Đồng Tiền Kham Thế

Quyển 4 - Chương 70: Quá lộ nhân (Người qua đường) – 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiếng người trong thôn vẫn chưa dứt, nghe giống như thọc vào tổ ong vò vẽ, ong ong không ngừng. Một vài thanh âm chói tai đột nhiên vυ't lên ——

“Quỷ điểu kìa! Quỷ điểu đến kìa ——”

“Sao quỷ điểu lại đến thôn chúng ta, chẳng lẽ là ai rước xúi quẩy?”

“Toi rồi toi rồi, sắp chết người rồi a a a a ——”

“Chết người thì chưa đến mức, nhưng chắc chắn sẽ gặp phải tai họa gì đó!”

Cái gọi là quỷ điểu cũng không phải vật hiếm lạ gì, mà chính là con hắc điểu quanh năm làm tổ trong núi Bá Ki, có vẻ là được Huyền Mẫn nuôi dưỡng kia. Có lẽ vì suốt ngày ở trong sương mù nồng đậm trên núi Bá Ki kêu la om sòm, tiếng kêu lại độc đáo khác biệt như thế, cho nên mới bị dân chúng ở thôn xóm dưới chân núi yêu ma hóa lên.

Như thể con hắc điểu kia là sao chổi mọc cánh, nó bay thêm mấy vòng, người trong thôn đều như gặp phải tai ương.

“Aiiiii ——” Tiếng thở dài xa xăm lại vang lên, Tiết Nhàn nghe mà khóe miệng giật giật. Tiếng thở dài này với người khác thì có lẽ là hơi đáng sợ, nhưng với y mà nói thì cũng chẳng đến mức ấy, dù sao thời điểm y tuyên da^ʍ, tiếng thở dài này xuyên qua tầng tầng sương mù, vẫn kẻ xướng người họa với tiếng thở dốc của y.

Thế này liền có chút lúng túng.

Tiết Nhàn vừa nghe thấy âm thanh này liền đau đầu, quai hàm ê nhức, muốn đánh chim, muốn ăn người.

Nhưng mà cái con hắc điểu kia hình như là thành tinh rồi, sau khi lượn mấy vòng trên thôn, cũng không biết là xài chiêu gì, ấy thế mà lại trực tiếp lao tới chỗ đám Tiết Nhàn.

May mà ba người còn chưa đi vào sâu trong thôn, bằng không chung quanh chắc hẳn sẽ loạn thành một nồi cháo.

Hắc điểu chẳng có tí thức thời nào, nó lượn một vòng quanh hai người một quỷ, vững vàng đậu trên đầu vai Huyền Mẫn, kêu một tiếng “Chϊếp” rõ là êm với Huyền Mẫn, giống như đang làm nũng.

Giờ thì hay rồi, người trong thôn nhìn sang bên này, kêu còn thảm thiết hơn ——

“Quỷ điểu! Quả nhiên là quỷ điểu, xem kìa, nó đậu ở giữa không trung kìa!”

“Đúng đúng đúng, như thể chỗ đó có cái gì cho nó đặt chân vậy, nhưng mà chỗ đó đâu có cái gì, sao nó lại có thể đậu được??”

Dùng thủ thuật che mắt là vì muốn lặng yên không tiếng động vào trong thôn, lại bị con chim ngốc này quấy nhiễu, ba người bọn họ như thể đi diễu phố, toàn thôn đều nhìn chằm chằm chỗ này, vẻ mặt cảnh giác đến cực điểm, nếu không phải kiêng kị lời đồn về “Quỷ điểu không dễ chọc”, thì sợ là đã sớm cầm đinh ba tới thọc rồi.

Mà cái con chim ngốc này lại còn không yên tĩnh, nó có vẻ chẳng hề sợ người sống, nghiêng đầu hứng thú nhìn mấy thôn dân cách đó không xa, khi bọn họ sợ tới mức run như cầy sấy, lại kêu thêm một tiếng đổ dầu vào lửa: “Aiiiii ——”

Biến đổi bất ngờ, âm cuối còn run run rẩy rẩy, miễn bàn đáng đánh cỡ nào.

