Mỹ Nhân Phổ

Chương 43: Tù nhân

Vì cái gì lại hoài nghi Triệu Quân?

Triệu Quân là Tả phụ Đô úy, lại có quan hệ tốt với Ngu Thái, hắn bảo vệ Ngu gia là đương nhiên. Trước khi hắn tập kích Tống Dật, cũng không có bất luận dấu hiệu gì cho thấy hắn có hiềm nghi.

Lưu Dục nhìn Tống Dật, Tống Dật yên lặng chảy mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nghiêm trang đến quá tiêu chuẩn a, "Đây...kỳ thật...là may mắn."

"May mắn gì?" Lưu Dục hiển nhiên không có ý tứ buông tha nàng dễ dàng như vậy.

"Ách, chính là...cái kia......"

Ba đôi mắt đồng thời nhìn Tống Dật, áp lực thật lớn.

Tống Dật thở dài một hơi, đành phải thành thật khai báo, "Các ngươi biết loại nước tẩy màu hắn nói đi?"

"Chưa từng nghe qua." Lưu Dục rất nể tình.

Tống Dật cứng đờ, "Việc này...nói ra thì rất dài."

"Chúng ta có rất nhiều thời gian." Triệu Thành thành khẩn bày tỏ.

Tống Dật vô tội mà nhìn Tôn Triều Hồng, ánh mắt vô cùng đáng thương, Tôn Triều Hồng ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ: "Nếu không thì, để nàng ăn cơm trước đã. Thấy bộ dáng nàng quá đáng thương rồi."

Tống Dật liếc xéo Tôn Triều Hồng một cái, đây đâu có được coi là giải vây a!

"Thôi, chuyện này không nói rõ ràng chỉ sợ ta ăn cũng ăn không vô đi. Triệu Quân sơ hở không phải cái gì khác, mà chính là bình nước tẩy màu kia."

"Ngươi không phải đã nói đồ của ngươi cùng đồ của hắn không giống nhau sao?"

"Thành phần nước thuốc là có chút không giống nhau, chỉ là của ta dùng thì tốt hơn một chút, của hắn dùng vẫn là công thức cũ của hơn hai mươi năm trước."

"Cho nên, ngươi cùng hắn có cái gì sâu xa?"

"Không thể nói ta cùng hắn có cái gì sâu xa, mà là Họa Cốt tiên sinh cùng mẫu thân hắn có lẽ biết nhau."

Lời này vừa nói ra, ba người đều nổ tung.

Lai lịch của Họa Cốt tiên sinh trước giờ không ai biết được, đột nhiên lòi ra một người có quan hệ với ông ta, vô luận như thế nào cũng đều là rất đáng khϊếp sợ.

"Chuyện này, ta chỉ nói cho các ngươi, các ngươi không được nhắc tới trước mặt bất kỳ ai, có thể làm được không?"

Triệu Thành cùng Tôn Triều Hồng đương nhiên không dị nghị, nhưng Lưu Dục rùng mình, "Ngươi là đang yêu cầu bổn vương hay là đang uy hϊếp bổn vương?"

"Là thỉnh cầu!" Con mẹ nó, ngươi có cần đến mức như vậy không?

Tống Dật căm giận.

"Được thôi, ta đáp ứng."

Tống Dật sửa sang suy nghĩ lại một chút, mới mở miệng, "Kỳ thật, Họa Cốt tiên sinh cùng Ngu gia đã từng có chút sâu xa. Chuẩn xác nói, là cùng Vương phu nhân quá cố có chút sâu xa, đó vẫn là trước khi Vương phu nhân chưa xuất giá. Hai người tuy rằng chưa gặp mặt đối phương, nhưng ở trong hội thi họa do Vương phu nhân tổ chức, cách mành tri kỷ quá vài lần. Nước tẩy màu là bọn họ cùng nhau nghiên cứu chế tạo ra để giải quyết nét sai của mực màu chu đan. Hai người một lần trở thành tri kỷ, nhưng sau đó bởi vì sĩ tộc nhà nghèo cách biệt, Họa Cốt tiên sinh bị đuổi đi, thẳng cho đến tám năm trước Đại Tống thành lập mới quay về Thái Khang Thành. Còn về phần Vương phu nhân, người sớm đã qua đời, có điều ngoài ý muốn chính là, thứ tốt như nước tẩy màu Vương phu nhân lại không lưu truyền lại, nghĩ chắc là mất đi một tri âm là Họa Cốt, thì như Bá Nha quăng cầm, không còn dùng thứ đó nữa."

