Kẹo Bạc Hà

Chương 2

Theo lý thuyết, bất kì một thằng con trai thẳng đến không thể thẳng hơn nào đột nhiên bị người đồng tính tỏ tình đều sẽ cảm thấy ghê tởm, thế nhưng, tiếc rằng, có một số người trời sinh tính tình tự kỉ.

Trương Phàm nghĩ nghĩ một lúc lại không nén nổi đắc ý. Trước đây, những người theo đuổi hắn nếu không phải những cô bại não chẳng ít gặp trong những tiểu thuyết tình cảm thì cũng là những nàng ăn mặc không đứng đắn; ưu tú như Đường Vũ Địch là người đầu tiên.

Trương Phàm vo tròn bức thư tình, nghịch nghịch trong lòng bàn tay.

Dù cho người này ngày nào cũng lãnh đạm, cao ngạo với mọi người như thiên nga trắng thì đã sao? Cậu ta thích mình!

Dù cho người này học hành giỏi giang, phẩm chất ưu tú, ngày nào cũng được Diệt Tuyệt lão thái thái coi như bảo bối bám dính ngoài miệng thì đã sao? Cậu ta thích mình!

Cảm giác tuyệt vời khó có thể dùng ngôn ngữ hình dung chạy thẳng từ lòng bàn chân lên tới từng sợi tóc, dễ chịu đến mức hận không thể nện bàn cười to vài tiếng.

“Nhìn xem chỗ nào không hiểu thì có thể hỏi tớ.”

Trương Phàm sợ hết cả hồn, hoảng loạn nhét luôn tờ giấy đã bị vo tròn vào túi quần.

Đường Vũ Địch thấy hắn hốt hoảng thì có chút ngạc nhiên, “Sao thế?”

“Không, không có gì.” Trương Phàm trả lời theo phản xạ, nói lắp xong một câu cảm thấy rất xấu hổ.

Là người này thích mày, mày căng thẳng cái khỉ gì!

Hắn vội ho khan hai tiếng, nói, “Vừa định ngủ đã bị cậu đánh thức.”

Quả nhiên, đôi mắt đen láy của Đường Vũ Địch hiện nét áy náy, “Xin lỗi, tưởng cậu đang xem vở ghi của tớ.”

Đường Vũ Địch vừa nói vậy, Trương Phàm lại thấy khó xử. Cậu ta đang ám chỉ mình có nhìn thấy bức thư tình kia hay không sao?

Cảm giác được người khác bày tỏ xác thực rất dễ chịu, thế nhưng hắn đâu có thích con trai. Mà cũng thật không ngờ, cái tên học trò ngoan luôn luôn cao cao tại thượng lại là một kẻ đồng tính!

“Cha mẹ cậu có biết cậu như vậy không?”

Đường Vũ Địch chớp mắt, nghĩ là người kia đang hỏi chuyện cô giáo nhờ mình dạy kèm cho hắn, “Biết.”

Trương Phàm thấy Đường Vũ Địch bình tĩnh thì chấn kinh, “Bọn họ không quan tâm sao?”

“Hai người rất tán thành.”

“…” Trương Phàm há miệng nửa ngày mới khép lại được. Cái loại cha mẹ thần thánh gì thế này! “Nhưng mà tôi không thích thế!”

Đường Vũ Địch nhíu nhíu mày. Cậu cũng nhận ra người này không thích học, ngày nào cậu đưa vở ghi cho hắn hắn cũng không xem, trong giờ học hắn ngủ gật có gọi hắn hắn cũng không dậy, muốn giảng bài cho hắn hắn lại chạy nhanh hơn bất cứ ai.

Thế nhưng, đây là nhiệm vụ chủ nhiệm lớp đã giao cho cậu, cậu cũng đã chấp nhận rồi, nói được thì phải làm được.

Đường Vũ Địch có chút khó khăn mở miệng dò xét, “Nếu không thì chúng ta cứ thử trước đã, không thích thì ngừng?”

“…”

Trương Phàm trầm mặc, rốt cục Đường Vũ Địch đã yêu mình sâu đậm đến mức nào rồi…

Hắn mềm lòng, “Vậy cậu để tôi suy nghĩ đã.”

