Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu

Chương 30: Hận không Ꮆiết được cậu ta (1)

Edit: Dương Lam

Dương Từ vừa thốt ra lời này, ngoài cửa đã vang lên tiếng cười chế nhạo của Dương Tư Tư.

"Cũng biết là cô không bỏ được Côn Tẫn, chỉ cảnh cáo cô, bây giờ Côn Tẫn là bạn trai của tôi!" Dương Tư Tư cầm bó hoa bước vào.

Dương Từ: "Cô tới đây làm gì?"

"Chỉ là nghe nói cô ăn cơm với Du tổng, nghĩ trước kia cô không muốn tham gia những việc kiểu này, nên tới hỏi xem sao giờ lại thay đổi rồi?" Dương Tư Tư đưa hoa tới trước mặt Dương Từ.

Dương Từ nhàn nhạt liếc nhìn rồi nói: "Hoa cúc này cô cứ giữ lại tự thưởng thức đi."

"Đưa sớm cũng tốt, để tránh lúc tôi không có ở thành Tam Tinh này lại đưa không kịp." Giọng Dương Tư Tư nghe vô cùng ác độc.

Diệp Bộ Hàng nhìn Dương Từ, vốn tưởng cô sẽ rất tức giận, nào ngờ cô chỉ hơi mỉm cười.

Dương Từ nhận hoa: "Đúng vậy, lúc tôi chết thì cỏ ở mộ cô chắc còn cao hơn cô bây giờ, cũng không thể chỉ có tôi tặng hoa cúc cho cô được."

Gương mặt xinh đẹp của Dương Tư Tư bị chọc giận tới xanh trắng lẫn lộn, sao cô ta có thể quên được, về miệng lưỡi lúc nào Dương Từ cũng chiếm tiện nghi.

"Nơi này không hoan nghênh cô, mau sớm đi thì hơn." Thấy Dương Tư Tư vẫn chưa chịu đi, cô nói."

Dương Tư Tư: "Nghe nói cô đang tổ chức một chương trình gameshow, trước kia không phải cô không thích nhất chuyện tôi tham gia gameshow sao? Hóa ra cũng chỉ là

giả thanh cao."

"Trước kia cô cũng chưa phải tiểu tam, cũng không tự bán đứng ** mình, giờ thì sao?" Dương Từ quét mắt nhìn cô ta.

Dương Tư Tư tức giận: "Tôi không muốn tranh luận với cô mấy chuyện này, chương trình này tôi nhất định tham gia."

"Cô là người bận rộn, chắc không có nhiều thời gian như vậy? Hơn nữa tiền vốn của tôi không nhiều, không trả nổi phí diễn của cô." Dương Từ tất không ngốc đến độ mời cả Dương Tư Tư vào.

Dương Tư Tư nói điều kiện: "Thời gian của tôi bây giờ rất nhiều, phí diễn cũng có thể không lấy, hơn nữa chương trình này nếu có tôi tham gia thì dựa vào số fan của tôi sẽ giúp lượng view tăng cao."

"Chương trình của tôi cần cô quan tâm, cút đi." Dương Từ chỉ ra cửa.

"Vậy cô cứ chờ đi." Dương Tư Tư giậm chân tức giận rồi xoay người đi thẳng.

"Phách phách phách." Dương Tư Tư vừa đi, đã có một chuỗi tiếng vỗ tay vang lên, "Tuyệt vời."

"Mễ Khả Nhi? Cô không ở bên Mạnh tổng, qua chỗ tôi làm gì?" Dương Từ hỏi.

Mễ Khả Nhi tự nhiên ngồi lên giường bệnh của cô, nói: "Cô thật là chẳng quan tâm chuyện ở giải trí Cát Tư chút nào, tôi đã bị sa thải mấy ngày rồi, hôm nay tới tìm cô là để đòi nợ."

"Nợ gì?"

"Tiền tôi thuê thủy quân khen ngợi Chu Nghệ Vi thay cô."

Dương Từ không hiểu, "Chuyện của Chu Nghệ Vi đâu cần dùng thủy quân."

"Coi như là người bạn phái nữ duy nhất của cô, trong lòng cô nghĩ gì tôi biết cả rồi đấy." Mễ Khả Nhi ném giấy tính tiền ra.

Lúc này Dương Từ mới phản ứng lại được: "Cô là Ong Mật?"

