Sau Khi Ly Hôn Em Vẫn Còn Mặc Áo Khoác Của Anh

Chương 27: “Không thể theo đuổi như vậy được.”

Náo nhiệt thật đấy, mọi người trong đoàn phim đều có thể lên trang nhất.

— “Sao dạo này Phương Thiệu Nhất lắm chuyện vậy? Anh ta hết thời rồi à? Lấy cuộc sống riêng tư ra gây sự chú ý mãi không hết, xem mà phiền.”

— “Cậu trai kia là ai vậy? Đâu ra ‘ngôi sao nam trẻ tuổi’ thế, sao hạng F à? Thấy dáng được phết, cơ mà mặt lạ hoắc à. Với cả Phương vốn ly hôn rồi mà, có là thật cũng chẳng sao.”

— [Ăn dưa] [Ăn dưa] [Ăn dưa] Từ khi anh ta đẩy Nguyên Dã ra chịu tội tôi đã thấy mất thiện cảm rồi, trước đây cảm thấy rất hào hoa phong nhã, tôi mù rồi nên mới coi ngụy quân tử thành quý ông lịch thiệp. ‘Chuyện tình cảm để tình cảm giải quyết’, giải quyết như thế à? ‘Việc nhà’ giải quyết như thế à?”

— “Mị thấy mấy bức hình này không thể nói lên được điều gì mà? Xem “Trong thời quang” qua ánh mắt có thể nhìn ra Phương rất yêu Nguyên mà…”

— “Còn hào hoa phong nhã nữa… chết cười, ly hôn rồi còn lên chương trình tình cảm lừa fans rằng mình hào hoa phong nhã á [mỉm cười], bình luận trên kia còn kêu là nhìn ánh mắt nữa mới hài, chế quên anh ta là ảnh đế à?”

“Anh Thiệu Nhất, xin lỗi vì đã gây phiền phức cho anh.” Dương Tư Nhiên trịnh trọng cung kính cúi đầu với Phương Thiệu Nhất, sắc mặt cũng không được tốt, “Có cần em nói gì không anh? Em có thể đăng weibo giải thích, hoặc để công ty sắp xếp, em thế nào cũng được.”

Phương Thiệu Nhất dựa lưng vào bệ cửa sổ, không nổi giận với cậu ta, chỉ nói: “Không liên quan gì tới cậu, không phải chuyện của cậu, đi đi.”

Dương Tư Nhiên nhìn hắn một chút, lại nhìn Cảnh Cận Duy một chút, gật đầu nói: “Nếu em có thể làm gì thì anh cứ nói.”

Cảnh Cận Duy gật đầu với cậu một cái, Dương Tư Nhiên liền đi, lúc ra ngoài đóng cửa lại.

Tin tức này hôm qua đột nhiên xuất hiện, giải trí XX trước đây có quan hệ không tồi với họ, có chuyện gì sẽ nhắc trước. Lần này không đánh tiếng trước đã đăng ra ngoài, chuyện xảy ra rất bất ngờ.

Cảnh Cận Duy nói: “Bị để ý rồi.”

Phương Thiệu Nhất chau mày, muốn nói gì đó, điện thoại lại đổ chuông.

Hắn liếc nhìn màn hình, là ba hắn.

“Ba à.” Phương Thiệu Nhất bắt máy, cất tiếng gọi.

Phương Hãn ở trong điện thoại hỏi hắn: “Sao dạo này lắm chuyện như vậy? Có thể giải quyết không?”

Phương Thiệu Nhất đáp “dạ”, thấp giọng nói: “Không có gì đâu ạ, con giải quyết được.”

Ông đang ở châu Âu đóng phim, tầm tuổi này nhưng vẫn liều mạng đóng phim như cũ, giọng nói vẫn vang khỏe như vậy: “Không làm bậy thật chứ?”

“Không ạ, con đâu dám.” Phương Thiệu Nhất nở nụ cười, nói đùa với cha mình, “Sợ ba đánh con.”

Phương Hãn cũng nở nụ cười nói: “Không làm bậy là được, mặc bọn họ đi, cây ngay không sợ chết đứng, có việc gì thì cứ nói.”

Phương Thiệu Nhất nói: “Vâng, ba chú ý giữ sức khỏe, không cần lo lắng cho con, đều là chuyện nhỏ.”

Sau khi cúp máy, Cảnh Cận Duy hỏi hắn: “Dạo này ông cụ vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe, vẫn rất thích đóng phim.” Phương Thiệu Nhất thở dài, “Đóng cả đời.”