Tôn Triều Hồng cực kỳ đơn thuần, "Người khác không biết thứ đó thì thôi đi, Dự Vương điện hạ như thế nào cũng không biết?" Còn mang ánh mắt sáng quắc chỉa về phía Lưu Dục dò hỏi.

Lưu Dục sắc mặt đổi đổi, Triệu Thành yên lặng kéo Tôn Triều Hồng một phen, chắp tay nói: "Sự tình chúng ta cũng đã nghe minh bạch, vậy không quấy rầy Tống cô nương dùng bữa." Dứt lời, kéo Tôn Triều Hồng rời đi.

Tôn Triều Hồng không rõ, "Chẳng lẽ ta nói sai cái gì?"

Triệu Thành ho nhẹ, "Cũng không tính, Dự Vương tuy rằng cùng Dự Vương phi thành thân một năm có thừa, nhưng hơn phân nửa thời gian đều mang binh đánh giặc bên ngoài, hơn nữa, Dự Vương mười hai tuổi cũng đã ra ngoài tòng quân, mười lăm tuổi mới quay về Thái Khang Thành rồi bị chỉ cho hôn sự này, thời gian bọn họ ở với nhau chỉ sợ nửa năm cũng không tới, Dự Vương không biết cũng không kỳ quái. Phải tránh, đừng đề cập tới Dự Vương phi ở trước mặt hắn!"

Tôn Triều Hồng cái hiểu cái không, chỉ là gật gật đầu.

Triệu Thành bọn họ đi rồi, Lưu Dục lại không tính toán lập tức đi, ngược lại nhìn đồ ăn đã lạnh ngắt, ngồi xuống bên cạnh bàn, hỏi: "Ta chỉ hỏi một câu, vụ án Ngô Ung kia, Họa Cốt tiên sinh có dính vào không?"

Tống Dật bị dọa đến run lên, con mẹ nó, như thế nào đột nhiên nhắc đến chuyện này?

"Ngươi nghĩ kỹ rồi trả lời, bổn vương chỉ hỏi ngươi lần này, cũng chỉ cho ngươi cơ hội lúc này!"

"Không biết."

Lưu Dục: "......"

Tống Dật giả vờ vô tội: "Ta thật sự không biết. Dự Vương điện hạ không phải là hoài nghi vụ án Ngô gia là Họa Cốt tiên sinh thiết kế đi?"

Lưu Dục đứng dậy, quăng cho Tống Dật một cái mắt lạnh, ra cửa, phân phó hai bên: "Canh nàng cho kỹ, hiềm nghi của nàng còn chưa rửa sạch!"

Tiểu đồ lệ lĩnh mệnh, Tống Dật nổi nóng, nàng phí công sức lớn như vậy để bắt được kẻ hiềm nghi Triệu Quân còn chưa đủ, vậy mà còn muốn nhốt nàng, đây tuyệt đối là quan báo tư thù!

Bên kia, Hàn Duyên Bình từ trong phòng đi ra. Nếu Triệu Quân đã bị bắt, hắn đương nhiên là khôi phục trong sạch, lần này cũng ít nhiều nhờ Tống Dật. Nhìn thấy Tống Dật bị chặn ở trong phòng, hắn có chút chần chờ.

Đứng ở trước cửa phòng Tống Dật, nhìn nhìn, chắp tay nói: "Lần này đa tạ Tống tiên sinh vì tại hạ giải vây, phần ân tình này, Duyên Bình cả đời khó quên."

Mới vừa ăn bẹp Tống Dật không kiên nhẫn mà xua xua tay, nói: "Đừng nói mấy lời dư thừa này, ngươi nếu thật sự cảm kích ta, thì đưa ta ra khỏi đây đi."

Hàn Duyên Bình biểu tình cứng đờ, mặt xấu hổ mà đỏ hồng, mãi sau một lúc lâu mới đáp: "Ta nhất định tận lực!"