Tiết Nhàn cực kỳ nhạy cảm với thanh âm này, y không nói hai lời, xúi giục chủ nhân của con chim xui xẻo này dán cho nó một lá phù cấm ngôn.

Hắc điều: “…….”

Nó dường như bẩm sinh đã không hợp với Tiết Nhàn, con mắt đậu đen lúng liếng trừng con rồng nào đó đang thổi gió bên tai, lông mao trên người xù lên, rướn cổ muốn dùng cái mỏ chim nhòn nhọn mổ y.

Bàn tay Tiết Nhàn đang vươn ra, lập tức hai ngón tay chợt động, kẹp lấy cái mỏ chim vàng nhạt kia, lôi nó về phía mình, âm trầm nói: “Mỗi khi rảnh rỗi không có việc gì làm, ta thích nhất là bắt một túi chim về nướng lên ăn. Vùng hoang vu hẻo lánh này ta cũng không chú trọng gì, sống hay chín đều được, vặt lông là có thể hạ miệng rồi.”

Hắc điểu: “…….”

Hắc điểu bị sinh tử đe dọa, ngây đơ một hồi lâu, dè chừng lắc đầu, rút cái mỏ nhọn của mình ra khỏi ngón tay Tiết Nhàn, sau đó nghẹn hai hàng lệ nhìn về phía Huyền Mẫn.

Huyền Mẫn: “…….”Đường đường là một con rồng, lại rảnh đến mức đi mổ nhau với một con chim, đúng là có năng lực, chỉ có thể nói cái tên Tiết Nhàn này quả thực không đặt sai.

(Chữ “Nhàn – 闲” trong tên của ẻm nghĩa là nhàn hạ, rảnh rang.)

Huyền Mẫn có vẻ cũng không ngờ sẽ gặp phải cảnh tượng hai mặt giáp công như vậy, chỉ biết câm nín chẳng nói gì.

Tiết Nhàn cũng không thực sự muốn tranh cao thấp với một con chim nhí, y chẳng qua là muốn mượn cái cớ này, xua tan không khí cổ quái vừa thoáng hiện lên giữa y và Huyền Mẫn mà thôi, chung quy cả đoạn đường này Huyền Mẫn chưa từng mở miệng nói câu nào, quả thực là so với lúc trước còn ít nói hơn.

Nhưng mà y vừa trừng mắt nhìn Huyền Mẫn chốc lát, liền thấy Huyền Mẫn đưa mắt nhìn y một thoáng, rồi nâng tay che mắt y lại.

Bàn tay Huyền Mẫn không mềm mại, vì gầy nên xương ngón tay cộm vào lông mi và sống mũi Tiết Nhàn. Cũng không biết chú tẩy bụi của hắn đã thuần thục đến trình độ nào, dù ở trong trúc lâu kia bị long tiên quấy nhiễu đổ mồ hôi đầm đìa cả đêm, tay hắn lại vẫn sạch sẽ như trước, thậm chí còn mang theo hương thảo mộc của cánh rừng hoang kia, thanh đạm mà ấm áp.

Tiết Nhàn cảm thấy mình đúng là tự tay đào mồ chôn mình, vốn muốn kéo cảm giác cổ quái kia về bình thường, kết quả vừa bị Huyền Mẫn che mắt không rõ ý vị, lại càng thấy kỳ quái hơn……

Thực ra khi còn mang thân thể người giấy, y cũng từng bị Huyền Mẫn bụm mặt che mắt không ít lần, ý ban đầu của hắn có lẽ là “Mắt không thấy thì tâm không phiền”, thế nhưng đổi hình thái khác, ý vị liền có chút thay đổi.

Cũng không biết Huyền Mẫn đang làm gì con hắc điểu kia, Tiết Nhàn không nghe thấy hắn lên tiếng dỗ dành hay quở trách, mà nghe thấy hắc điểu kia đập cánh hai cái, rồi trở nên yên lặng an phận.

