Tôi Không Làm Đại Ca Nhiều Năm Rồi!

Chương 46: Phiên ngoại

—Ngoại truyện khuyến mãi đi kèm—

Ngoại truyện 1:

Thời gian là sau khi hai người đã về lại bên nhau.

Sau khi thành lão phu phu, hai người vẫn rắc thính con dân chẳng buồn nương tay.

Một hôm, Lý An Sinh về nhà.

Triệu Vũ thờ ơ nói “Bảo bối, tôi về nhà một chút, chừng mấy ngày lại về.”

Lý An Sinh “Không cho!”

Triệu Vũ “?? Tôi về chăm sóc cha mẹ tôi mà?”

Lý An Sinh “Không biết, muốn đi thì phải dẫn cả em đi.”

Triệu Vũ “== Có người như cậu sao? Chân cha tôi bị thương, tôi đây phải về nhà!”

Lý An Sinh “Không biết, không biết, anh phải dẫn cả em đi!”

Triệu Vũ tức giận, bày ra tuyệt chiêu nụ hôn cấp mười, nhanh chóng lừa được giám đốc Lý lên giường. Sau đó lại sử dụng bí thuật gọi anh cao cấp khiến giám đốc Lý chưa lên đã phải tước vũ đầu hàng. Cuối cùng, ám chiêu vừa liếʍ vừa cắn vành tai đối phương, khàn giọng hỏi “Bảo bối, sao cậu lại không cho tôi đi?”

Lý An Sinh mặc dù đang tìиɧ ɖu͙© dâng cao, nhưng quan điểm vẫn vô cùng vững vàng “Rút ra bài học!”

Triệu Vũ “…”

Hình như bài học rút ra này hơi quá đà!

Ngoại truyện 2:

Hai người muốn ôn lại chuyện hồi còn trẻ, nhưng tiếc là Triệu Vũ đau thắt lưng, cho nên chỉ có thể để Lý An Sinh đạp xe đưa mình đi hóng gió Ngô Thành.

Triệu Vũ ôm eo Lý An Sinh, dán mặt lên lưng đối phương, cảm thán “Cậu nói xem, nếu như hai ta giải thích rõ ràng với nhau từ sớm có phải tốt rồi không.”

Lưng giám đốc Lý cứng đờ.

Triệu Vũ lại không nhận ra, vẫn tiếp tục nói “Haiz, làm tôi lãng phí mất mấy năm tốt nhất của cậu! Sao mà tiểu thịt tươi của tôi đi một vòng, quay về lại biến thành lão thịt khô thế này cơ chứ?”

Giám đốc Lý cả mặt giống như sắp có mưa dền gió dữ.

Triệu Vũ vẫn đang hoài niệm, chọc chọc lưng người đàn ông phía trước “Này, nói gì đi chứ? Nói cậu vĩnh viễn ở bên anh đây đi?”

Giám đốc Lý bùng nổ “Vậy sao năm đó anh không nói với em ngay từ đầu?”

Triệu Vũ suýt nữa thì lại cãi nhau với cậu ta. Anh ta nhảy xuống xe, đi lên phía trước, ai ngờ vừa nhìn, đã thấy người vẫn luôn bình tĩnh lạnh lùng kia lúc này viền mắt đỏ hoe.

Triệu Vũ dở khóc dở cười, ghé tới hôn trái hôn phải một hồi mới xoa dịu được Lý An Sinh. Anh ta thầm nghĩ, tiểu thuyết, phim truyền hình gì đó đúng là lừa đảo! Cớ sao giám đốc bá đạo nhà người ta đều là tặng hoa tặng rượu, đến nhà anh ta, lại biến thành một thằng nhóc mẫn cảm y như trẻ con, còn bắt anh ta phải dỗ!

Thôi dỗ thì dỗ, sáu năm không dỗ, giờ dỗ bù là được chứ gì?

(*) Lảm nhảm: Vậy là cuối cùng câu chuyện của Lý An Sinh với Triệu Vũ cũng kết thúc. Xét về tổng quan, bộ này không được ngọt như nhiều bộ khác m từng làm, cách viết của tg cũng có nhiều đoạn hành văn đối với mình là khá khó để lí giải, thế nhưng, lúc đọc bộ này xong, cảm giác bản thân thật sự rất muốn được thêm nó vào danh sách của m. Với m, Triệu Vũ thực chất không thể coi là một người hoàn hảo, ở anh ta vẫn có những giây phút vô tâm đến đáng giận. Thế nhưng, đối với Lý An Sinh, anh ta lại là điểm tựa để cậu ta thoát ra được cái góc âm u trong thế giới nội tâm, là ràng buộc để cậu ta tiếp tục tồn tại trên thế giới. Triệu Vũ không hoàn hảo với thế giới, nhưng Triệu Vũ lại cực kì hoàn hảo với Lý An Sinh. Hy vọng, trong tương lai, m sẽ tìm được một Triệu Vũ cũng hoàn hảo với mình như thế:)))