Tống Dật bất quá là trêu chọc hắn hư tình giả ý một chút, không ngờ hắn lại trả lời nàng như vậy, cũng ngẩn ra. Hàn Duyên Bình lại giống như là tiếp thu phải sứ mệnh gì không thể hoàn thành, rất có vài phần bi tráng mà rời khỏi viện bên này.

Triệu Quân nhận tội, cũng sẽ không vì ở trước mặt Lưu Dục cùng Triệu Thành nhận tội đơn giản như vậy là xong, mặc dù bọn họ một người đại biểu cho Tư Lệ Đài, một người khác đại biểu cho Kinh Triệu Doãn, ở trước mặt đông đảo Trung úy quân, vẫn thiếu tính thuyết phục.

Lưu Dục cùng ngày liền thẩm vấn hắn trước mặt Ngu Thái cùng những người khác trong Trung úy quân, Triệu Quân ký tên ấn tay ở trên tờ cung khai, trở thành sự thật đã định. Nhưng mọi chuyện cũng không kết thúc như vậy, Văn Thành quận chúa mất tích, hiềm nghi của Ngu Hiếu Khanh cũng không có bài trừ, mà tội lỗi này, Trung úy quân tuyệt đối sẽ không đi gánh vác, bởi vì không ai gánh vác nổi.

Chưa quá giờ Dậu, bên cạnh phòng của Tống Dật lại có người vào ở.

Nàng đứng ở cửa, nhìn Vệ tướng quân Tạ Tĩnh đích thân áp giải Triệu Quân vào, vô cùng hàm súc bày tỏ: "Tạ tướng quân, Triệu Quân nếu đã nhận tội, không phải nên nhốt vào ngục sao?"

"Thượng Lâm ngục đã lâu chưa tu sửa, không thể dùng. Đành phải ủy khuất Tống tiên sinh."

Tống Dật cười gượng hai tiếng, "Không ủy khuất không ủy khuất, chỉ là các ngươi canh hắn cho kỹ, ta sợ hắn trong lòng khó chịu, nằm mơ đi gϊếŧ ta."

Tạ Tĩnh nói: "Yên tâm, lần này canh giữ hắn chính là Vệ úy, tuyệt đối sẽ không để hắn có cơ hội này."

"Vậy làm phiền!"

Tầm mắt Triệu Quân lạnh buốt mà thổi qua, Tống Dật cười đến càng thêm xán lạn.

Bên này Triệu Quân chân trước vừa vào cửa, bên kia Ngu Thiếu Dung liền vọt đến, bị vệ úy một phen ngăn lại. Vị quý nữ kiêu căng này sao có thể chịu được đối đãi vô lễ như vậy, lập tức quăng một bạt tai vào mặt binh lính vệ úy kia.

Tạ Tĩnh nhíu mày, quay đầu nhìn nàng, đang muốn phát tác, Triệu Quân mở miệng trách cứ trước: "Thiếu Dung, chớ có làm càn!"

Ngu Thiếu Dung khóc, "Quân ca ca, không phải ngươi, vì cái gì muốn nhận tội?" Vừa quay đầu thấy Tống Dật, càng giống như điên rồi mà nhào qua, tiểu đồ lệ ở cửa không dự đoán được nàng ta lại la lối khóc lóc như vậy, sơ ý một cái, thoáng chốc móng tay sơn đỏ tươi thiếu chút nữa liền chọc vào mắt Tống Dật, Tống Dật vội lui về phía sau một bước tránh đi.

Ngu Thiếu Dung hét lớn: "Đều là ngươi hãm hại hắn, ngươi tiện nhân này! Ta không gϊếŧ ngươi không......"

"Chát!" Một bạt tai này quăng tới cực kỳ kịp thời, Ngu Thiếu Dung trực tiếp bị đánh ngốc.

Tiểu đồ lệ không thể tin vào hai mắt của mình, các Vệ úy nhóm cũng đều nhìn qua, Triệu Quân vọt tới nửa đường định ngăn Ngu Thiếu Dung nổi điên cũng đờ người.

