Nửa học kì sau lớp mười một.
Một tiết chính trị dài dằng dặc trôi đi, Triệu Vũ toàn thân co rút nằm ườn ra bàn.
Lâm Thành nhân giờ ra chơi đảm nhiệm chân chạy, thay đối phương đi mua đủ loại bánh trái trà sữa đưa đến trước mặt. Liếc nhìn bộ mặt giống như có thể bùng nổ bất kì lúc nào, cậu ta dè dặt lên tiếng “Anh, hình như dạo này anh học chăm hẳn lên?”
Triệu Vũ nhướn nhướn mày, Lâm Thành nhanh nhẹn cầm trà sữa dâng lên mép anh ta. Triệu Vũ hút một hơi, chán nản đáp “Tình thế ép buộc thôi…”
Còn không phải bị ép? Từ khi phân ban, Lý An Sinh giống như phát bệnh, suốt ngày lải nhải chuyện học hành với anh ta. Tuy là anh ta cũng biết ước mơ của Lý An Sinh là thi đỗ đại học N ở Đế Đô. Thế nhưng, cái loại trường mà ngay cả đến tư cách nhìn thôi anh ta còn không có, thì sao có thể có phần anh ta được chứ? Anh ta mà thi đỗ được, đừng nói mặt trời mọc lên từ đằng tây, có khi còn không mọc nổi nữa luôn! Thực ra Triệu Vũ không phải không cố gắng. Lấy thành tích hiện tại của anh ta ra mà nói, so với trước đây, quả thực đã là tiến bộ vượt bậc. Nhưng nền tảng của anh ta thật sự quá hổng, hổng đến mức không biết cái nền tảng đó là cái góc nào của nền tảng, tương đương với việc phải học lại từ đầu. Cũ chưa xong mới đã tới, vị đại ca học đường cả ngày buồn bực không vui, cảm giác bản thân quá mức thất bại!
Lâm Thành ngồi cạnh thay người bưng trà sữa, giống hệt một tiểu thái giám hầu hạ Hoàng Thượng. Chỉ nghe tiểu thái giám khuyên nhủ chủ nhân “Anh, anh nhìn sắc mặt mình kìa, phải chú nghỉ ngơi cho tốt chứ.”
“Anh đây cũng muốn lắm.” Triệu Vũ ngồi thẳng dậy, xoa xoa mái tóc quăn màu nâu của Lâm Thành “Sao cậu lại làm kiểu này, đàn ông con trai, gọn gàng đơn giản chút không tốt hơn à?”
Lâm Thành vì thẩm mỹ cá nhân mà oan ức giải thích “Anh, anh không hiểu đâu… Đây là mốt…”
Lâm Thành và Triệu Vũ đều đăng kí ban xã hội, không ngờ vào lớp lại một lần nữa chung bàn. Ngồi chung với Lâm Thành, Triệu Vũ cũng đã sớm quen với cái tính ẻo ẻo của cậu ta. Mặc dù có vài điểm khiến người không vừa ý, thế nhưng nhìn lâu chung quy cũng xuôi. Chỉ là Triệu Vũ thực sự không thể xếp cậu ta vào hàng ngũ “bạn thân” hay “anh em” gì đó của mình, mà chỉ có thể miễn cưỡng đặt cậu ta chung một chỗ với Tưởng Điềm Điềm.
Nhắc tới Tưởng Điềm Điềm, Tưởng Điềm Điềm liền tới. Cô nàng đứng bên ngoài lớp học, nhờ người gọi hộ Triệu Vũ.
Kể ra, từ ngày vào cấp ba, Triệu Vũ không còn liên lạc với cô nàng nhiều lắm. Con gái lớn ắt có tâm sự riêng, không thể ngày nào cũng lăn lộn với một đám nam sinh loi choi y như bầy khỉ. Hôm nay hiếm dịp mới thấy, Tưởng Điềm Điềm thế nhưng lại vừa thấy Triệu Vũ, hai mắt đã dưng dưng “Anh ơi, giúp em với!”
Triệu Vũ chau mày hỏi “Sao thế?”
