Tiểu Mỹ Nhân bị đâm đến run lẩy bẩy, khóc lóc nắm lấy quần áo Đại Tra Công: “Tướng công… Hu hu… Không muốn… Tướng công… Còn chưa ăn no…. Hức hức… Đói bụng….”
Đại Tra Công cầm miếng thịt nướng kỹ lên, vừa đút cho Tiểu Mỹ Nhân ăn vừa làm vận động pít tông.
Tiểu Mỹ Nhân bị dập đến xóc nảy, khóc hức hức ăn thịt ba chỉ nướng.
Rừng rậm thô cứng đâm vào cặp mông trắng mềm, vừa ngứa vừa đau vừa xấu hổ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Tiểu Mỹ Nhân phát hiện mình đang để mông trần ngồi trong lương đình bị thao liên tục, xấu hổ muốn chết hu hu hu.
Đại Tra Công càng cᏂị©Ꮒ càng tàn nhẫn, Tiểu Mỹ Nhân càng khóc càng đáng thương, trong miệng còn ưm ưm ưm ngậm miếng thịt.
Đại Tra Công mạnh mẽ đưa đẩy: “Tướng công có lớn không, có lớn không, hả?”
Tiểu Mỹ Nhân ngậm miếng thịt dùng sức gật đầu: “Hu hu… Tướng công… Hưm a…”
Đại Tra Công nói: “Xoạc nát mông nhỏ của em chưa? Hả? Đã bị tướng công đâm đến chảy nước rồi, đồ da^ʍ đãng. Mỗi ngày đều ăn gà bự của tướng công mà sao không thấy nó lỏng hả?”
Đêm đó Tiểu Mỹ Nhân ăn vô cùng no.
Phía trên no, phía dưới cũng no.
Cậu nấc cục nằm nhoài trên lan can của lương đình, cặp mông trắng nõn vểnh cao bị bắt nạt đến xanh tím từng mảng, mắt huyệt trơn mềm ở giữa bị ma xát sưng lên, lộ cả phần thịt đo đỏ ra ngoài, chất lỏng sền sệt màu trắng trào ra từ bên trong.
Đại Tra Công ý do vị tẫn vuốt ve bờ mông nhẵn mịn của vợ mình, cố ý nhẹ nhàng vỗ một cái: “Thật sự là chưa trải qua phạt bao giờ.”
Tiểu Mỹ Nhân ôm gối lớn ngủ thiếp đi, trong mơ còn uất ức nấc một cái: “Không ăn… Hức hức… Không ăn bắp ngô bự nữa… Căng quá… Hức hức… Không ăn….”