Phiên ngoại: Trọng sinh (2)
Kỷ Linh đứng trước mặt cỏ, nhìn Tống Quý Kỳ mặc trang phục tiến sĩ, trong lòng vừa kiêu ngạo vừa hối hận.
Hắn đã từng bỏ qua một trong những khoảng khắc vinh quang nhất của em trai, may mà hôm nay có thể đền bù trở lại.
Tống Quý Kỳ lúc này, chưa trở thành một thương nhân thành phục khéo léo đưa đẩy, vẫn mang theo vẻ thư sinh như cũ, trên mặt treo nụ cười đơn thuần mà ấm áp, đang cùng bạn học trò chuyện.
Hoàn cảnh thế nhưng lại có thể thay đổi một người như thế, sau khi em trai hắn chưởng quản Tống thị, cho dù cuối cùng bọn họ có nhận lại nhau, Tống Quý Kỳ cũng không thể trở lại dáng vẻ học sinh này.
Kỷ Linh thừa nhận đây là do hắn tạo thành.
Vụ tai nạn xe của hắn mang đến cho Tống Quý Kỳ một trận đả kích, sau đó đem cục diện rối rắm ném lên trên người cậu, dùng phương pháp vội vàng mà tàn khốc ép buộc cậu trưởng thành.
Kỷ Linh nghĩ, trước kia sao hắn lại có thể hẹp hòi đến vậy, cư nhiên thời thời khắc khắc phòng bị Tống Quý Kỳ.
Tống Quý Kỳ sau khi cùng bạn học nói chuyện xong, hướng bên này đi tới.
"Đại ca lần này định ở lại mấy ngày?" Hai anh em tản bộ bên rìa sân cỏ, Tống Quý Kỳ hỏi.
Hiển nhiên còn có rất nhiều rất rất nhiều việc chờ Kỳ Linh, hắn nói: "Anh không ở lại được lâu, lập tức phải về nước rồi."
Tống Quý Kỳ bất đắc dĩ mà nói: "Cũng phải, anh đều luôn rất bận rộn."
Kỷ Linh vỗ vỗ bờ vai cậu, nói: "Lần này thật sự là chuyện vô cùng khẩn cấp." Hắn phải chạy nhanh về truy lão bà.
Nhưng Tống Quý Kỳ vẫn một bộ dạng không tin, nói: "Đối với anh mà nói, công việc chính là chuyện khẩn cấp nhất."
Cậu rất ít khi oán giận, sau khi nói xong thì hơi hơi nhíu mày, tựa hồ cảm thấy mình nhiều lời, lập tức bổ sung: "Không có việc gì, anh cứ đi đi, em sau khi thu dọn xong cũng sẽ về nước."
Kỷ Linh thấy em trai săn sóc hiểu chuyện như vậy, đột nhiên nảy ra một ý, hỏi cậu: "Anh vẫn chưa từng cẩn thận hỏi thăm em tính toán thế nào sau khi tốt nghiệp."
Tống Quý Kỳ nói: "Em muốn tiếp tục đào tạo sâu, sau đó tiếp tục nghiên cứu chi tiết chuyên ngành của em."
Kỷ Linh trầm ngâm một chút, cười hỏi: "Không định trở về làm việc cho công ty trong nhà sao?"
Tống Quý Kỳ nghe hắn nói xong thì sửng sốt.
Cậu vẫn luôn kiệt lực tránh nhắc đến chuyện công ty với đại ca, sợ bị hiểu lầm, do đó bo bo giữ mình, chính là hiện giờ đại ca lại chủ động hỏi cậu.
Điều này thật là... Thật là quá kỳ diệu.
Kỷ Linh tiếp tục giải thích: "Nếu em có hứng thú với quản lý công ty, em hoàn toàn có thể tiến vào tham dự." Hắn mỉm cười, nhìn em trai của mình, nói, "Không cần lo lắng không hiểu chuyện kinh doanh, anh có thể dạy."
Tống Quý Kỳ quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng, cậu nói chuyện đều không trôi chảy, nói: "Vì, vì cái gì đột nhiên anh lại nói như vậy."
Kỷ Linh nghĩ thầm trước kia hắn đến tột cùng đã mang lại cho em trai bóng ma bao nhiêu lớn, để cậu phải kinh nghi(*) thành ra như vậy.
((*) Kinh nghi: kinh ngạc + nghi hoặc)
Kỷ Linh nói: "Anh là nghiêm túc. Bây giờ tất cả mọi người đều muốn sản phẩm sáng tạo, nếu công ty mà mở một trung tâm nghiên cứu phát minh ở nước ngoài thì cũng không tồi, em vừa vặn có thể thử quản lý mảng này, nếu em nguyện ý, có thể bắt đầu từng bước từng bước một từ đây."