Trong bóng tối từ lòng bàn tay che lấp, y ngoan ngoãn đứng im không nhúc nhích, chỉ chớp mắt, mi mắt đảo qua lòng bàn tay và ngón tay Huyền Mẫn.

Đầu ngón tay Huyền Mẫn khẽ động, bỏ tay ra.

Hắn cũng không nhìn Tiết Nhàn, dường như vẫn là dáng vẻ “Mắt không thấy thì tâm không phiền”, đạm thanh nói: “Được rồi, đi thôi.”

Hắc điểu kia quả thực đã ngoan ngoãn, im lặng không phát ra tiếng nào, đậu trên đầu vai Huyền Mẫn, thỉnh thoảng lại len lén lườm Tiết Nhàn, rồi lập tức quay đầu đi, giống như đột nhiên trở nên thức thời. Hình như Huyền Mẫn còn làm trò gì đó với nó, cho nên khi bọn họ mang theo hắc điểu này công khai đi vào trong thôn, ánh mắt của mấy thôn dân kia cũng không hề nhìn lại.

“Quỷ điểu đâu rồi? Sao lại biến mất giữa không trung?”

“Đúng, rõ ràng vừa rồi còn đang ở chỗ kia mà……”

Tiếng nghị luận xôn xao của thôn dân bị bọn họ bỏ lại phía sau, bị con chim ngốc này làm phiền ngược lại cũng có chỗ tốt, bởi vì đa phần thôn dân dậy sớm đều tụ tập ở cổng thôn, chỗ sâu trong thôn liền im lặng hơn nhiều, dọc đường đi thậm chí còn không nhìn thấy bóng người.

Bọn họ men theo con đường thương binh chỉ, đi tới chỗ đê sông, bước qua chiếc cầu hẹp thô sơ.

Vừa đi mấy bước, liền nghe thấy phía dưới cầu có người đang nói chuyện.

Tiết Nhàn không dừng bước chân, nhìn lướt qua phía dưới cầu, liền thấy hai nữ tử dậy sớm đang ngồi xổm song song bên bậc thang đá giặt quần áo, tán gẫu chuyện thường nhật trong tiếng nước tí tách.

“Haiz —— Đáng thương, lão Lý thúc bên thôn Tây hôm qua mới lìa đời.” Vị mặc đồ mùa đông màu quả táo thở dài nói, “Nghe bảo là giấu một sợi dây thừng, treo cổ ở bên giường, trước khi chết trong tay còn cầm một cái áo hoa hồng.”

“Lão Lý ấy hả? Không phải ông ấy si ngốc năm sáu năm nay rồi ư? Sao còn biết lấy dây thừng thắt cổ?”

Nữ nhân mặc đồ màu táo lắc lắc đầu: “Chẳng phải Lý đại thẩm mấy năm trước bệnh nặng qua đời hay sao? Đám Nhị Lý Tử sợ Lý thúc không chịu nổi, liền lợi dụng ông ấy si ngốc không nhận ra người, gạt ông ấy là Lý đại thẩm đi chữa bệnh ở huyện thành, muội từng nghe chuyện này rồi chứ?”

“Có nghe qua, thấy bảo là lão Lý thúc hễ mở mắt ra liền không nhớ rõ chuyện hôm trước, ngày nào cũng hỏi Nhị Lý Tử một lần ‘Mẹ con đâu’.”

“Đúng vậy, thế nhưng nghe nói hai hôm trước ông ấy có chút tỉnh táo, liền biết được con trai gạt mình, đại thẩm đã sớm không còn ở đây nữa rồi.” Nữ tử mặc đồ màu táo thở dài, “Ban đầu lão Lý thúc si ngốc thì si ngốc, nhưng còn có thể chịu đựng qua ngày, giờ bỗng nhiên không còn hi vọng, vừa không trông chừng, liền tìm đến cái chết.”

“Haiz…… Có một số việc, biết còn chẳng bằng không biết……”

Trong lúc hai người phụ nữ nói chuyện, đám Tiết Nhàn đã qua cầu. Thương binh kia dường như thoáng sửng sốt, lơ lửng dừng tại chỗ một chốc, rồi lại im lặng đi theo đám Tiết Nhàn.