Tưởng Điềm Điềm móc ra một tờ giấy. Trên mặt giấy nhăn nhúm, từng dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo viết rõ ý định muốn tìm Tưởng Điềm Điềm gây chuyện, cảnh cáo cô nàng cẩn thận một chút. Theo như Tưởng Điềm Điềm nói, đây không phải lần đầu cô nhận được tờ giấy như thế này. Mấy lần trước, cô căn bản không coi nó là gì, vẫn như bình thường về nhà cùng bạn thân. Tuy cũng có cảm giác như có ai đó đang theo mình, nhưng Tưởng Điềm Điềm vẫn cố động viên bản thân rằng có lẽ là mình bị ảo giác. Kết quả, hôm qua, trên đường về cùng bạn thân, cô chính mắt nhìn thấy có người bám theo phía sau cô! Trời tối nên cô không nhận rõ mặt đối phương, trong lòng run sợ tới cực điểm, bạn thân còn gầy yếu hơn cả cô, cô nào trông cậy được gì? Thế là, hôm nay, khi lần nữa phát hiện tờ giấy trong ngăn bàn, Tưởng Điềm Điềm nghĩ nghĩ, liền quyết định đến nhờ Triệu Vũ giúp đỡ.
“Thôi không khóc nữa, không phải chuyện gì to tát.” Triệu Vũ quyết đoán nói “Bắt đầu từ hôm nay, chiều chiều anh đây sẽ đưa cô về nhà. Sợ cái rắm gì nữa chứ?”
Tưởng Điềm Điềm thút thít “Vậy có phiền anh không?”
Triệu Vũ trừng mắt “Phiền cái đầu cô ấy. Cô cũng gọi anh đây là anh rồi, thì làm sao anh bỏ mặc cô được chứ?” Nhìn cô nàng khóc lóc trước mắt, Triệu Vũ không khỏi đau đầu khi nhận ra ánh nhìn của cả lớp đang hướng về hai người bọn họ “Thôi thôi, đừng khóc nữa.”
Tưởng Điềm Điềm thu nước mắt, lòng đầy biết ơn rời đi. Triệu Vũ cầm theo tờ giấy quay lại trong lớp, kỳ thực cũng không quá để tâm. Mấy cô gái quá mức xinh đẹp, hoặc tính cách quá mức thẳng thắn thường dễ trở thành tâm điểm công kích trong trường. Mà Tưởng Điềm Điềm này lại một thân gánh cả hai cái, ước chừng là có cô bạn nào đó thích đùa dai mà thôi, không quá to tát.
Thế nhưng… Nếu như phải đưa Tưởng Điềm Điềm về nhà, Triệu Vũ tất nhiên không thể qua đón Lý An Sinh. Anh ta có chút nhức đầu, đã thế hôm nay còn không có cách nào báo cho Lý An Sinh biết… Cơ mà đồng ý với con nhà người ta rồi, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu định, tứ mã nan truy, sao có thể nuốt lời đây?
Triệu Vũ qua loa đối phó với sự truy hỏi của Lâm Thành đến khi tan học, theo như vô thức vơ loạn sách vở trên bàn chuẩn bị bỏ chạy thì nhớ ra vẫn còn một Tưởng Điềm Điềm đang chờ. Thế là, anh ta liền đi tìm Tưởng Điềm Điềm. Chẳng ngờ cô nàng này thu dọn sách vở hết sức lề mề, mãi mới xong xuôi. Triệu Vũ dẫn theo Tưởng Điềm Điềm, không thể giống như bình thường xuyên ngõ leo tường, chỉ đành thành thật rảo bước trên phố lớn. Triệu Vũ cực kì nóng ruột, hận không thể co giò chạy như điên. Nhưng nhìn bộ dáng chật vật của Tưởng Điềm Điềm, anh ta lại không còn cách nào khác ngoài thả chậm bước chân.
Tưởng Điềm Điềm thở phì phò hỏi “Anh, chúng… Chúng ta đi tìm chị dâu trước à?”
“Ờ.” Triệu Vũ vừa mở miệng, chuông cảnh báo liền toe toe reo lên “Sao? Tự nhiên hỏi cái này?” Anh ta ngừng một chút, trên dưới đánh giá Tưởng Điềm Điềm “Không phải cô vẫn còn thích Lý An Sinh đấy chứ?”
Tưởng Điềm Điềm phải chạy bước nhỏ mới có thể miễn cưỡng theo kịp Triệu Vũ, nghe thế suýt chút tắt thở “Anh nói gì thế! Em đã không còn thích cậu ta từ lâu rồi!”
Triệu Vũ thấy cô nàng quả thực không theo kịp mình, đơn giản kéo tay người cùng đi, trừng mắt, nghiêm túc nói “Cậu ta là chị dâu cô, cô có muốn thích cũng vô dụng thôi.”