Hắn nhìn khuôn mặt em trai vẫn còn kinh ngạc như cũ, nói: "Tương lai của em em cứ tự quyết định, em có thể từ từ suy xét lời anh nói, đương nhiên nếu em vẫn một lòng hướng tới học thuật, anh cũng sẽ không ngăn cản."
Tống Quý Kỳ rốt cuộc bình tĩnh lại, nhìn anh trai, trong mắt vừa kích động vừa cảm động, nói: "Em sẽ cẩn thận ngẫm lại."
Một lát sau, cậu có chút kích động đối với Kỷ Linh nói: "Cảm ơn anh, đại ca."
Kỷ Linh tham gia lễ tốt nghiệp của Tống Quý Kỳ xong lại khởi hành về nước.
Lúc ấy hắn thậm chí còn muốn trực tiếp chọn điểm tiếp đất trong nước là thành phố S, nhưng hắn vẫn kềm chế xuống.
Dù sao ngày trước hắn đã thiếu nợ quá nhiều, trước khi đi gặp Nghiêm Nghĩa Tuyên, hắn phải nhất nhất thanh toán hết.
Hắn về thành phố N, đi tìm Chung Minh Vi.
Chung Minh Vi mang theo tươi cười xinh đẹp khéo léo, đối với Kỷ Linh nói: "Hành trình tới Mỹ học hành thế nào?"
Kỷ Linh thấy cô nói đùa, trong lòng thực áy náy, nhưng có những lời cần thiết phải nói rõ ràng.
Hắn cùng Chung Minh Vi ngả bài, nói muốn bỏ dở quan hệ giữa hai bọn họ.
Chung Minh Vi hơi hơi có chút ngơ ngẩn, nhưng cô lập tức khôi phục nụ cười, hỏi: "Em có chỗ nào không tốt sao, Bá Lân."
Kỷ Linh cũng hốt hoảng một chút, cô là người duy nhất trực tiếp gọi tên hắn.
Kỷ Linh biết cô đang giả vờ, trong lòng cô phỏng chừng không hề dễ chịu.
Kỷ Linh nói: "Cô rất tốt, chỗ nào cũng tốt."
Đáng tiếc không phải đúng người.
Chung Minh Vi thông minh cỡ nào, lập tức liền hiểu ra, cô đến cuối cùng đều vẫn duy trì dáng vẻ tốt đẹp cùng tự tôn cao ngạo, cô nói: "Phí chia tay của em đây rất xa xỉ nha."
Cô nói nhẹ nhàng bâng quơ, một bộ dạng hảo tụ hảo tán, Kỷ Linh đương nhiên yêu cầu gì cũng đều đáp ứng.
Tốc độ xử lý mọi chuyện so với lường trước mau hơn nhiều, làm Kỷ Linh cảm thấy có chút không kịp thích ứng.
Nếu không phải hắn biết tâm tư của Chung Minh Vi, khả năng đã bị lừa gạt rồi.
Nhưng cho dù hắn biết, hắn cũng phải làm bộ hồ đồ, như vậy mới tốt cho cả hai.
Lần trọng sinh này, đã chú định là không có biện pháp cùng Chung Minh Vi làm bằng hữu.
Người nên gặp đã gặp, chuyện nên xử lý cũng đã xử lý, lúc này Kỷ Linh mới xuất phát đi thành phố S.
Hắn không trực tiếp đi gặp Nghiêm Nghĩa Tuyên, mà trước tiên tới xem chính chủ đang nằm trên giường bệnh.
Bởi vì não bộ bị thiếu không khí một thời gian quá dài, cho nên Tiểu Kỷ chân chính đến bây giờ còn chưa tỉnh lại, tiền thuốc men cùng tiền thuê y tá Tống gia thanh toán hết, cậu ta hiện giờ an ổn nằm trong bệnh viện.
Kỷ Linh được cho phép vào thăm hỏi, đứng ở trước giường bệnh.
Tấm màn trong phòng bệnh là kéo ra một nửa, ánh sáng cũng không thực đủ, Kỷ Linh lẳng lặng nhìn người đang nằm, khuôn mặt cậu ta thanh tú, thậm chí có điểm non nớt.
Loại tâm tình này thật khó có thể miêu tả, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Thân thể này hắn đã từng chiếm hữu, trải qua ngần ấy năm, diện mạo này hắn đều đã nhìn đến kĩ càng, thậm chí ngay cả tên cũng hoàn toàn coi như của mình.