“Đến rồi……” Ngữ khí của thương binh nghe có chút chần chừ, hắn nâng tay chỉ vào một căn nhà không lớn ở ven đường, tổng cộng ba gian phòng, hai gian song song, một gian phòng nhỏ ở mé bên, hẳn là hai gian cho người ở, một gian là nhà bếp.

Đúng lúc hắn mở miệng, cửa của một trong hai gian phòng ở liền bị đẩy ra, một nữ nhân búi tóc mang gương mặt trong trắng mộc mạc bước ra. Trong tay nàng ôm một cuộn nút kết tết bằng dây màu, trên nút kết có xâu một chiếc mai rùa phơi khô.

Khoảnh khắc đó, Tiết Nhàn thậm chí còn tưởng rằng nàng nhìn về phía này. Song nàng chỉ lướt qua chỗ họ đứng, trông về phía cổng thôn, rồi thu lại ánh mắt, sửa sang búi tóc đi vào trong bếp.

“Đi nào, chúng ta qua đó.” Tiết Nhàn nói.

Kết quả không nghe thấy tiếng trả lời, y quay đầu nhìn lại, phát hiện gương mặt mơ hồ của thương binh kia ướt sũng, không biết đã đẫm lệ từ bao giờ.

Hắn theo đám Tiết Nhàn đi tới bên cửa phòng như thể mộng du, nhưng không tiến vào bếp, mà ngây ngốc đi tới bên cạnh nút dây màu sắc sặc sỡ kia, dường như muốn sờ vào mai rùa, nhưng hai tay hắn từ lâu đã chẳng còn, chỉ có thể nhìn mà thôi. Hắn đưa mắt nhìn nút dây, lại quay đầu, xuyên qua cánh cửa bếp hé mở, nhìn nữ nhân ngồi bên bếp lò.

“Nút dây này là phong tục gì?” Tiết Nhàn hỏi.

Mãi hồi lâu sau, thương binh mới đè nén nỗi nghẹn ngào, sầu muộn nói: ” ‘Quy’

(Rùa)

giống như ‘Quy’ trong ‘Quy lai’

(Trở về), là phong tục chỗ chúng ta, nếu trong nhà có người đi xa chưa về, sẽ bện nút dây như vậy treo lên.”

Mỗi tháng đổi một lần, bện từ xuân hạ tới thu đông.

“Ta……” Thương binh ngây ngẩn nhìn nữ nhân bị bao phủ bởi khói bếp, nói, “Ta đổi ý rồi…… Đừng để nàng nhìn thấy quân bài.”

Đã rất nhiều năm rồi hắn chưa nhìn thấy nàng, dường như dù có thế nào cũng nhìn không đủ. Hơn nửa ngày, mới lưu luyến dời mắt, nhìn về phía Tiết Nhàn và Huyền Mẫn: “Làm phiền hai vị, có thể giúp ta đem quân bài chôn ở trước căn nhà này được không?”

Tiết Nhàn nhìn khuôn mặt ướt đẫm của hắn, gật gật đầu, “Được thôi, ngươi không đổi ý chứ? Chúng ta chôn xong liền đi đấy, đi rồi thì không trở lại đâu, nếu ngươi sửa lại chủ ý…… Có lẽ cũng không ai có thể giúp được ngươi.”

“Ừm…… Ta ở đây nhìn nàng và cha mẹ ta, trông coi ở trước cửa.” Thương binh thấp giọng nói, “Bọn họ không thấy quân bài, thì sẽ còn chút hi vọng……”

Hắn đánh trận rất nhiều năm, cứng cỏi gan dạ, từng đổ máu và mồ hôi, nhưng hẳn rất ít đổ lệ, bởi khuôn mặt hắn khi khóc có chút dữ tợn, dường như đang cắn răng cố gắng đè nén không phát ra bất cứ thanh âm nào.

