Mỹ Nhân Phổ

Chương 102

Tống Dật đích thân lau mình, mặc áo liệm cho La Đan Quỳnh, cũng chọn cho nàng ta một cây roi dài, để nàng ta có thể tiếp tục kiêu ngạo ương ngạnh dưới địa phủ.

La Kỳ nhận được tin tức đến nơi, nhìn thấy người lẳng lặng nằm ở linh đường, chân như bị chôn xuống, không thể động đậy. Chỉ mấy ngày không thấy, Tống Dật phát hiện La Kỳ thay đổi rất nhiều, râu trên mặt chưa cạo, hai mắt trũng sâu, thế gia công tử ôn nhuận như ngọc kia đã từng chút biến thành nam tử suy sút tuổi già.

Tống Dật dựa theo yêu thích trước kia của La Đan Quỳnh, hoạ mi thoa phấn, tô son môi cho nàng ta, làm toàn bộ gương mặt nàng ta sinh động như còn sống, phảng phất như sẽ lập tức mở mắt ra, tiếp tục dùng ánh mắt cao quý của quý nữ ổ bảo mà khinh bỉ tác phong nhàn tản của Giang Tả.

"Nàng thích sơn móng tay màu gì?" Tống Dật hỏi. Đem vài loại sơn móng tay quơ quơ trước mắt La Kỳ.

Đã không biết đứng thẳng bất động bao lâu, La Kỳ máy móc mà chuyển tầm mắt qua, nâng tay lên, chỉ vào loại đỏ tươi nhất trong tay nàng. Tống Dật liền bỏ mấy cái khác qua một bên, bắt đầu cẩn thận sơn móng tay cho La Đan Quỳnh.

La Kỳ bước tới, ngơ ngác mà nhìn nàng cẩn thận từng chút một mà tô vẽ, phảng phất như đó là bảo bối trân quý nhất thế gian. Hắn cứ như vậy mà yên lặng nhìn, thẳng cho đến khi Tống Dật sơn xong, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: "Ngươi là huynh trưởng của nàng, vậy ngươi tới nhập liệm cho nàng đi."

Tay La Kỳ bắt đầu phát run, La Đan Quỳnh tươi tắn như vậy, có chỗ nào giống đã chết, nhưng thân thể tay hắn chạm vào đã lạnh băng, cứng đờ khác thường chỉ có người chết mới có làm hắn nháy mắt nhận rõ sự thật: Đúng vậy, nàng đã chết, nàng cũng bỏ hắn mà đi. Hắn còn nhớ rõ phụ thân mỗi lần nhìn thấy hắn ra vẻ sĩ tộc Giang Tả liền nhịn không được quở trách, muội muội vẫn luôn giải vây cho hắn.

Hắn không thích gϊếŧ chóc huyết tinh, nếu có chinh phạt, cũng là muội muội ra trận, mà hắn còn tận tình khuyên bảo nàng đừng quá thị huyết. Hắn không muốn muội muội cũng biến thành người như phụ thân và Triệu Thạch, tàn bạo bất nhân, thảo gian nhân mạng.

Thẳng đến giờ phút này chính hắn phải bắt đầu gánh vác La gia bảo, lại không có cách nào cứu nàng từ tay Triệu Thạch, hắn mới hiểu ra, Giang Tả nhàn tản chỉ là biểu tượng mà thôi, hắn không nhìn thấy sự cường hãn trong xương cốt của bọn họ, mà chính hắn, khuyết thiếu chính loại cường hãn này.

Hắn không bảo hộ được La Đan Quỳnh, mới để nàng cuối cùng chết thê lương như vậy.

Đem người thả ngay ngắn trong quan tài, La Kỳ lui một bước, nhìn La Đan Quỳnh, phảng phất như nàng đang ngủ ngon trong cái hộp an toàn bị phong kín này.

"Triệu Thạch đâu?"

"Tư Lệ Đài đến bây giờ còn chưa tìm được."

Tống Dật cẩn thận quan sát biểu tình La Kỳ, cũng không biết có phải đả kích quá lớn hay không, ánh mắt vị này có chút trống rỗng, trên mặt ngay cả bi thương phẫn nộ cũng biểu đạt không ra.

"Ta mang nàng trở về."

"Được." Tống Dật sai người chuẩn bị xe ngựa cho hắn, nhìn theo hắn tự mình đưa quan tài La Đan Quỳnh về Định Viễn Hầu phủ.