Sở dĩ mấy năm nay Phương Hãn có địa vị cao như vậy, ngoài việc vẫn luôn cống hiến cho nền điện ảnh ra, cũng có quan hệ với một đời quang minh chính đại của ông. Là nghệ thuật gia chân chính, xưa giờ không làm chuyện bừa bãi vượt quá giới hạn. Từ nhỏ gia phong nhà Phương Thiệu Nhất đã rất nghiêm, mặc dù hắn là ngôi sao đời thứ hai, nhưng không thể làm những chuyện khác người, hoàn toàn dựa vào tiêu chuẩn của người bình thường để tự nghiêm khắc với bản thân, không thể vì ở trong cái giới này mà mắc phải những thói hư tật xấu.

Cốt khí bên trong Phương Thiệu Nhất cũng giống như cha hắn, xem thường và ghét bỏ những chuyện xấu xa bừa bãi. Bởi vậy nên mọi việc trong công ty đều là Cảnh Cận Duy xử lý, hắn chỉ lo việc đóng phim.

Cảnh Cận Duy nói: “Cậu cứ đóng phim của cậu, những chuyện khác không cần cậu quan tâm. Chuyện này cậu không cần trả lời, mất giá. Quay về để họ dùng nick của studio đăng tin thanh minh là được.”

Mấy tin tức bóc phốt này khiến người ta nhìn vào sẽ thấy phản cảm, bất kể nội dung là gì. Phương Thiệu Nhất chau mày nói: “Bức ảnh kia từ đâu ra vậy?”

“Hành lang giả hoa.”

Phương Thiệu Nhất càng chau mày dữ hơn: “Đăng lúc nào?”

“Hôm trước.” Cảnh Cận Duy lấy một món đồ vật trong túi ra, vân vê trong tay, “Tôi đã xem camera giám sát, có người cải trang tới rồi đi ngay. Muốn bới móc chuyện đời tư của cậu, đăng chút ảnh lừa đảo không dễ dàng có được này lên, cậu lại không cho cơ hội, chứ ước gì có thể đăng tin cậu qua đêm ở trong phòng đạo diễn lên.”

Cảnh Cận Duy nở nụ cười trào phúng, sau đó nói với Phương Thiệu Nhất: “Tôi xử lý cho, cậu đóng phim đi.”

Phương Thiệu Nhất hỏi anh ta: “Hôm nay anh đi à?”

Cảnh Cận Duy: “Định là hôm nay đi, nhưng trước mắt không đi nữa, buổi chiều tính sau đi.”

Xuất hiện tin tức như vậy, trong đoàn phim ít nhiều cũng thấy hơi vi diệu. Dương Tư Nhiên vốn là người mới trong tay Phương Thiệu Nhất, đoàn phim đều rất chăm sóc cậu ta, tin tức này vừa đăng lên càng không ai dám gây phiền phức cho cậu. Dương Tư Nhiên chưa từng đóng phim cũng chưa từng lăn lộn trong các đoàn phim, không biết nhiều, nhưng cậu biết ít lời là đúng, nhiều lời là sai. Sau khi đóng xong cảnh của mình hoặc là tới chỗ đạo diễn nghe phân tích, hoặc chỉ an vị ở chỗ của mình. Cậu không nói lời nào với Phương Thiệu Nhất, có thể trốn thì tận lực trốn.

Cát Tiểu Đào thấy cậu đáng thương, đi tới đưa cho cậu ta cốc nước, nói rằng: “Đừng lo lắng, chuyện nhỏ.”

“Cảm ơn anh Tiểu Đào.” Dương Tư Nhiên nhận lấy chiếc cốc cầm trong tay, nở nụ cười nói với cậu, “Em cứ có cảm giác giống như mình đã gây phiền toái cho mọi người.”

Cát Tiểu Đào lắc đầu, nói với cậu ta: “Không phải chuyện của cậu, bớt rầu rĩ đi.”

Dương Tư Nhiên gật đầu: “Vâng ạ.”

Cát Tiểu Đào hỏi cậu ta: “Anh Trần của cậu đâu? không đi theo à?”

Dương Tư Nhiên nói: “Hôm nay anh Trần không được thoải mái trong người, em để anh ấy nghỉ ngơi, dù sao tới đây đóng phim em cũng đã quen rồi.”

“Ừ,” Cát Tiểu Đào lại hỏi, “Điện thoại của cậu đâu? Ai cầm cho cậu?”

Dương Tư Nhiên nói: “Em tắt máy để anh Hoa cầm giúp em rồi.”