Thương binh đứng lẳng lặng hồi lâu, đột nhiên nhìn về phía Huyền Mẫn, nói: “Ta, ta từng nghe nói có một loại thuốc, có thể khiến người ta hẹn ước kiếp sau, ta hiện tại như vậy, tìm ăn vào còn có tác dụng không?”

Huyền Mẫn trầm ngâm một lát, còn chưa kịp mở miệng, Tiết Nhàn đã “Chậc” một tiếng, lắc đầu nói, “Sao các ngươi cứ thích đem kiếp sau thậm chí kiếp sau sau nữa trói buộc vào một người vậy nhỉ, ta từng gặp không chỉ một lần thôi đâu, lần trước kẻ nói với ta lời này cũng là một binh lính, nói thao thao lặp đi lặp lại cả một đêm, hỏi ta có loại thần dược ấy hay không. Phàm là liên quan đến sinh sinh tử tử, đa phần là tà vật, cái giá phải trả cũng không phải thứ phàm nhân có thể thừa nhận được, nào có lắm chuyện tốt như vậy cho người ta hưởng chứ.”

Ai ngờ thương binh kia lại nghiêm túc nói: “Cũng chưa chắc, khi còn là thiếu niên, ta từng nghe Cù thúc trong thôn nói, ở quê hương ông ấy có một loại thần dược, nếu gieo ở trên người, sẽ ước hẹn kiếp sau với nhau, hơn nữa còn có thể cùng gánh chịu tai họa của đối phương……”

Hắn thấy dáng vẻ Tiết Nhàn chẳng hề quan tâm, lại liên thanh nói thêm: “Quê của Cù thúc là Lãng Châu, nơi ấy luôn sản sinh mấy thứ hiếm lạ, biết đâu thật sự ——”

“Đừng nghĩ nữa, ngươi không dùng được đâu.” Tiết Nhàn luôn chẳng biết lựa lời nói khéo, câu nói có chút trực tiếp.

Thương binh nọ lập tức ủ rũ, cúi đầu hồi lâu, nói, “Ta hiểu, ta chỉ là…… nghĩ thế thôi.”

Nhưng mà……. Khoan đã.

Tiết Nhàn bỗng nhíu mày, “A” một tiếng: “Cái ngươi vừa nói ta nghe thấy hơi quen quen, ngươi nói quê của cái người ngươi biết là ở đâu?”

Thanh âm của thương binh mơ hồ, cho nên có vài từ nghe không rõ lắm, mãi một lúc lâu Tiết Nhàn mới hiểu ra hắn nói gì, vì thế bèn mở miệng xác nhận lại lần nữa.

“Cù thúc?” Thương binh sửng sốt, mờ mịt lặp lại: “Là Lãng Châu, hình như là Hà Sơn hay là vùng núi nào đó.”

Hà Sơn Lãng Châu.

Có một loại thần dược, có thể cùng gánh chịu tai họa của đối phương…….

Như vậy cả hai chạm mặt nhau, nói là trùng hợp thì cũng không khỏi trùng hợp quá rồi. Ánh mắt Tiết Nhàn liếc nhìn về phía Huyền Mẫn, lại đối diện với đôi mắt của Huyền Mẫn. Y dời mắt đi, nói với Huyền Mẫn: “Đi tìm người kia không?”

Nếu có thể xác nhận vị trí cụ thể hoặc hỏi thêm một chút về tình huống của “thần dược”, có lẽ sẽ có thể sớm tìm được giải pháp cho “nhện Đồng Thọ” trên người Huyền Mẫn.

Hai người không trì hoãn lâu, theo như thỉnh cầu của thương binh, lẳng lặng chôn quân bài ở trước cửa gian phòng kia. Sau đó liền đi theo hướng thương binh chỉ, tìm kiếm nhà của “Cù thúc”.

Khi hai người mang theo một con hắc điểu đi sâu hơn vào trong thôn, trên sơn đạo cách không xa ngoài thôn, một đội xe ngựa thật dài đang dừng chân quan sát.

