Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu

Chương 32: Dương Tư Tư nhảy lầu (2)

Edit: Dương Lam

"Nhưng chị à, dù sao chị ấy cũng là chị em cùng lớn lên từ nhỏ với chị." Lưu Bối Mông khuyên nhủ.

Dương Từ nắm chặt tay, thân thể hơi run lên: "Lưu Bối Mông, có phải em cảm thấy chị rất tuyệt tình?"

"Dù em không quen biết gì Dương Tư Tư, nhưng trước một mạng người đang nguy cấp, nếu có thể giúp một tay thì em sẽ giúp." Gương mặt xinh xắn của Lưu Bối Mông có quầng sáng thánh mẫu chói lọi.

Dương Từ cắn môi: "Cô ta sẽ không cam lòng mà chết, cô ta phải sống tốt hơn bất cứ ai, chưa đạp được chị đây vào vũng bùn, sao cô ta chịu chết được?"

Diệp Bộ Hàng nhận ra Dương Từ đã dần không bình tĩnh, lời nói này thật giống như cô rất hiểu Dương Tư Tư, nhưng lại khiến cậu thấy sợ, nhìn dấu răng trên môi cô mà không kiềm được đau lòng, cô nàng này lại tái phát bệnh cũ rồi, nhưng không biết là đau nơi nào? Vì đau lòng nên mới chuyển đau đớn ra đôi môi?

"Lưu Bối Mông, em ra ngoài trước đi." Vừa nói, Diệp Bộ Hàng vẫn nhìn môi Dương Từ chằm chằm.

Lưu Bối Mông rất nghe lời Diệp Bộ Hàng, nhanh chóng rời đi.

Khóe mắt Dương Từ chảy xuống một giọt nước mắt, từ nhỏ đến lớn cô chưa khóc bao giờ, sao chỉ trong một thời gian ngắn gần đây lại khóc nhiều như vậy?

"Dương Từ, cô nói không sai, cô ta sẽ không cam lòng chết như thế, cho nên cô không cần lo lắng." Diệp Bộ Hàng nhẹ nhàng nắm tay Dương Từ, tay cô rất lạnh.

"Tề Hải, cậu nói có phải tôi rất tuyệt tình không?" Dương Từ hỏi.

Diệp Bộ Hàng dùng ánh mắt vô cùng tinh khiết nhìn cô: "Không có, là cô ta tự muốn tìm cái chết, không liên quan gì đến cô."

Tay Dương Từ đổ đầy mồ hôi, nói: "Tề Hải, có thể bế tôi lên giường được không, tôi lạnh quá."

Mỹ nhân nói ra yêu cầu thế này, là ai cũng sẽ không cự tuyệt, Diệp Bộ Hàng giúp cô sửa lại chăn, dịu dàng an ủi: "Mau ngủ đi, những ngày qua cô đã vất vả vì chương trình nhiều rồi."

Dương Từ nói: "Cậu có thể đừng đi không, ngủ với tôi nhé."

Dương Từ lúc này như đứa bé bất lực vậy.

"Được, tôi không đi." Diệp Bộ Hàng nhẹ giọng an ủi.

Trong mộng, Dương Từ mê sảng, gọi tên Dương Tư, nhớ lại cảnh họ cùng chơi đùa khi còn bé.

Diệp Bộ Hàng nhẹ nhàng rút tay mình lại, gọi một cú điện thoại cho Diệp Vũ Âu, "Chú, Dương Tư Tư nhảy lầu là có chuyện gì vậy?"

"Tiểu Hàng, chuyện ông cụ muốn thấy thì chú đều không muốn nó xảy ra, cháu cũng nói mấy năm nay Dương Tư Tư này có thành tựu như vậy trong giới giải trí tất không thể thiếu công ông cụ, chú muốn để ông ta nhìn một chút, Diệp gia này sớm đã không phải do một mình ông ta quyết định."

Diệp Bộ Hàng hạ giọng nói: "Chú, cháu không quan tâm chuyện giữa chú và ông cố, cháu chỉ muốn giúp Dương Từ đạt được ước mơ của cô ấy, Dương Tư Tư với cô ấy là chị em gái cùng lớn lên từ bé, chú bức Dương Tư Tư nhảy lầu làm gì chứ?"

"Chú chỉ phong sát cô ta thôi, không phải đây là chuyện Dương Từ muốn thấy hay sao? Yên tâm đi, việc Dương Tư Tư nhảy lầu cũng sẽ không thể trở thành tin tức."