Lưu Dục đi tới, đem áo choàng bọc Tống Dật lại, hỏi nàng: "Nàng nói sao?"

Người cấu kết với La Kính Huy, chế tạo binh khí giả, khiến mười vạn đại quân bị diệt, rốt cuộc là ai? Người này chẳng những có quan hệ chặt chẽ với La gia bảo, hơn nữa cũng là người rất có thân phận trong triều.

La Đan Quỳnh nói, đáp án này nàng không biết thì tốt hơn, còn nói nàng sợ, sợ đây là người nàng vô luận như thế nào cũng không hạ thủ được? A, sẽ có người như vậy sao?

Tống Dật liếc nhìn Lưu Dục một cái, đáp: "Chưa nói."

Lưu Dục thở phào nhẹ nhõm một hơi, Tống Dật thấy biểu tình kia của hắn, tiếng lòng nhẹ nhàng run một cái, chẳng hiểu sao thấy hơi luống cuống.

"Làm sao vậy?"

Thấy sắc mặt nàng có dị, Lưu Dục hỏi.

Tống Dật dời mắt, "Không có gì." Nàng cho rằng mình không thích thì sẽ không sợ hãi, thì ra, vẫn sợ hãi đi? Sợ có liên quan đến hắn, đến Lưu gia.

Toàn bộ Định Viễn Hầu phủ treo cờ trắng, linh đường đặt hai cỗ quan tài, bọn hạ nhân không dám nói lời nào, La Kỳ mặt vô biểu tình, đem quan tài đặt ngay ngắn, như một cái xác mất hồn phách, đi vào nội viện, vào phòng Tiêu Ngọc Trí.

Tiêu Ngọc Trí tuy mạng được giữ lại, lại chưa tốt lên, mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu, hơn nữa độc tố khó thanh trừ, ý chí tinh thần sa sút, có lẽ, nàng ta cũng không muốn tiếp tục sống. Đại phu nói, nếu cả bản thân nàng ta cũng không muốn sống nữa, thì có lẽ nàng ta thật sự sẽ không sống được.

Chưa qua mấy ngày, cả người La Kỳ đều thay đổi, nha đầu bà tử nhìn thấy hắn, như thấy quỷ mị, lỗ chân lông đều ớn lạnh. La Kỳ không nói lời nào, các nàng tự động ngoan ngoãn lui ra ngoài.

La Kỳ ngồi vào mép giường, nắm tay Tiêu Ngọc Trí, đây là một chút ấm áp cuối cùng trong sinh mệnh của hắn, hắn không dám buông ra, cứ nắm mãi như vậy, từ sáng đến chiều, lại đến tối, tựa hồ tư thế cũng không thay đổi.

Người thỉnh thoảng tiến vào hầu hạ, mỗi khi nhìn hắn đều thấy da đầu tê dại.

Đột nhiên lông mi Tiêu Ngọc Trí hơi run rẩy, từ từ chuyển tỉnh, nhìn thấy nam nhân tiều tụy bất kham trước mắt, có chút phát ngốc, nàng hầu như không nhận ra hắn.

La Kỳ nhìn chằm chằm mắt nàng, áp lực cùng đau đớn đã thừa nhận nhiều ngày tràn ra, nước mắt đổ rào rào xuống, "Đừng chết...cầu ngươi."

Thanh âm nghẹn ngào cực kỳ khó nghe, nước mắt nóng bỏng rơi vào lòng bàn tay nàng ta, thống khổ vô tận như truyền vào lỗ chân lông nàng ta, nàng ta lẳng lặng nhìn hắn, vươn một cái tay khác, hắn theo bản năng mà cúi người xuống, để nàng ta có thể nhẹ nhàng chạm vào.

Ngón tay Tiêu Ngọc Trí chạm vào dưới mắt hắn, nơi đó ướŧ áŧ một mảnh, không phải ảo giác, người La gia vậy mà còn biết khóc.

Ôn nhu trong nháy mắt kia, làm La Kỳ lần đầu tiên khóc rống lên, Tiêu Ngọc Trí nhẹ nhàng vỗ lưng nam nhân này, đột nhiên, có chút không đành lòng.