Chẳng phải ai khác, chính là đoàn người Thái Thường tự đi rồi lại quay lại.

Dẫn đầu đội ngũ vẫn là một đôi nam nữ trẻ tuổi, một vị giữ chức Thái Bốc, một vị giữ chức Thái Chúc.

Thái Chúc nâng mặt nạ lên, nghiêng đầu nhìn nữ tử trẻ tuổi đang bói toán lại lần nữa, bất đắc dĩ nói: “Sao rồi? Người kia lại xài thủ thuật che mắt gì? Hay là một đêm trôi qua, hắn lại đổi nơi khác?”

Một ngày không thể tính một việc hai lần, cho nên những gì bọn họ biết về kẻ nọ vẫn còn dừng ở đêm qua.

Lúc ấy bọn họ đã vòng sang một ngọn núi khác, bấy giờ mới phát hiện khác thường, bởi vậy sau nhiều lần đắn đo, bọn họ lại quay trở về núi Bá Ki.

Song lúc này, Thái Bốc chậm chạp không mở miệng nói chuyện, cho nên Thái Chúc tưởng rằng lại có rắc rối gì.

“Người kia thì đúng là vẫn ở trong núi, giờ sẽ không xuất hiện sai lầm nào nữa, cũng không có dị số khác quấy nhiễu, chỉ có điều…..” Thái Bốc chần chừ một lát, rồi trầm giọng nói: “Chỉ có điều hắn đã chết.”

“Chết á?” Thái Chúc cất cao âm cuối, hơi có chút ngạc nhiên.

“Cái khiến ta khó hiểu ngược lại không phải chuyện này.”

Thái Chúc: “Còn có vấn đề gì?”

“Ngươi có nhớ lúc trước ta từng nói mình tính được một người có vẻ là quốc sư không?” Thái Bốc đáp.

“Tất nhiên là nhớ, nhưng mà đó hẳn chỉ là trùng hợp thôi.” Thái Chúc nói.

“Nhưng mà không khéo, trong kết quả ta tính được, người đó cũng tới khe núi Bá Ki, song mới vừa rời đi không lâu.” Thái Bốc nói.

Một chuyện trùng hợp thì là trùng hợp thật, nhưng nếu hai chuyện gộp lại với nhau, vậy liền khó mà dùng trùng hợp để giải thích được.

Thái Chúc giật nảy mình, “Sẽ không…… là quốc sư thật đó chứ? Người kia hiện tại đang ở đây?”

Thái Bốc nâng tay chỉ vào thôn xóm an tĩnh lấp ló tia nắng ở phía Nam núi, “Ở trong thôn này.”

Ánh mắt hai người xuyên qua hai lỗ mắt trên mặt nạ, đưa mắt nhìn nhau. Rồi sau đó Thái Bốc lấy ra giấy bút từ chiếc túi trên lưng ngựa, thấm bút chấm mực, đề bút viết một phong thư ít ỏi mấy chữ số.

Thái Chúc im lặng, vô cùng ăn ý huýt một tiếng còi, gọi một con bồ câu đến.

Người nhận thư là quốc sư, cuối thư đóng con dấu của Thái Bốc, đưa cho bồ câu mang thư về Pháp Môn tự.

“Thư gửi đi rồi, chúng ta vẫn nên đến thôn kia xác nhận một phen cho thỏa đáng, suy cho cùng….. Chuyện này liên quan đến quốc sơ, không dám có sơ suất.” Thái Chúc nói.

Thái Bốc gật đầu: “Ừm.”

Editor: Mình để “Hà Sơn” vì nghe hay hơn “núi Hà”, mấy ngọn núi khác nếu tên hai chữ thì vẫn để bình thường nhé. Cũng không khác nhau mấy đâu, như kiểu gọi “núi Thái Sơn” với “núi Thái” thôi. Nguyên văn lời ghi chú là “Lãng Châu Hà Sơn”, tức là núi Hà ở Lãng Châu, người Trung để địa điểm lớn ở trước, cho nên mình đổi lại thành Hà Sơn Lãng Châu.