Tống Dật thổi thổi móng tay mình, phảng phất như quăng ra cái tát vừa rồi đã làm tay nàng dính lên thứ gì dơ bẩn, thổi xong mới lười nhác giương mắt nhìn về phía Ngu Thiếu Dung, mở miệng nói: "Ngu cô nương, tính tình này của ngươi vẫn là nên thu liễm lại một chút mới được, lại xảy ra chuyện gì liên lụy đến người khác, chỉ sợ không còn Triệu Quân thứ hai vì ngươi đi thu thập cục diện rối rắm đâu."

Nàng...nàng biết?

Ngu Thiếu Dung giật mình, Triệu Quân càng giật mình, Tạ Tĩnh chỉ ném lại đây một ánh mắt nghi hoặc.

"Đừng giật mình như vậy, mọi chuyện không phải rất rõ ràng sao? Chỉ là ngại mặt mũi Chấp Kim Ngô, không ai nói toạc ra thôi. Chẳng qua chính ngươi lừa mình dối người thì không đúng rồi, ngươi nếu thông minh, giờ phút này nên đóng cửa từ chối tiếp khách, yên tĩnh mà tự kiểm điểm, mà không phải đề cao thân phận ở chỗ này diễu võ dương oai."

Chân Ngu Thiếu Dung bỗng dưng mềm nhũn, có chút không đứng được, sắc mặt chậm rãi tái đi, trong mắt toát ra hoảng sợ vô pháp che dấu.

"Còn nữa, chữ tiện nhân này, không phải ngươi tùy tiện là có thể mắng. Sĩ tộc cùng thứ dân bất quá chỉ cách nhau một lằn ranh, mà thân phận so với thứ dân còn thấp kém hơn chính là tù nhân, thỉnh quý trọng thân phận cao quý ngươi hiện tại đang có đi."

"Tống Dật, ngươi tựa hồ không có tư cách nói những lời này, cuối cùng rốt cuộc ai lưu lạc thành tù nhân còn chưa biết đâu!" Triệu Quân đỡ lấy Ngu Thiếu Dung.

Tống Dật cười cười, tầm mắt đảo qua cánh tay hắn gắt gao nâng lên, người này thật đúng là con chó trung thành, chỉ tiếc đã nhận sai chủ nhân.

"Ta làm việc, chưa bao giờ sẽ hối hận, mặc dù có bồi cả tánh mạng vào, nhưng ta có dự cảm, Triệu đô úy ngươi, rất nhanh liền hối hận."

"Đưa Ngu cô nương trở về!" Tạ Tĩnh hạ lệnh, lập tức có vệ úy bước ra khỏi hàng, nâng Ngu Thiếu Dung rời đi, Triệu Quân cũng bị áp giải trở về phòng, Tạ Tĩnh nhìn Tống Dật, không nói gì, nhưng thật sự dặn dò vệ úy tăng cường phòng ngự.

Khi Lưu Dục trở lại Dự Vương phủ, đã là giờ Hợi, hắn xách đèn l*иg, lẳng lặng mà đứng ở đình viện một lúc, cỏ dại khô vàng đã bị nhổ đi, toàn bộ vườn hoa trở nên trụi lủi, chỉ còn một gốc hoa cúc này là đang vươn cành lá xanh non, biểu lộ sinh cơ dào dạt.

Ngồi xổm xuống cẩn thận mà khều vài cái, Lưu Dục có chút không xác định hỏi: "Ta lâu lắm chưa thấy qua cây cúc non, đây là thật sao?"

Lão quản gia Phúc bá gật gật đầu, "Sang năm điện hạ nhất định có thể nhìn thấy nó nở hoa."

"Hy vọng nó có thể chịu đựng qua trời đông giá rét này đi......"

Hắn vốn dĩ tin chắc là Tĩnh Xu đã trở lại, nhưng hiện tại, hắn lại không xác định. Trước đó, hắn phán đoán chỉ căn cứ vào hình hoa cúc khắc trên tòa linh vị kia, nếu là có một tri âm của Vương phu nhân xuất hiện, thì cũng có thể làm ra mấy chuyện này, hơn nữa, hình như ông ta cũng có nguyên vẹn lý do để đi làm những chuyện này.

Lưu Dục trong lòng mê mang, lại đứng trong vườn hoa một lúc nữa, rồi suốt đêm chạy về Thượng Lâm Uyển.