Tống Dật cùng Lưu Dục tận mắt nhìn thấy Tuyết nữ cướp Triệu Thạch đi, mà Tiêu Húc vẫn luôn bị La Kỳ giam lỏng ở Định Viễn Hầu phủ, dưới tình huống tội danh của Tiêu Húc đã định, lại có La Kỳ mở một mặt lưới, hoàn toàn không cần người giả trang Tuyết nữ tới cứu hắn thoát vây, đây rõ ràng đang chứng minh một sự thật, Tiêu Húc không phải là Tuyết nữ, Tuyết nữ gϊếŧ La Kính Huy là một người khác, hắn chỉ là người gánh tội thay!

Thẳng đến buổi tối, Tư Lệ Đài cũng chưa tìm được Triệu Thạch, Triệu Thạch cùng Tuyết nữ tựa như đã hoàn toàn bốc hơi.

La Kỳ ở trong phòng Tiêu Ngọc Trí khóc một đêm, khóc đến ngủ say. Hôm sau thức dậy, lại như biến thành người khác, cạo sạch râu, rửa mặt, ăn mặc quần áo trắng sạch sẽ chỉnh tề, đến linh đường lễ bái, trên dưới hầu phủ đôi mắt đều sáng, hiếm khi cảm thấy được chút sinh khí, thổi đi khói mù áp lực trước đó, toàn bộ hầu phủ rực rỡ hẳn lên.

Thắp xong hương, La Kỳ phân phó thủ hạ: "Thỉnh Tiêu thế tử đến sảnh ngoài."

Hắn cố tình cắn rất nặng chữ "thỉnh", cho nên, thủ hạ cũng phi thường khách khí hữu lễ mà thỉnh Tiêu Húc qua. La Kỳ tiến tới, vái chào ba cái, vì chuyện của muội muội, Tiêu Húc đè ép một bụng lửa giận, nhưng vì ba cái bái này mà không phát tiết được, nghẹn đến mức cả khuôn mặt tuấn tú trông cực kỳ đẹp mắt.

"Tuyết nữ là người khác, là La Kỳ ta trách oan ngươi." La Kỳ cực kỳ thẳng thắn thành khẩn.

Tiêu Húc nghe thấy thì ngực thắt lại, "Là ai? Có bắt được không?"

Hắn xúc động lên, liền túm lấy cánh tay La Kỳ, La Kỳ lặng im mà nhìn hắn, Tiêu Húc tự cảm thấy thất thố, buông ra, lui lại hai bước, "Ta chính là Tuyết nữ, là các ngươi nghĩ sai rồi đi? Chắc là người kia muốn cứu ta thoát khỏi nguy nan, mới ra cái hạ sách đó."

Dùng cái cớ vụng về như vậy, đã sớm bị mọi người phủ nhận, La Kỳ cũng không tranh cãi với hắn, chỉ giúp hắn thu thập tốt một phen, đích thân đánh xe đưa hắn về Quảng Bình hầu phủ.

"A Trí......"

"Mới vừa cho nàng uống thuốc, đang ngủ, chờ thêm chút thời gian thân mình nàng tốt hơn, ta sẽ đưa nàng về vương phủ."

Tiêu Húc không nói gì nữa, hắn biết La Kỳ thích muội muội, nếu không do hai kẻ ác độc La Kính Huy và La Đan Quỳnh, hắn cũng từng suy xét đem muội muội phó thác cho người này, nhưng tuyệt đối không phải dùng phương thức này trong tình huống này......

Tiêu Húc nhắm mắt dưỡng thần, không nói lời nào, chung quy là hắn liên lụy đến nàng.

Hôm qua Lưu Dục đã đem chuyện Tiêu Húc không phải Tuyết nữ, không phải hung thủ gϊếŧ người bẩm báo với Khai Nguyên đế, Khai Nguyên đế tức khắc hạ lệnh khôi phục tước hiệu thế tử, cũng ban lễ vật, để Lưu Dục tự mình đưa tới, biểu đạt xin lỗi.

Khi Tiêu Húc về đến, người trong cung vừa rời đi, Sở Lưu Vân đứng trên thềm, tựa hồ là từ lúc nhận được tin tức vẫn luôn ở trong gió lạnh chờ hắn, nhìn đến xe ngựa tới gần, khuôn mặt tuấn tú lãnh ngạnh mới rốt cuộc có chút biểu tình.

