Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu

Chương 8: Không nhà để về

Dương Từ gọi mấy cuộc điện thoại nhưng không ai nghe, ngay lúc định thôi thì có cuối cùng cũng có người nhấc máy.

"Mạnh tổng, chuyện phòng ở của tôi là thế nào?" Dương Từ cố khắc chế chính mình."

"Tôi là Mễ Khả Nhi, Dương tiểu thư, chuyện là thế này, nhà ở của cô bây giờ là công ty chuẩn bị cho quản lý của siêu sao lớn, bây giờ dưới tay cô không có nghệ sĩ nào, công ty có quyền thu hồi căn hộ này."

"Một nơi đổ nát không chịu nổi như vậy tôi không tin cũng có người muốn." Mỗi một chi tiết trong căn hộ đều do chính tay Dương Từ bài trí, phải biết một người đi xe lăn như cô, so với người bình thường thì việc này mất công sức hơn nhiều.

Bây giờ lại chỉ có thể trơ mất nhìn nó mất đi.

"Thật ra thì, nói thật với cô vậy, cô còn nhớ Diệp Bộ Hàng không?"

"Diệp Bộ Hàng? Tên Diệp gia đυ.ng tôi bảy năm trước?" Trong trí nhớ của Dương Từ nhảy ra một người.

Đầu kia, Mễ Khả Nhi nói: "Ừ, là cậu ấy, em trai Mạnh tổng, từ nhỏ Mạnh tổng đã yêu thương người em trai ngày, bảy năm trước cậu ta vào tù, mới được thả hôm qua nhưng lại tìm không thấy, có lẽ Mạnh tổng đã trút cơn giận này vào cô, vì nếu năm đó nếu cô không báo cảnh sát, Diệp thiếu sẽ không phải vào tù."

Dương Từ buồn cười: "Diệp Bộ Hàng không bằng lái, chạy xe quá tốc độ, bây giờ lại thành người sai là tôi? Hơn nữa sao còn phải đóng bằng thẻ tín dụng?"

"Giờ dưới tay cô không có nghệ sĩ nào, công ty không thể đảm bảo cho cô, hoặc cô có thể sớm tìm ra một nghệ sĩ, nếu người đó lên được hạng ba thì thẻ tín dụng sẽ được khôi phục."

"Bà đây không phải kẻ hầu." Bán mạng cho Cát Tư suốt bảy năm lại phải rơi vào kết cục thế này, việc gì phải ở lại chịu nhục.

Mễ Khả Nhi ho khan lấp liếʍ: "Dương tiểu thư, cô kí hợp đồng lao động mười năm, nếu phá vỡ sẽ phải trả mười vạn tiền vi phạm hợp đồng."

"Họ Mạnh khốn kiếp." Dương Từ mắng xong lập tức cúp máy, trong lòng thầm mắng, "Diệp Bộ Hàng, bảy năm trước cậu phá hủy ước mơ của tôi, bảy năm sau đoạt nhà tôi, nếu gặp được tôi nhất định rút gân lột da uống máu cậu!"

Diệp Bộ Hàng run lên, liệu có nên bỏ đi sớm sớm cho an toàn?

"Tề Hải, xem ra tôi không thuê cậu được rồi, hay là cậu quay về ăn xin tiếp đi, không chừng tôi còn có thể đi ăn xin cùng cậu." Dương Từ nhìn khuôn mặt tiểu nhân đắc ý của Dương Tư, lòng không cam nhưng đành bất lực.

Diệp Bộ Hàng hỏi: "Cần thu dọn gì không? Tôi lấy giúp cô?"

"Không cần." Dương Từ dứt khoát, "chúng ta đi thôi."

Diệp Bộ Hàng đẩy cô vào thang máy, dọc đường đi cả hai đều không ai nói lời nào.

Đến khi tới giao lộ Tề Hải, Diệp Bộ Hàng mới hỏi: "Rẽ bên nào đây?"

Cô ngẩng đầu nhìn Diệp Bộ Hàng, vẻ đẹp trai của cậu ta là cái kiểu nhìn một lần cảm thán tại sao lại có người đẹp như vậy, nhìn lần hai tâm hồn thiếu sẽ rung động, thêm cái thứ ba thì đến cả tiền trong túi cũng muốn đưa luôn cho cậu ta dùng.

"Biết hát không?" Dương Từ hỏi.

Diệp Bộ Hàng gật đầu: "Hồi bé có học lớp văn nghệ, biết được đôi chút, nhưng chỉ biết đàn piano."

"Biết nhảy không?" Dương Từ hỏi tiếp.

"Nhảy xã giao thôi, không được giỏi lắm, nhưng nhảy clacket* thì có biết ít."

* Nhảy clacket: còn gọi là nhảy Tapdance hoặc Thiết hài, tức dùng dùng đôi chân để tạo ra những nhịp điệu lôi cuốn.

"Biết diễn không."

Diệp Bộ Hàng suy nghĩ một lúc, vẫn gật đầu, trong tù có ông chú tên Chu Khang, từng làm diễn viên chuyên nghiệp, thần thái khi diễn của ông ta còn đặc sắc hơn trong phim truyền hình.

"Chỉ một chút."

Dương Từ lộ ra nụ cười mong đợi: "Với vẻ ngoài của cậu, chất giọng này, tư thái này, không làm minh tinh giới giải trí sẽ là tiếc nuối lớn. Tôi làm quản lý cho cậu nhé."