Liêu Vương Phi

Chương 12

Quyển 2 - Chương 3: Tiêu Thiên Phái
Một đạo quân trùng trùng điệp điệp tiến về kinh thành, vừa mới đến cửa thành, ở phía trước không xa truyền đến một hồi vó ngựa dồn dập.

“Bẩm vương thượng, Tiêu công chúa đã đến nghênh đón trước vương phủ!” Một tên trinh thám tiến lên bẩm báo.

“Tiêu Thiên Phái?” Da Luật Ngạn Thác cau mày.

Hắn cúi đầu nhìn Tần Lạc Y trong lòng, trên đường đi, hắn đã quen với thân hình liễu yếu đào tơ trong ngực.

“Ngồi yên, đừng cử động!” Da Luật Ngạn Thác nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vì giá rét mà lạnh băng, nhảy xuống ngựa.

Sau lưng chợt lạnh khiến Tần Lạc Y rùng mình một cái, mình làm sao vậy? Vậy mà lại quen cảm giác ấm áp trong lòng hắn, lúc nàng giương mắt nhìn, đúng lúc thấy một cô gái cưỡi ngựa từ xa lại gần.

“Ngạn Thác biểu huynh…” Chỉ thấy một cô gái Khiết Đan mười bảy, mười tám tuổi thúc ngựa phi tới.

Khi nàng sắp đến gần đại quân thì khẩn cấp ghìm dây cương, nhảy xuống ngựa, lập tức bổ nhào lòng Da Luật Ngạn Thác. Tiêu Thiên Phái là họ hàng của đương kim hoàng hậu, cũng có thể coi là biểu muội, tùy ý ngông cuồng là tính cách đặc trưng của nàng.

“Thiên Phái rất nhớ huynh đó nha!” Đôi cánh tay màu mật ong của nàng vây lấy cổ Da Luật Ngạn Thác như con rắn, giọng ngây ngấy .

Trong mắt Luật Ngạn Thác vẫn lạnh như trước kia, hắn cau mày đẩy cánh tay mềm quấn trên người ra.

“Bổn vương không phải là đã về rồi sao?” Giọng nói tựa như băng lạnh.

Con mắt Tiêu Thiên Phái tối sầm lại, thoáng đảo mắt nhìn thấy Tần Lạc Y cưỡi trên lưng ngựa. Nàng kinh ngạc, cô gái này là ai?

Một thân áo trắng ngồi cao cao trên lưng ngựa, đẹp đến mỏng manh, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, vương gia thế mà lại mang về một nữ tử như vậy, hắn không phải luôn thích đầy những cô gái đẫy đà đó sao? Thế nào lại cảm thấy hứng thú với một cô gái nhỏ nhắn mềm mại?

Nàng càng nghĩ càng tức giận, hung hăng giậm chân, lớn tiếng hỏi: “Ngạn Thác biểu huynh, nàng ta là ai? Vì sao lại ngồi lên Thiểm Điện?”

“Thiểm Điện” là con ngựa yêu quý của Da Luật Ngạn Thác, trừ hắn ra, những người khác đều không có tư cách cưỡi, mà nay cô gái trước mắt này lại cưỡi được.

Trong lòng nàng dần dần cảm thấy lo lắng.

Cùng lúc đó, Tần Lạc Y ở phía trên lưng ngựa cũng cẩn thận đánh giá cô gái trước mặt.

Chỉ thấy nàng với một mái đầu nâu với vài sợi tóc dài uốn cong, nước da màu mật ong, đôi mắt màu rám nắng, tất cả đều tỏa ra một vẻ phong tình mê hoặc người khác. Vẻ đẹp lộng lẫy, thân hình đầy đặn tràn ngập khí thế hoàng gia, ánh mắt quyến rũ không ngừng liếc về phía Da Luật Ngạn Thác, thỉnh thoảng lộ ra chút ái muội.

Thần sắc Tần Lạc Y hơi tối sầm lại, có lẽ cô gái như vậy mới được Da Luật Ngạn Thác yêu thích.

Đột nhiên, ý nghĩ này trong đầu lập tức dao động nội tâm Tần Lạc Y, hắn thích loại con gái gì thì liên quan gì đến mình? Nàng hốt hoảng kiềm ý nghĩ đột ngột nảy lên này.

“Thiên Phái, đây là cách muội đón tiếp bổn vương hồi phủ?” Trên mặt Da Luật Ngạn Thác thoáng không vui khi hắn thấy Tần Lạc Y không hề có bộ dáng ghen tị, càng đổ thêm dầu vào lửa.

“Đương nhiên không phải! Thiên Phái biết biểu huynh không có hứng thú với nữ nhân như vậy thôi!” Sau khi thấy ánh mắt tức giận của Da Luật Ngạn Thác, Tiêu Thiên Phái vội vàng chuyển hướng câu chuyện, đem thân thể đầy đặn dựa chặt vào người Da Luật Ngạn Thác, nũng nịu nói.

“Thật sao? Muội thật hiểu biết sở thích của bổn vương!” Da Luật Ngạn Thác cười tà mị, ánh mắt nhẹ nhàng hướng về phía Tần Lạc Y trên lưng ngựa.

Cô gái đáng ghét, vẫn ngang ngược như thế, Tần Lạc Y vui cười trong tuyết kia đi đâu rồi?

Ánh mắt hắn tối sầm lại, đem Tiêu Thiên Phái đẩy ra, sau đó đi đến trước mặt Tần Lạc Y, bàn tay duỗi ra, vừa định ôm nàng xuống thì bị Tần Lạc Y bàn tay lạnh nhỏ bé của nàng cản lại.

“Tiêu Chí tướng quân, phiền ngươi đỡ ta xuống dưới!” Nàng bình tĩnh nhìn về phía Tiêu Chí.

Tiêu Chí sửng sốt, cảm thấy có gì không đúng, nhưng mà không phát hiện được là không đúng chỗ nào, sau đó bước lên phía trước đỡ Tần Lạc Y xuống ngựa.

“Tiêu Chí… ngươi thật to gan!” Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác đột nhiên biến đổi, tiếng rống giận dữ theo cổ họng bật ra, hắn nắm quả đấm thật chặt, hận không thể vung lên đầu Tiêu Chí.

Khiêm Ngạo than khóc một tiếng, cùng Mông Ca dùng ánh mắt thương xót nhìn Tiêu Chí sắp gặp xui xẻo.