Xe ngựa dừng lại, hắn lập tức bước qua định ôm Tiêu Húc xuống xe, nhưng nhìn đến cặp chân có thể đi lại bình thường kia, tay hắn xấu hổ mà cứng đờ, lui lại hai bước, tránh đường.

Tiêu Húc cũng cứng đờ một cái chớp mắt, nhìn thấy sắc mặt của Sở Lưu Vân, rất nhanh khôi phục tươi cười, trêu chọc: "Trí nhớ cũng thật kém."

Sở Lưu Vân bất mãn mà liếc xéo hắn một cái, trong lòng rất giận, lừa hắn chuyện chân còn bị thương còn chưa tính, thế nhưng còn lừa mọi người hắn là Tuyết nữ! Rõ ràng bọn họ là huynh đệ sớm chiều ở chung không gì không biết, hiện tại mới phát hiện mình một chút cũng không hiểu người này.

La Kỳ bước xuống từ xe ngựa phía sau, hai người nhìn cũng không nhìn hắn, mà đi vào phòng, La Kỳ không nói gì, phân phó tùy tùng nâng hậu lễ lên, nối đuôi nhau đi vào.

Tống Dật cùng Lưu Dục đang dùng trà ở sảnh ngoài, Quảng Bình vương tự mình tiếp khách.

Nhìn thấy ba người tiến vào, tức khắc toàn bộ sảnh ngoài đều như được thắp sáng, bốn mỹ nhân ở phía trước, Tống Dật yên lặng gật gật đầu, rốt cuộc hiểu ra rực rỡ muôn màu là cảnh trí như thế nào.

Lưu Dục bất động thanh sắc mà đẩy đẩy chung trà vào tầm tay Tống Dật, ấm áp nhắc nhở: "Nước miếng kìa."

Tống Dật vội vàng quẹt quẹt khóe miệng, Lưu Dục đen mặt, hắn chỉ thuận miệng nhắc nhở, chẳng lẽ nàng từng thật sự chảy nước dãi với dã nam nhân?. TruyenHD

Tống Dật lật đật uống một ngụm trà, cười gượng: "Trà này thật là thơm."

Tiêu Húc được rửa sạch oan khuất, Lưu Dục tất nhiên là phải khách sáo một phen, Tống Dật nhìn Sở Lưu Vân đang cắm mặt uống trà, chồm qua nhỏ giọng hỏi hắn: "Ngươi thật sự không biết Tuyết nữ là ai?"

Có thể làm Tiêu Húc gánh tội thay, sao có thể là một kẻ không đâu?

Tống Dật đoán có hai khả năng, một, người nọ có lẽ chính là Tuyết nữ còn chưa chết, Tiêu Húc muốn báo ân, cho nên mới dùng tánh mạng bao che; hai, người này có liên hệ chặt chẽ với Tuyết nữ, tỷ như máu mủ ruột thịt, hoặc tình nhân si tâm.

Mắt Tống Dật nhịn không được liếc qua hướng Quảng Bình vương Tiêu Viêm, chậc chậc, nếu Tiêu Viêm giả trang Tuyết nữ báo thù, sẽ như thế nào đây? Nàng thật sự khó có thể tưởng tượng nam tử đã qua tuổi bất hoặc nhưng vẫn còn phong vận này mà giả trang thành nữ tử thì sẽ là cái dạng gì đây.

"Ngươi đang nhìn chỗ nào vậy?" Sở Lưu Vân tức giận mà liếc nàng.

Tống Dật chỉnh đốn lại vẻ mặt, "Tuyết nữ đã cứu ta hai lần."

"Ý, ngươi cũng đã gặp qua nàng?" thanh âm Sở Lưu Vân hơi lớn, lập tức đưa tới tầm mắt của những người khác, đặc biệt là ánh mắt Tiêu Húc nhìn nàng hết sức đề phòng.

Tống Dật cười tủm tỉm mà nghênh đón đủ loại ánh mắt, "Đáng tiếc là không thấy rõ mặt, bởi vì nằm, cũng vô pháp phán đoán chính xác chiều cao của nàng."

Quả nhiên, Tiêu Viêm và Tiêu Húc vì những lời này, mà lộ ra thần sắc nhẹ nhàng.