Ở cửa nhìn thấy một phụ nhân đang bị vệ úy ngăn lại, Lưu Dục chinh lăng một chút, bước đến gọi: "An dì sao lại đến đây?"

An Viện, người từng là thị nữ bên người Vương phu nhân quá cố, Vương Tĩnh Xu thường gọi bà một tiếng An dì thân thiết, Lưu Dục cũng gọi theo.

Chẳng lẽ là bà nghe thấy chuyện của Triệu Quân? Nhưng theo lý thì không nhanh như vậy a.

An Viện tiến lên hành lễ, giải thích: "Ngu tướng quân ra cửa hai ngày chưa về, cả nhà trên dưới đều lo lắng cho thân thể ông ấy, ta liền mang dược đến đây, sẵn tiện thăm Triệu Quân."

Hiện tại đã giờ Tý, cũng không biết bà đã đi bao lâu mới đến nơi này.

Lưu Dục do dự một chút, so với chuyện để An dì nghe tin nhảm nhí từ người khác, không bằng chính mình đem chuyện từ đầu đến cuối nói rõ ràng cho bà, gồm cả chuyện bà cho Triệu Quân nước tẩy màu.

An Viện lẳng lặng nghe xong, chỉ thở dài nặng nề, một câu cũng không nói.

Lưu Dục cho người dẫn bà đi nghỉ ngơi, An Viện do dự một chút, đem tay nải tùy thân mang đến giao cho hắn, dặn dò: "Mấy thứ thuốc và quần áo này phiền toái điện hạ chuyển giao cho Ngu tướng quân, hiện giờ sắc trời đã tối, ta không tiện gặp ông ấy."

Lưu Dục gật gật đầu, nhìn theo An Viện rời đi, lúc này mới đi đến viện của Ngu Thái. Năm đó, nếu hắn trở về sớm một chút, hẳn là sẽ đón bọn họ vào phủ của mình. Nhưng đôi mẹ con này hình như có chút khúc mắc đối với hắn, dù sau đó hắn lại tới cửa bái phỏng tỏ ý muốn cho An Viện dưỡng lão, cũng bị uyển chuyển từ chối.

Ở lại Ngu phủ quả nhiên vẫn sinh ra mầm tai hoạ.

Lưu Dục không quên đem cái tay nải kia ra kiểm tra một phen. Quần áo đều là quần áo sạch để mặc bên trong, nhìn có vẻ là mới làm, nhưng trên quần áo lại có mùi thuốc, hiển nhiên là đã ngâm qua nước thuốc một thời gian rồi phơi khô.

Đã sớm nghe nói Ngu Thái có bệnh khó chữa, tìm danh y khắp nơi không trị được, nhưng Lưu Dục cũng không biết rốt cuộc bệnh gì mà phải tẩm thuốc lên quần áo.

Vào viện, phòng Ngu Thái quả nhiên còn sáng đèn, tướng sĩ Trung úy quân nói ông ta đang tắm rửa, từ xa là đã có thể ngửi được mùi thuốc, nhưng trong mùi thuốc nồng nặc, hình như còn ẩn giấu một mùi khác, nghe hết sức khó chịu.

Chờ đi đến gần, cái mùi làm người không ưa kia càng nồng hơn vài phần, Trung úy quân canh cửa đều theo bản năng mà đứng ra xa. Khi đem quần áo cùng dược vật đưa cho người hầu bên người ông ta, Lưu Dục liếc nhìn vào bên trong một cái, bình phong che đậy nên chỉ thấy được hơi nước mù mịt, Ngu Thái nghe tiếng hỏi một câu, biết được là hắn thay An Viện đưa tới quần áo cùng dược vật, tỏ vẻ cảm tạ một phen.

Lưu Dục không ở lâu, khi từ trong viện đi ra, chỉ thấy chỗ khúc quanh, có hai thị vệ đang thiêu quần áo. Mùi ngửi phải vừa rồi trong phòng càng thêm nồng nặc. Không có mùi dược vật quấy nhiễu, Lưu Dục tinh chuẩn mà ngửi ra đây là một mùi cực kỳ hôi thối, loại hôi thối mà hắn thường xuyên ngửi thấy từ loại vải bọc xác chết.