Cát Tiểu Đào bảo: “Thế đưa cho anh đi, anh cầm giúp cho cậu.”

Dương Tư Nhiên vội vàng nói lời cảm ơn: “Vậy em cảm ơn anh Tiểu Đào.”

Không biết tính cách cậu ta yên tĩnh như vậy thật hay chỉ là giả bộ, dù sao thì đến bây giờ Cát Tiểu Đào vẫn đối xử rất tốt với Dương Tư Nhiên. Bình thường bức ảnh kia bị phát tán ra ngoài nhìn thế nào Dương Tư Nhiên cũng có vẻ khả nghi, nhưng Cát Tiểu Đào luôn cảm thấy không giống. Tuy vậy cái giới này vốn không có cái gọi là không giống, hoặc là bản thân thật sự an phận thủ thường, nếu không chính là diễn xuất.

Nhưng vừa mới ký hợp đồng với công ty đã giở trò với Phương Thiệu Nhất, như vậy cũng quá mạo hiểm. Còn chưa bắt đầu bon chen trong giới đã đắc tội ông chủ rồi?

Phương Thiệu Nhất gọi hai cuộc điện thoại cho Nguyên Dã mà không nối máy được, anh lại tắt máy rồi. Phương Thiệu Nhất để lại lời nhắn cho Nguyên Dã:

Khởi động máy thì gọi lại.

Hôm đó Cảnh Cận Duy không đi, ở lại mời chủ sang của đoàn phim ăn một bữa. Nhà sản xuất là người quen cũ của anh, cũng từng hợp tác với đạo diễn Tưởng, Cảnh Cận Duy ngồi với họ đều có thể chen miệng vào. Phòng bao hơn hai mươi người, Cảnh Cận Duy uống rượu với đạo diễn, nhóm sản xuất và các nhân vật quan trọng trong bộ phim. Tưởng Lâm Xuyên là người phương Bắc hào sảng, lúc nói chuyện làm việc đều có vẻ lanh lẹ hăng hái, ăn cơm nếu có rượu thì đừng uống qua loa, đã uống phải uống cho đã.

(Chủ sang: các vị trí quan trọng trong đoàn phim như nhà sản xuất, chế tác, giám chế, biên kịch, quay phim, đạo diễn, diễn viên..)

Tình huống này không cần tới trợ lý, Cát Tiểu Đào ngồi đợi trong xe, đợi lát nữa xem ai uống nhiều thì đưa về. Những trợ lý khác cũng ngồi trong xe của từng người, thi thoảng còn xuống xe nói chuyện phiếm.

Bình thường trường hợp này không đến lượt Dương Tư Nhiên, không được lên bàn ăn, nhưng hôm nay cậu ta cũng đi tới, cậu nhóc rất tinh ý, lúc đi tới rót rượu cho đạo diễn, Cảnh Cận Duy nói: “Đạo diễn Tưởng, lúc đó tôi nhờ vả vẫn còn chưa kịp cảm ơn anh.”

Tưởng Lâm Xuyên khoát tay: “Cậu nhóc không tồi, đóng phim rất có thần thái.”

“Nhờ đạo diễn dạy tốt.” Cảnh Cận Duy nói, anh ta nhìn Dương Tư Nhiên một chút, Dương Tư Nhiên liền rót đầy cốc rượu cho đạo diễn, thấp giọng nói: “Cảm ơn đạo diễn, em rất ngốc, nhưng da mặt dày, có chỗ nào không tốt đạo diễn cứ việc nói với em, em sẽ cố gắng thay đổi.”

Tưởng Lâm Xuyên nhấp một ngụm rượu, nói rằng: “Cố gắng học tập các ông chủ của cậu đi, đều là người tài giỏi.”

Không biết ông nói Cảnh Cận Duy hay là Phương Thiệu Nhất, cả hai đều nở nụ cười.

Ngoài mặt Phương Thiệu Nhất ăn cơm không lơ là trò chuyện, nhưng vẫn nắm điện thoại trong tay, thi thoảng lại đưa mắt nhìn.

Hắn lại gọi điện thoại cho Nguyên Dã, vẫn tắt máy.

Theo lý mà nói tầm giờ này mỗi ngày anh sẽ không tắt máy, không gọi điện thoại thì cũng gửi tin nhắn. Hai người họ bây giờ giống như hồi còn trẻ coi nhau là đối tượng, dính dính dấp dấp. Hôm nay tắt máy hiển nhiên đã xem tin tức, xem mà cũng không hỏi, không biết nghĩ thế nào.

Không thể theo đuổi như vậy được.