"Chú, dù sao cũng không nên bức người ta đến đường cùng."

"Ông cụ nói đúng, cháu thật giống y anh Vũ Văn, đều không quả quyết như nhau, ông

cụ muốn giao hết quyền hành Diệp gia cho cháu, sợ là vẫn chưa được." Diệp Vũ Âu thật hận không thể rèn sắt thành thép.

Đôi mắt tinh thuần của Diệp Bộ Hàng mở to: "Chú nói gì?"

"Ông cụ đã lớn tuổi, thân thể hôm sau không bằng hôm trước, chức gia chủ này nói ra thì cháu làm là thích hợp, ông cụ không để cháu về Diệp gia chỉ vì cảm thấy năng lực cháu chưa đủ, bao giờ cháu về Diệp gia sẽ công bố luôn chuyện để cháu đương gia." Diệp Vũ Âu đáp.

"Chức đương gia Diệp gia này cháu sẽ không làm, để cháu nói rõ với ông cố."

Diệp Bộ Hàng cúp điện thoại, thấy gương mặt đang ngủ của Dương Từ vẫn đầy nét kinh hoàng, cậu sờ tóc mái trên trán cô, nhẹ giọng nói: "Cuối cùng cô vẫn không phải người tuyệt tình. Giờ tôi phải đi một lát, cô ở lại mơ đẹp nhé."

--- ------ ------ -----

"Dương Từ đâu? Sao cô ta vẫn chưa tới?" Trên sân thượng, Dương Tư Tư lớn tiếng gầm to, những ngày qua cô bị phong sát đến một tiết mục cũng không thể tham gia, hỏi Mạnh Quý Tư, anh ta nói do đắc tội với người, nhưng rốt cuộc

là đã đắc tội ai?

Tìm được một người hâm mộ làm việc trong Bộ Truyền thông, hỏi được là Diệp Bộ Hàng đã ra tù, việc này do lệnh của Diệp gia, tất cả, Dương Tư Tư cho rằng đều do Dương Từ mà ra, nếu lúc ấy Dương Từ không kiên quyết như vậy, thì bây giờ cô ta cũng không bị phong sát ngay lúc sự nghiệp lên cao nhất.

"Cô Dương, cô tỉnh táo lại đi." Chuyên gia đàm phán là một giáo sư tuổi chừng ba mươi, mang mắt kính gọng vàng, nhẹ giọng trấn an, "Cô Dương, sinh mạng chỉ có một, nếu cô muốn tìm Dương Từ thì có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện, nếu không cô chết mà cô ấy vẫn sống vui vẻ, cần gì phải như vậy?"

Dương Tư Tư lại bước thêm một bước về phía rìa sân thượng, hét lớn: "Dương Từ, chính là đồ đê tiện nhà cô hại tôi chết, tôi muốn cô phải chết, tôi nguyền rủa cô cả đời cũng không được hạnh phúc."

Chuyên gia đàm phán thấy chuyện không ổn, mới hỏi: "Dương Từ kia đâu? Sao còn chưa tới?"

"Giáo sư Lỗ, đã liên lạc rồi, là một người đàn ông nhận máy, nói Dương Từ đang ngủ, không tiện nghe điện thoại."

"Ban ngày mà ngủ cái gì?" Lỗ Nghị buồn bực nói, đẩy mắt kiếng, "Dương Từ kia, tâm làm từ đá à?"

Dương Tư Tư nghe Lỗ Nghị nói Dương Từ còn có thể ngủ được, không khỏi điên cuồng cười lớn: "Dương Từ, cô chờ đó, tôi sẽ tìm cô báo thù."

Rồi cô ta bước tới một bước, tầng ba mươi của cao ốc cách mặt đất gần trăm mét, cái bóng rơi xuống như con diều gió đứt dây.

--- ------ -----

Ác mộng từng hồi, Dương Từ ngủ đến tận tám giờ tối mới rời giường, đói không ngủ được.

Nhìn xung quanh, Tề Hải không còn ở đây, xe lăn cách gường rất xa, từng hồi tiếng mắng chửi truyền vào trong tai.

"Đồ độc ác Dương Từ, làm quản lý mà chèn ép nghệ sĩ, chuyện bại lộ lại phong sát Tư Tư, ép Tư Tư vào đường cùng."

"Dương Từ đền mạng đi, tiện nhân mau ra đây."

"Dương Từ, đồ tiện nhân, không mắc chết đi, sống mà gây họa cho người khác."

"Hung thủ gϊếŧ người, gϊếŧ người phải đền mạng."