Có đôi khi hắn nghĩ, bản thân mình rốt cuộc là ai, là Kỷ Linh hay là Tống Bá Lân.
Hắn nhịn không được tiến lại gần, cúi mình xuống, nhìn kỹ khuôn mặt trẻ tuổi kia, nghĩ nếu bây giờ cậu ta mở to mắt, mình hẳn là nên nói cái gì.
"Anh đang làm gì vậy?"
Kỷ Linh dán đến quá thân cận, đều sắp leo lên trên giường bệnh, thình lình có người ở sau lưng lên tiếng, làm hắn nhanh chóng đứng thẳng người.
Hắn quay đầu, thấy Nghiêm Nghĩa Tuyên đang ở cửa, nghi hoặc mà nhìn hắn.
Kỷ Linh không nghĩ tới Nghiêm Nghĩa Tuyên lại ở chỗ này.
Dựa theo tuyến thời gian trước kia, Nghiêm Nghĩa Tuyên xác thật sẽ tự mình tới bệnh viện thăm tiểu thịt tươi bao dưỡng, sau đó bọn họ ở chỗ này có nụ hôn đầu tiên......
Nhưng lúc này đây không tồn tại quan hệ bao dưỡng, anh ấy vì cái gì còn tới?
Chẳng lẽ là coi trọng bề ngoài của tiểu thịt tươi?
Nghĩ đến đây, Kỷ Linh có chút tức giận, hắn chậm rãi hướng Nghiêm Nghĩa Tuyên đi qua.
Nghiêm Nghĩa Tuyên hiển nhiên nhận ra hắn, mê mang trên mặt không hề rút đi: "Tống Bá Lân tiên sinh? Anh thế nào lại ở chỗ này?"
Kỷ Linh nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên thật sâu, đi đến trước mặt anh rồi đứng yên, đột nhiên cười, đối với anh nói: "Tôi lần đầu tiên lấy góc độ này nhìn em."
Bởi vì Kỷ Linh đơn phương tiếp cận, hai người bọn họ đứng thật sự gần, cơ hồ sắp chạm vào nhau, Nghiêm Nghĩa Tuyên phải hơi hơi ngẩng đầu mới có thể chống lại đôi mắt đối phương.
Kỳ thật Nghiêm Nghĩa Tuyên đã rất cao rồi, nhưng Tống Bá Lân với xuất thân từ phương Bắc so với anh vẫn còn cao hơn một ít.
Kỷ Linh hàm chứa ý cười, hóa ra dùng thân thể nguyên bản của mình gặp Nghiêm Nghĩa Tuyên lại là cái cảm giác này, trước kia tới gần sát anh chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thẳng, nhưng bây giờ lại phải hơi cúi đầu, loại góc độ vi diệu này, tựa hồ chỉ cần tùy tiện vươn tay kéo một cái, người này sẽ thuận thế rơi vào l*иg ngực mình.
Nghiêm Nghĩa Tuyên mạc danh cảm nhận được nguy cơ, chủ động lui về phía sau một bước, nói: "Nghe nói là Tống tiên sinh phụ trách tiền thuốc men."
Anh đánh giá Kỷ Linh hiện tại, bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Người ngày đó gọi điện thoại cho tôi là anh."
Ánh mắt Kỷ Linh gắt gao nhìn theo Nghiêm Nghĩa Tuyên, một khắc đều luyến tiếc rời đi, hắn mỉm cười hỏi: "Nghiêm tiên sinh vì cái gì lại ở chỗ này."
Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn duy trì thái độ xa cách, rụt rè mà nói: "Nếu Tống tiên sinh đã đem mọi thứ sắp xếp tốt rồi, tôi cũng không định xen vào việc người khác, chẳng qua chuyện xảy ra có chút kỳ quái, bèn tới đây xem xem, không ngờ lại gặp anh."
Kỷ Linh trước sau vẫn cười, cười đến ái muội mà ý vị thâm tường, hắn nói: "Đừng ở chỗ này quấy rầy người bệnh, không bằng chúng ta tìm một chỗ hảo hảo tâm sự?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên yên lặng nghiền ngẫm, một lát sau, cũng cười, tiếp thu lời mời Kỷ Linh ném qua, ý đồ khống chế lại quyền chủ động, nói: "Được a, để tôi làm hết lễ nghĩa chủ nhà."
Nhưng Kỷ Linh căn bản là không cần Nghiêm Nghĩa Tuyên dẫn dắt, hắn đối với thành phố S có thể nói là ngựa quen đường cũ, thậm chí hắn còn mời Nghiêm Nghĩa Tuyên lên xe hắn, sau đó mang anh trở lại khách sạn mình ở.