"Có lẽ ta có thể vẽ ra hình dạng đại khái của nàng ta." trong nháy mắt kia, cơ thịt trên mặt hai người kia căng cứng, tuy rất nhỏ, nhưng Tống Dật vốn giỏi quan sát đường cong xương cốt cùng cơ bắp lại dễ dàng nhìn ra.

Nói như vậy, hai người này quả nhiên là có bí mật.

"Bất quá, nàng đã cứu ta hai lần, mặc dù nàng gϊếŧ người, ta cũng sẽ không bắt nàng lại, chỉ cần về sau đừng ai chết nữa là được."

Tống Dật cảm thấy mình gần đây có phải bị mắc phải cái gọi là miệng quạ đen hay không, cái tốt không linh cái xấu linh.

Nàng vừa mới nói đừng ai chết nữa, ngay ngọ yến, liền phát hiện người chết.

Khi bố trí tân niên, lại có khách quý lâm môn, ngọ yến khó tránh khỏi có thịt cá. Đầu bếp của Quảng Bình vương phủ có một món ăn, rất được khen ngợi, đó là dê nướng nguyên con.

Dê nướng nguyên con cũng không phải thứ gì kiếm lạ, bình thường đều là đặt trên lửa nướng, nhưng nhưng Quảng Bình vương phủ không làm vậy, đầu bếp dùng một cái lò được làm bằng sắt rất lớn, có thể đưa nguyên con dê đã tẩm hương liệu vào trong, đóng cửa sắt lại, hình thành một không gian hoàn toàn phong bế, ở bên dưới dùng lửa nhỏ nướng chậm, nướng ròng rã năm canh giờ, làm hơi nóng tuần hoàn đầy đủ bên trong, cuối cùng mỗi một tấc thịt dê đều được hương liệu thấm đẫm hoàn toàn.

Bởi vì nướng quá khô, bắp thịt bung ra, trước khi ra lò, đầu bếp sẽ mở một cái ô nhỏ thông khí trên đỉnh ra, đem nước canh đã hầm tỉ mỉ rưới từ trên xuống, nước canh mỹ vị lập tức thấm đẫm vào thớ thịt, hương khí lập tức tỏa ra bốn phía. Nước canh bị khí nóng làm cho bắn ra khỏi ô thông khí bên trên, nhìn như một bó hoa nở bung ra.

Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này Tống Dật kinh ngạc cảm thán không thôi.

"Không phải nói là phải nướng năm canh giờ sao? Tiêu thế tử mới vừa trở về có một canh giờ."

Lưu Dục đáp: "Xá lệnh cho Tiêu thế tử đã hạ từ hôm qua, chỉ là Định Viễn Hầu có tang, đóng cửa từ chối tiếp khách, hôm nay mới đưa Tiêu thế tử về."

Thì ra là thế.

Nước canh bắn ra dần dần ngưng lại, Tống Dật nuốt nuốt nước miếng, "Có phải là ăn được rồi hay không?"

Quảng Bình vương quay đầu lại cười đầy thiện ý, ra hiệu một cái với bên kia, Sở Lưu Vân lấy kìm sắt, gỡ xuống tấm sắt bên trên, nhiệt khí trào ra, lại mở tiếp móc sắt bốn phía ra, để bốn người hầu dùng dây thừng có móc câu móc vào trên khoen của ván sắt xung quanh, Sở Lưu Vân ra lệnh, răng rắc một tiếng, ván sắt xung quanh được kéo xuống, nhiệt khí bên trong đột nhiên tỏa ra trong không khí lạnh lẽo, hơi nước màu trắng lượn lờ, tầm mắt mọi người đồng thời nhìn vào đám hơi trắng mờ, trong tích tắc đó......

"A ——" phó tì hầu hạ một bên hét lên, bốn người kéo ván sắt bị dọa đến mềm chân.

Ở đó...làm gì có dê nướng nào, rõ ràng là Triệu Thạch đã mất tích một ngày một đêm. Cho dù cơ thịt đã bị nướng đến khô giòn nứt ra, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra bộ dạng hắn.

Một bàn tay to che mắt Tống Dật lại, "Đừng nhìn!"

Tống Dật lúc này mới hoàn hồn, chạy đến bên cạnh nôn thốc nôn tháo. Ông nội nó, mới vừa rồi nàng còn chảy nước miếng nhìn 'con dê nướng' đó, như thế nào đảo mắt liền biến thành Triệu Thạch?

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay ngắn ngắn thôi...