Đường Vũ Địch gật đầu, cười nói, “Không đáng sợ như cậu tưởng tượng đâu.”

“…” Trương Phàm lại choáng váng, không phải bởi vì bị sự lạc quan của Đường Vũ Địch dọa cho phát ngốc, mà là bởi cái nụ cười xán lạn đến mức làm người khác đui mù kia.

Từ trước tới nay, Trương Phàm vốn vô tâm lại vì một chuyện gì đó mà lần đầu tiên phiền não đến hơn một giờ đồng hồ, buồn bực lăn lộn trong chăn mấy vòng. Phong thư tình kia đã sớm bị ném vào thùng rác, hắn đúng là không thích con trai, hắn bứt rứt là bởi làm thế nào mới có thể cự tuyệt Đường Vũ Địch.

Sáng ngày tiếp theo đến trường, hắn vẫn không thể nghĩ ra cách nào hay, nhìn thấy Đường Vũ Địch đã chẳng biết phải mở miệng thế nào. Không ngờ, Đường Vũ Địch lại tâm lý bỏ qua cái đề tài này. Cậu chẳng chút xấu hổ, coi như không có gì bắt chuyện với hắn, sau đó chỉ vào quyển sách ngữ văn, hỏi, “Chúng ta học thuộc thơ cổ được không?”

Đường Vũ Địch đã suy nghĩ kĩ càng, đầu óc Trương Phàm không kém cỏi, hắn học không giỏi không phải là bởi không học được, mà hẳn là do hắn không chịu học. Cho nên, muốn giải quyết tận gốc vấn đề, khiến hắn dần dần nảy sinh hứng thú học tập, cũng chỉ có cách nào học mà vui.

“Tớ đọc một câu thơ cổ, cậu đọc câu tiếp theo, chúng ta cứ thử vài lần trước đã. Quan quan thư cưu, tại hà chi châu.” (Quan quan kìa tiếng thư cưu, bên cồn hót họa cùng nhau vang dầy.)[1]

Trương Phàm nhíu mày, câu này quá đơn giản rồi. Dù hắn chưa bao giờ thích học thuộc cái gì, thế nhưng những câu thơ kinh điển thế này, mỗi ngày hắn cũng nghe thấy người ta đọc đến đóng kén trong tai.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.” (U nhàn thục nữ thế này, xứng cùng quân tử sánh vầy lứa đôi.)

“Y đái tiệm khoan chung bất hối.” (Đai áo lỏng cài không hối hận)[2]

“Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy.” (Tương tư héo úa cả thân gầy)

“Tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu.” (Xin kết nguyện chim trời liền cánh)[3]

Trương Phàm đột nhiên cảm thấy có chút gì không đúng…

“Tại địa nguyện vi liên lý chi.” (Xin làm cây cành nhánh liền nhau)

“Chích nguyện quân tâm tự ngã tâm.” (Chỉ mong lòng chàng như lòng thϊếp)[4]

“Định, định bất phụ tương tư ý…” (Sẽ không phụ ý nhớ mong)

Trương Phàm chấn kinh… Cách dùng thơ thổ lộ thật quá đặc biệt!

Đường Vũ Địch gật đầu, ừm, nền tảng không tệ, vậy hỏi thử vài câu khó hơn xem.

“Xuân tâm mạc cộng hoa tranh…” (nguyên văn: xuân tâm mạc cộng hoa tranh phát – Lòng Xuân đừng nở hoa cười)[5]

“Chờ, chờ đã! Tôi không học thuộc nữa!”

Đường Vũ Địch kinh ngạc ngẩng đầu khỏi quyển sách, “Sao thế?”

Làm sao ư? Trương Phàm đột nhiên kinh hãi phát hiện, mình đã đâm đầu vào một cái tròng cực lớn rồi!

Thời gian học tập ở lớp mười hai eo hẹp như vậy, trách không được thằng nhóc này bằng lòng tiêu phí thời gian quý báu để kèm cặp cho một vũng bùn nhão như mình, hóa ra là để tìm cơ hội thân cận. Không khéo chuyện chủ nhiệm nhờ cậu ta giúp đỡ mình cũng là do cậu ta tự xung phong!