Chính là nhà khách sạn dưới sản nghiệp của Nghiêm gia kia.
Nghiêm Nghĩa Tuyên rất kinh ngạc, bọn họ đi một vòng, cư nhiên lại tới khách sạn nhà mình.
Kỷ Linh đối với anh nói: "Tôi thích phòng ở đây." Hắn cười cười, hướng Nghiêm Nghĩa Tuyên chớp chớp mắt, "Cũng thích quán bar nơi này."
Hai người ngồi xuống, Kỷ Linh giữa cái giơ tay nhấc chân có sự thành thạo cùng tự nhiên, rõ ràng là địa bàn của Nghiêm gia, nhưng biểu hiện lại giống như ở nhà mình.
Hắn thường xuyên cùng Nghiêm Nghĩa Tuyên uống rượu ở chỗ này.
Lúc uống quá nhiều thì sẽ không trở về Cẩn Viên, mà đi lên căn phòng lầu trên, cùng nhau tắm rửa, sau đó ở trên giường lăn vài vòng.
Phòng khách trên đó có cửa sổ sát đất nhìn ra toàn cảnh, Kỷ Linh đã từng đè Nghiêm Nghĩa Tuyên ở trên tấm kính cửa sổ, một bên nhìn cảnh đêm thành phố, một bên làm, đó là trải nghiệm khó có thể quên được.
Cho nên Kỷ Linh vô cùng thích nơi này.
Đáng tiếc tất cả những thứ đó, hiện giờ Nghiêm Nghĩa Tuyên lại không biết.
Hai người ngồi đối mặt, Nghiêm Nghĩa Tuyên vẫn luôn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn người đối diện, Kỷ Linh cúi đầu cười cười, dẫn đầu mở miệng nói: "Nghiêm tiên sinh dọc theo đường đi đều đánh giá tôi, có nhìn ra cái gì không?"
Nghiêm Nghĩa Tuyên như suy tư gì mà nói: "Tống tiên sinh cho tôi ấn tượng có chút khác biệt."
Bọn họ không phải chưa từng giao lưu, nhưng Tống Bá Lân lúc ấy giống bây giờ sao?
Kỷ Linh nhướn mày, có thâm ý khác hỏi: "Khác biệt thế nào? Em cảm thấy là biến tốt hơn, hay là xấu hơn?"
Khẩu khí của hắn đã có chút du củ, thậm chí còn thân mật tới mức lưu manh, nhưng thái độ của hắn hào phóng mà tiêu sái, đều có hương vị thành thục, làm cho lời trêu đùa cũng trở thành đương nhiên.
Nghiêm Nghĩa Tuyên nở nụ cười, sờ sờ cằm mình, nói: "Tống tiên sinh...... Trở nên thú vị hơn."
Nghiêm Nghĩa Tuyên bị khơi mào hứng thú, tiếp tục hỏi: "Cho nên không bằng Tống tiên sinh nói xem chuyện rốt cuộc là như thế nào, vì cái gì lúc ấy anh lại gọi điện cho tôi, anh cùng cậu con trai trong bệnh viện kia là quan hệ gì vậy?"
Chuyện này hắn nên trả lời thế nào đây...
Kỷ Linh nghĩ, chẳng lẽ nói mình trọng sinh hai lần?
Hắn nhìn Nghiêm Nghĩa Tuyên.
Người yêu đã từng quen thuộc hiện giờ xem hắn như người xa lạ, hắn muốn tìm về quan hệ giữa bọn họ, chính là phải làm thế nào để Nghiêm Nghĩa Tuyên lại lần nữa yêu mình.
"Tôi cùng người trong bệnh viện có chút quan hệ sâu xa, ngày đó tìm được Nghiêm tiên sinh chỉ do trùng hợp, nhưng lần này tới thành phố S là tôi đặc biệt tới." Kỷ Linh biết nói những lời này không thể làm cho Nghiêm Nghĩa Tuyên tin tưởng, nhưng không sao.
Con người chỉ cần bị một chuyện chấn động hơn hấp dẫn lực chú ý, những chuyện khác dù không hợp lý đều sẽ bị tạm thời quên mất.
Bọn họ đã từng hợp nhất một lần, từng trải qua rất nhiều chuyện mới đi đến cùng nhau.
Lúc này đây, Kỷ Linh cảm thấy không cần phải thử hay làm trò ái muội gì, hắn quyết định đánh trực tiếp.
Hắn nhìn vào đôi mắt Nghiêm Nghĩa Tuyên, chân thành tha thiết mà nói: "Tôi tới nơi này là muốn gặp em, tôi đối với em sinh lòng hảo cảm."