Tưởng Điềm Điềm “Em, em, em không muốn thích! Em không hề muốn thích!” Nói xong âm thầm phỉ nhổ: Ông anh giai à, anh ghen bậy bạ gì đó!
Triệu Vũ không vui “Cô không thích? Vậy tức là cô ghét cậu ta? Anh nói cho cô biết nhé, cô ghét cũng không được!”
Tưởng Điềm Điềm “…” Ai tới dẫn tui đi chết đi!
Hai người vất vả một đường chạy tới, thời gian đã muộn hơn bình thường 20 phút. Triệu Vũ thầm nghĩ không ổn. Cổng trường Nhất Trung vắng ngắt, xa xa chỉ thấy còn mỗi một bóng người cao gầy mặc đồng phục đang đứng đó. Sau khi vào cấp ba, Lý An Sinh nhỏ con giống như uống nhầm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cao vọt lên, đến nay đã không chênh lệch là bao so với Triệu Vũ. Chỉ là cậu ta có cao mà không có béo. Triệu Vũ cũng mua cho cậu ta rất nhiều quần áo mới, thế nhưng Lý An Sinh nếu không phải không nhận thì cũng là không mặc, ngày qua ngày chỉ thay qua thay lại mấy bộ đồng phục cũ.
Lý An Sinh từ xa đã thấy Triệu Vũ. Trong đôi mắt đen thẳm của cậu ta ánh lên hình ảnh đối phương đang nắm tay một cô gái, đôi môi không khỏi hơi mím lại.
“Xin lỗi.” Triệu Vũ suy nghĩ, cuối cùng vẫn là nuốt lại hai chữ “bảo bối”, hỏi “Cậu chờ lâu chưa? Gần đây Tưởng Điềm Điềm gặp chút chuyện phiền phức, nên từ nay tôi phải đưa cô ấy về nhà.”
Anh ta giản lược không nói đến nguyên nhân, chàng thiếu niên trước mặt cũng mặt không biểu tình lắng nghe.
Tưởng Điềm Điềm từ sau lưng Triệu Vũ ló đầu ra, đầu tiên là bởi vì đại ca nhà mình xin lỗi người khác mà kinh sợ không thôi, sau thì bị khuôn mặt lạnh lùng của Lý An Sinh dọa cho lòng càng khϊếp sợ. Cô nàng lúng túng mở miệng “Chị dâu.”
Lý An Sinh liếc nhìn Tưởng Điềm Điềm, thấy đối phương run lên mới chậm rãi mở miệng, âm thanh trong trẻo mà lãnh đạm “Đừng gọi tôi chị dâu.”
Tưởng Điềm Điềm thầm nghĩ chuyện này cũng đúng. Không có thằng con trai nào lại muốn mình bị gọi là chị dâu. Vì thế, cô đổi cách xưng hô gọi “Lý An Sinh, xin lỗi nhé, đều tại tôi nên anh Vũ mới đến muộn…” Càng về sau, giọng cô càng có xu hướng nhỏ dần, cuối cùng thuận theo sắc mặt Lý An Sinh mà im bặt.
Triệu Vũ có chút không vui. Gần đây, quan hệ giữa anh ta và Lý An Sinh càng ngày càng tốt, giống hệt như một đôi yêu sớm, chỉ cần có cơ hội là ngay lập tức hôn hôn ôm ôm. Anh ta đã cho là đôi bên đã đạt được một sự tín nhiệm mà trước nay chưa từng có, thậm chí còn chắc mẩm là Lý An Sinh hẳn sẽ không vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà giận dỗi anh ta, bởi vì gần đây cậu ta luôn nhường nhịn anh hết mực (ngoại trừ việc học). Thế nhưng, lúc này, trước mặt bạn bè, lại còn là con gái, cậu ta lại không buồn cho anh sĩ diện. Nói ra, trong lòng đúng là hơi hơi khó chịu. Tuy vậy, bản thân đến muộn, bản thân cũng là có lỗi, cho nên Triệu Vũ đành ha ha cười nói “Thôi được rồi, chúng ta mau đi thôi.”