“Không học nữa, không học nữa. Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ!”

Tối qua chơi game ngủ muộn, lúc đầu, Trương Phàm vốn chỉ định né tránh Đường Vũ Địch nên mới nằm úp sấp xuống bàn giả vờ ngủ, không ngờ một hồi sau lại đúng là ngủ thật. Trước khi đi vào giấc ngủ, hắn vẫn còn mơ mơ màng màng nghĩ, trong vòng hai ngày nhất định phải tìm ra một cái cớ thật hay để giải quyết người này, tiện thể cũng phải tìm một lý do yêu cầu chủ nhiệm lớp thay đổi chỗ ngồi cho mình.

Về sau, Trương Phàm có tỉnh lại một lần, mơ hồ thấy giáo viên trên bục giảng đã là người khác, trở mình nhìn sang bên cạnh lại thấy Đường Vũ Địch chăm chăm chú chú nhìn bảng đen, hắn bĩu môi nhắm mắt ngủ tiếp.

Lúc này, hắn không rõ đã ngủ bao lâu, xung quanh bỗng truyền đến thanh âm ồn ồn ã ã. Trương Phàm cố gắng chịu đựng cảm giác cáu kỉnh như khi vừa rời giường, nằm ở trên bàn không muốn dậy.

Là đứa không có mắt nào quấy rầy giấc ngủ của hắn!

“Cậu đã nói chúng ta là bạn bè, tớ có thể hỏi cậu môn hóa không?”

Trương Phàm nhíu mày, là con gái?

“Ừ, biết tớ sẽ giúp.”

“Cậu biết mà, dễ lắm!”

Trương Phàm ‘xì’ một tiếng, dễ còn không biết làm sao! Cách bắt chuyện thật đáng đập chết.

Trương Phàm đã hoàn toàn bị đánh thức. Cảm giác tò mò muốn biết xem giọng nói kia là của đứa con gái đầu óc hỏng hóc nào quấy đảo trong lòng, vì vậy, Trương Phàm dứt khoát mở mắt ngồi dậy.

“…” Đây còn không phải con nhóc A Minh định tán sao!

Lâm Băng Nghiên thấy hắn đã tỉnh ngủ, đôi mắt liền sáng lên, “Trương Phàm, cậu cứ ngồi sang bên cạnh trước đã nhé?”

“Tại sao?”

Lâm Băng Nghiên hơi sửng sốt, nữ sinh vẻ ngoài xinh đẹp luôn cảm thấy mình hơn người nên rất tự tin, coi việc người khác đáp ứng yêu cầu của mình là việc đương nhiên. Cô nàng không ngờ Trương Phàm lại không nể mặt mình như thế.

“Bởi vì Tiểu Địch phải giảng bài cho tớ.”

Cảm giác khó chịu vì phải thức dậy vẫn chiếm cứ trong ngực lại dần dần trào lên. Dựa vào cái gì mà ông vừa mới dậy đã phải nhường chỗ cho chúng mày?

Trương Phàm quay đầu trừng mắt nhìn Đường Vũ Địch, dáng vẻ là cậu nói một câu xem.

Hai bên lông mi nóng nảy chớp chớp, cuối cùng, Đường Vũ Địch quay đầu nói với Lâm Băng Nghiên, “Xin lỗi, cô giáo đã bảo tớ dạy kèm Trương Phàm, cậu có thể đi hỏi người khác được không?”

Trương Phàm hài lòng bắt chéo chân, khinh thường bỏ thêm một câu, “Đúng đúng, đi hỏi Triệu Vũ Minh ấy, nó có thời gian!”

Lâm Băng Nghiên thất vọng gật đầu, khóe miệng vẫn cứ cười cười, “Thế cũng được.” Khi quay đầu nhìn về phía Trương Phàm, nụ cười lập tức biến mất, thay vào đó, cô nàng hung hăng trừng mắt, hất tóc bỏ đi.