Phương Thiệu Nhất rất muốn gửi tin nhắn hỏi Nguyên Dã một câu:

Lúc đó anh theo đuổi em như vậy à?

“Thiệu Nhất đang đợi điện thoại à?” Chủ nhiệm sản xuất hỏi hắn một câu, pha trò với hắn, “Tôi thấy nãy giờ cậu xem điện thoại không đặt xuống.”

Phương Thiệu Nhất ngẩng đầu, mỉm cười không lên tiếng.

Tưởng Lâm Xuyên cười khẩy, nói hắn: “Gây tội rồi, không biết đã chọc ai, đang đợi người ta đấy.”

Đạo diễn vừa nói vậy mọi người đều nhoẻn cười, chỉ có Dương Tư Nhiên là lúng túng. Phương Thiệu Nhất xin tha: “Mọi người đừng nói về em nữa, cứ nói chuyện tiếp đi.”

Trong phòng vẫn rất náo nhiệt, chỗ nào có Cảnh Cận Duy thì chỗ đó sẽ không tẻ nhạt. Lúc có tiếng gõ cửa mới đầu còn không ai nghe thấy, sau đó vẫn là Dương Tư Nhiên chú ý tới đầu tiên, còn tưởng rằng là người phục vụ, có người hô “Vào đi”.

—— “Đông vui thế?”

Phương Thiệu Nhất vừa nghe thấy giọng nói này lập tức ngẩng đầu lên nhìn sang.

Cánh cửa hé ra, Nguyên Dã ló đầu vào. Anh mặc áo khoác thể thao, khóa kéo tới tận cằm, bản thân thì cười tủm tỉm nhìn vào, hỏi rằng: “Em có thể vào không các lãnh đạo?”

Tưởng Lâm Xuyên cười rất to, bắt chuyện với anh: “Mau mau vào đi, sao như chuột mon men ngoài cửa thế kia!”

Nguyên Dã liền đứng thẳng người, vai huých lấy cánh cửa, tay đút túi áo khoác đi vào.

Phương Thiệu Nhất vẫn không dời tầm mắt khỏi anh, Nguyên Dã đứng đối diện, nhướng mày với hắn, nháy mắt ra dấu. Vị trí bên cạnh Phương Thiệu Nhất vốn là của một diễn viên trong đoàn, lúc này lập tức đứng lên, nói với Nguyên Dã: “Qua đây ngồi đi.”

Nguyên Dã mỉm cười nói cảm ơn, sau đó liền ngồi xuống.

Mọi người trên bàn nhìn anh, Nguyên Dã cầm lấy cốc của Phương Thiệu Nhất tự rót rượu cho mình, nâng cốc lên, ngửa đầu uống.

Thực ra trên bàn có người Nguyên Dã quen, nhưng đa số đều không nhận ra, chưa từng gặp, nhưng cũng không đến nỗi hoàn toàn xa lạ không thể ngồi cùng một bàn ăn cơm uống rượu với nhau.

Trong này ngoài Phương Thiệu Nhất ra thì anh quen với Cảnh Cận Duy nhất, Cảnh Cận Duy hỏi anh: “Tới thăm đoàn à?”

Nguyên Dã gật đầu với anh ta, gọi một tiếng “Anh Cảnh”, sau đó nói: “Không thăm đoàn.”

Lúc Nguyên Dã nói chuyện hờ hững lướt mắt nhìn, lúc tầm mắt quét tới trên người Dương Tư Nhiên, khung cảnh này còn có chút buồn cười. Dương Tư Nhiên gật đầu với anh, mang theo ý cười, cung cung kính kính.

Anh nói không thăm đoàn phim mọi người còn tưởng anh đang đùa, Cảnh Cận Duy chau mày hỏi anh: “Không thăm đoàn thì đi mấy ngàn ki-lô-mét tới đây ăn một bữa cơm à?”

Nguyên Dã nhoẻn cười, ngẩng đầu lên liếc nhìn Phương Thiệu Nhất, sau đó lại nhìn sang đạo diễn một chút, mới nói: “Nếu thăm đoàn phim em dám bước vào phòng này à?”

Phương Thiệu Nhất nhìn sườn mặt của anh, cảm thấy Nguyên Dã gầy đi nhiều quá, nhưng trông rất có tinh thần, trên người anh luôn mang theo nguồn năng lượng kia, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy anh căng tràn sức sống. Nguyên Dã ngồi trên ghế, cười cười vuốt tai, đoạn nói: “Trong phòng này thiếu ai ấy nhỉ? Em thấy thiếu người trong tổ biên kịch đấy.”