"Bingo!" Mễ Khả Nhi búng tay, "Bây giờ trên mạng ngập tin tức Trâu Diễm tuyên bố sẽ tham gia chương trình của cô, lượng view hẳn sẽ không thấp, bên cô hẳn đã nhận được thư xin tham gia của nhiều nghệ sĩ lớn rồi chứ?"

Dương Từ nhìn lại Tề Hải, nói với cậu ta một câu: "Cám ơn."

"Đây cũng là tôi làm vì mình." Trong lòng Diệp Bộ Hàng chẳng rõ là cảm xúc gì, cô nàng này bị ngu à? Côn Tẫn đối với cô ấy như vậy mà vẫn còn thích hắn ta!

"Tôi đã tìm rất nhiều công việc mới nhưng không có cái nào hài lòng, tổ chế tác bên cô còn thiếu người không?" Mễ Khả Nhi dựa nghiêng người vào ghế, hỏi.

"Năm nay cô hai mấy tuổi?" Dương Từ hỏi.

"Tuổi phụ nữ là ***, không nên hỏi."

Dương Từ đánh giá Mễ Khả Nhi, trừ có hơi lớn tuổi, vóc người và gương mặt đều không hề kém, không đeo cái mắt kiếng làm việc thì cũng là một mỹ nữ có vẻ đẹp tự nhiên, "Còn thiếu một học viên, cô cũng gia nhập luôn đi, thuận tiện hỗ trợ việc quảng cáo trên mạng."

"Tôi làm nghệ sĩ? Cô đề cao tôi quá rồi đó." Mễ Khả Nhi vội từ chối.

"Kỹ thuật diễn của cô cũng không tệ, làm nghệ sĩ sẽ không bị uổng phí tài năng." Dương Từ nhổ đầu kim tiêm ra, "Đi thôi, nhân lúc nghỉ tết thời gian nhiều, tranh thủ chuẩn bị chương trình cho xong."

"Cô có tổ huấn luyện rồi? Tuy nói có Trâu Diễm gia nhập, nhưng phía giám khảo, huấn luyện dù không quá nổi cũng không thể là kẻ vô danh chứ."

Dương Từ lại không chút lo lắng: "Theo như lời cô, Trâu Diễm đồng ý tham gia, cùng với mạng giao thiệp của cô ấy hẳn không cần phải nói rồi, thiên kim Trâu gia, em gái Tôn phu nhân của Diệp gia, nguyên Đoàn trưởng Văn binh đoàn, người trong giới giải trí nếu có thể dựa vào cái cây to này, vậy nhất định sẽ nổi lên nhanh chóng. Tổ đạo diễn và khách quý đâu cần tìm nữa? Ngồi sàng lọc là đủ rồi."

Mễ Khả Nhi bội phục: "Dương Từ, không thể không nói vận khí của cô thật tốt."

"Nếu vận khí tốt thì bây giờ sẽ không gặp cảnh chân không thể cử động. Bao giờ Diệp Bộ Hàng ra tù tôi nhất định phải đi đánh nát chân cậu ta."

Diệp Bộ Hàng đứng bên chợt rùng mình, chút tình cảm nam nữ vừa sinh ra với Dương Từ lập tức bay biến, hay là khi giúp Dương Từ tốt lên rồi hãy cứ cách xa cô ấy một chút thì hơn.

Mễ Khả Nhi nói: "Năm ấy cô tung tin với truyền thông việc cậu ta là con nhà quyền quý, đυ.ng chết người cũng không sao, thật ra cũng nên suy nghĩ kĩ, nếu cậu ta chỉ là đứa bé nhà bình thường, thì bảy năm tai ương lao ngục này không nên phải chịu đựng, người chưa thành niên lái xe gây tai nạn, theo luật pháp nhiều nhất cũng chỉ nộp tiền phạt hoặc hủy bỏ bằng lái, nào có nghiêm trọng như vậy."

"Mễ Khả Nhi, đó là vì người cậu ta đâm phải không phải cô, cậu ta phá nát ước mơ cả đời của tôi, lúc ấy tôi chỉ hận không thể gϊếŧ cậu ta." Dương Từ nắm chặt tay.

Trên mặt Diệp Bộ Hàng không thể hiện gì, nhưng gợn sóng áy náy trong lòng đã dâng trào mãnh liệt.