Đằng ấy không cần phải chạy tới đây quyến rũ cậu ta đâu, cậu ta thích thằng này, có biết không!

“Tỉnh ngủ chưa, đây là vở ghi môn sinh tiết trước, cậu chép lại đi.”

Trương Phàm tiện tay cầm lấy vở ghi của Đường Vũ Địch, thờ ơ vứt trên mặt bàn.

“Ngày nào cũng là mấy thứ vô nghĩa này, phiền phức.”

Đường Vũ Địch chẳng chút bất ngờ khi thấy vở của mình lại bị người ta đối xử như vậy, chỉ có chút bất đắc dĩ, “Cậu không muốn đọc sách đến vậy sao?”

“Nếu mỗi ngày tôi đều bắt cậu làm những việc cậu không thích, cậu có muốn làm không?”

Đường Vũ Địch suy nghĩ một lúc, lại thật sự nghiêm túc hỏi, “Ví dụ xem có cái gì cậu thích mà tớ không thích?”

“Tôi thích?” Trương Phàm bắt đầu xòe bàn tay ra đếm, “Nhiều đấy, chạy bộ, chơi game, chơi bóng rổ, lái mô-tô… Dù sao thì trừ học ra, cái gì cũng thích hết!”

Đường Vũ Địch nhìn dáng vẻ của Trương Phàm mà đôi mắt trở nên sáng long lanh, khóe mắt dưới lớp kính vì cười mà đột nhiên cong cong, “Như vậy đi, để công bằng, từ giờ trở đi, lúc rảnh rỗi tớ sẽ cùng cậu làm những việc cậu thích mà tớ không hiểu, ví như chạy bộ, mà cậu cũng phải cố gắng học chăm chỉ, chúng ta thử so xem ai có thể kiên trì lâu hơn, được không?”

Trương Phàm nghe thế ngẩn cả người, “Cậu nói muốn chạy bộ với tôi?” Hắn không nghe lầm chứ, nếu nói học trò ngoan có nhược điểm gì, vậy nhất định sẽ là thể dục. Dáng vẻ yếu yếu ớt ớt, vừa nhìn đã biết là không được việc!

Nhưng không ngờ Đường Vũ Địch lại gật đầu, “Ừ.”

“Còn những việc tôi thích khác thì sao?”

“Ngoại trừ chơi game ra. Chúng ta coi như thi đua nhau, thế nào?”

“Vậy nếu cậu thua thì sao?”

Đường Vũ Địch suy nghĩ một lúc, “Cậu nói xem.”

“Nếu cậu thua thì không bao giờ được dính lấy tôi nữa, hơn nữa, phải chủ động yêu cầu với Diệt Tuyệt sư thái đổi lại chỗ ngồi, nói với bà ta là cậu không muốn dạy chứ không phải tôi không muốn học!”

Đường Vũ Địch hơi chút do dự nhưng vẫn gật đầu, “Được.”

Cảm giác của Trương Phàm bây giờ kích động hệt như khi chơi game đánh quái đánh tới BOSS mà vẫn còn thừa máu, mắt thấy đã có thể tiêu diệt đối thù thì vừa chờ mong vừa đắc ý.

Đờ! Không ngờ vấn đề tưởng như khó khăn mà sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy đã giải quyết xong rồi, vừa có thể thoát khỏi người này lại vừa có thể không phải chịu sự oanh tạc của sách vở mỗi ngày nữa, quả là một mũi tên trúng hai con chim! Cứ buổi chiều tan học là lôi tên nhóc này chạy mười nghìn mét, không cần đến hai ngày, thử xem cậu ta có mệt đến bò ra đất không!

——

[1] Bài thơ Quan thư I – Khổng Tử, người dịch: Tạ Quang Phát

[2] Hai câu thơ trong bài vịnh Điệp luyến hoa của thi nhân thời Bắc Tống

[3] Bài thơ Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị, người dịch: Tản Đà

[4] Bài thơ Bốc toán tử – Lý Chi Nghi, người dịch: Điệp Luyến Hoa

[5] Bài thơ Vô đề III – Lý Thương Ẩn, người dịch: Hải Đà