp cổ, từng chữ thốt ra vừa hàm hồ lại vừa khó khăn, “Ngươi là một —— khác —— A ——”
Hắn còn chưa dứt lời, tay Huyền Mẫn liền siết chặt, không phải vì lời hắn nói, mà là vì Huyền Mẫn nhìn thấy trận tròn trên bãi hắc thạch, cùng với điểm máu trên cổ quốc sư đang tụng kinh.
Lúc trước ở trong sơn cốc, đồng tiền thứ tư cởi bỏ cấm chế, một phần ký ức của Huyền Mẫn cũng theo đó mà khôi phục. Những ký ức vụn vặt đó quá mức hỗn loạn, dường như đã qua mấy đời, không phải thứ người thường có thể lập tức tiêu hóa hết được.
Trước khi những ký ức này khôi phục, Huyền Mẫn kỳ thực đã mơ hồ có cảm giác quan hệ giữa mình và Tiết Nhàn không hề đơn giản, hắn thậm chí cảm thấy người mà mình vẫn đang tìm kiếm dường như chính là Tiết Nhàn.
Nhưng trực giác chung quy chỉ là trực giác, cuối cùng luôn khiến người ta ôm chút hy vọng may mắn.
Mà khi hắn nhìn thấy trong ký ức, mình đang tính toán kiếp kỳ của chân long, thân thể liền giống như chìm thẳng xuống vực sâu, vùi dưới vạn trượng, chẳng thấy thiên quang.
Mối thù rút xương vẫn còn đó, há chỉ đôi câu là có thể tha thứ được. Tiết Nhàn rời đi chẳng buồn quay đầu lại, hắn không đuổi theo được, chỉ có thể ngước mắt nhìn bóng dài kia đột nhiển ẩn vào tầng mây, sau đó mờ nhạt vô tung, không thấy tăm tích.
Có lẽ đời này khó mà gặp lại nữa.
Song mặc kệ Tiết Nhàn còn muốn gặp lại hắn hay không, hắn vẫn muốn trả nợ. Cho nên hắn bắt thuật sĩ Tùng Vân kia, trực tiếp vẽ trận, đi tới nơi chôn long cốt. Bất luận dụng ý lúc trước của hắn là gì, hắn đều sẽ hoàn trả hết nợ nần.
Nhất cốt đổi nhất cốt.
Gây ra kiếp nạn, hắn đến trấn, liên lụy mạng người, hắn đến trả.
Nhưng khi thực sự rơi xuống bãi hắc thạch, hắn lại phát hiện những gì chứng kiến trước mắt chênh lệch quá nhiều so với hắn dự liệu. Tăng nhân mang mặt nạ bạc, chắp tay hành lễ trước mắt này, hắn từng gặp qua trong ký ức.
Khi còn nhỏ, hắn từng bị tăng nhân này phạt chép kinh niệm Phật giữa tuyết lớn đầy trời, cũng từng được đối phương dẫn vào phòng, nhìn đối phương dùng lò đồng cẩn thận ủ ấm đệm chăn, giảng chút đạo lý linh tinh cho hắn, nhìn hắn chui vào chăn, khi đi còn thay hắn khép kín cửa phòng.
Rất lâu trước kia hắn từng gọi tăng nhân này là “Sư phụ”, có điều xưng hô ấy đã mấy chục năm chưa từng dùng.
Nhiều thứ ở trong đó, hắn vẫn có điều bỏ sót, ký ức không rõ ràng, chỉ nhớ rất nhiều rất nhiều năm trước, khi hắn lần đầu gọi tăng nhân này là sư phụ, đối phương từng sửng sốt hồi lâu, rồi sau đó lạnh nhạt xua tay nói: “Cố nhân gặp lại, không dám nhận một tiếng sư phụ này.”
Hắn từng rất nhiều năm không hiểu được ý của những lời ấy, sau đó cũng chưa từng ngẫm lại nữa.
Giờ đây, chuyện hắn nhớ được thực ra không ít, song lại rất ít có chuyện liên quan đến người trước mắt này. Khoảnh khắc nhìn thấy người nọ, trong lòng hắn thậm chí từng trào dâng một cảm xúc cực kỳ phức tạp, chẳng biết căn nguyên từ đâu, nhưng tuyệt đối không phải cảm xúc của một đồ đệ khi nhìn thấy sư phụ.
Hắn chau mày một chốc, nhưng chỉ giây lát hắn liền hiểu ra phần nào ——
Bởi vì bên cạnh “Sư phụ” ăn vận không khác gì hắn là một đại trận chói lọi, cũng không phải để cứu người cứu thế gì đó, mà lấy cách đổi mệnh để giành phúc lộc công đức.