Nhà Tưởng Điềm Điềm và Lý An Sinh không cùng một hướng. Ba người im lặng đi song song nhau đến ngã ba, không đợi Triệu Vũ lên tiếng, Lý An Sinh đã tự mình đi về phía trước, không quay đầu lại. Dưới ánh mắt nghi hoặc và dò xét của Tưởng Điềm Điềm, Triệu Vũ thấy mất mặt, nhưng chỉ cắn răng không nói mà nắm tay cô nàng kéo đi. Đưa Tưởng Điềm Điềm một đường, Triệu Vũ không phát hiện bất kì người theo dõi nào, đến cả mèo theo dõi cũng không có. Cuối cùng để yên tâm, anh ta còn kiểm tra thêm một vòng xung quanh nhà cô nàng, xác định mọi thứ bình thường xong mới quay đầu đi đến nhà Lý An Sinh.
Lúc đến cổng nhà Lý An Sinh, anh ta phát hiện Lý An Sinh đang tự mình ăn cơm.
Đã thế còn hiển nhiên không có phần của anh ta!
Triệu Vũ tức mình, thế nhưng ngại có mẹ Lý ở đó cho nên không tiện phát giận. Anh ta hậm hực hô lên một tiếng “con chào dì” liền kéo theo Lý An Sinh vào phòng đóng sập cửa lại “Cậu lại sao nữa thế?”
Lý An Sinh bị ép lên ván cửa, bình tĩnh nói “Tôi nghĩ anh không tới anh cơm.”
“Sao tôi lại không tới?” Triệu Vũ khó hiểu hỏi lại. Nhìn đôi mắt đen kịt của Lý An Sinh, tim anh ta nháy mắt mềm nhũn “Bảo bối, tôi đến muộn là tôi sai, đã được chưa?” Triệu Vũ ghé đến hôn lên đôi môi đóng chặt của Lý An Sinh “Tôi biết cậu chờ lâu không vui, nếu tôi phải chờ lâu tôi cũng sẽ không vui. Tôi sắp chết đói rồi, có gì ăn không?”
Lý An Sinh mặc kệ anh ta hôn, không đáp lại. Cuối cùng, nhân lúc Triệu Vũ đã trút hết cơn giận, liền lật mình hôn lại. Cậu ta hung hăng ngậm lấy bờ môi đối phương hút vào. Bình thường, Lý An Sinh rất dịu dàng. Thế nhưng, hôm nay cậu ta giống như bạo phát, lột xuống lớp da ngoan ngoãn vô hại, phô bày nanh vuốt ngoan lệ sắc bén. Đầu lưỡi Lý An Sinh đảo qua khoang miệng Triệu Vũ, ma sát bờ môi, rồi dùng răng cắn đến mức khiến đối phương suýt bật máu mới dừng lại. Triệu Vũ thở dốc. Lý An Sinh thả lỏng khoảng cách, chậm rãi xoa tóc Triệu Vũ, nhỏ giọng nói “Có phản ứng.”
Triệu Vũ cúi đầu nhìn đũng quần của mình và Lý An Sinh, mặt bất giác đỏ bừng “Tôi vào nhà vệ sinh một chút.”
Thật ra, đây không phải lần đầu. Thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, chỉ cần hơi dây dưa ẩn ý, ai cũng khó tránh khỏi nỡ tay quá đà. Chỉ là mọi lần, Triệu Vũ đều sẽ ý tứ tránh đi. Bị trực tiếp vạch trần, đây vẫn là lần đầu. Mà thấy Lý An Sinh có phản ứng… Cũng là lần đầu.
Lý An Sinh hít sâu vài cái, lại hôn nhẹ bờ môi bị rách da của Triệu Vũ “Nhịn một chút, em đi làm bát mì cho anh. Chứ ăn muộn hại dạ dày lắm.”
Triệu Vũ một mình ở lại trong phòng ngưng thần tĩnh khí. Sau khi vất vả đè xuống du͙© vọиɠ, anh ta mới miễn cưỡng ra ngoài. Mẹ Lý đã ăn xong, về phòng đi ngủ. Lý An Sinh ngồi cạnh bàn, phía trước là bát mì vừa làm xong. Triệu Vũ cầm đũa lên định ăn, nhưng không biết nghĩ gì mà lại ngưng lại giải thích “Tưởng Điềm Điềm nhờ tôi giúp cô ấy. Tôi làm anh, đương nhiên phải giúp em mình. Hơn nữa, chuyện này nếu như không giải quyết cẩn thận, cô ấy có thể sẽ gặp nguy hiểm. Tôi chỉ đưa cô ấy về nhà một tuần thôi, được không? Sau một tuần tôi sẽ để đám Nhị Cẩu đi đưa. Một tuần này, cậu không cần chờ tôi, tôi đưa cô ấy về xong sẽ về thẳng đây.”
Không biết chuyện gì khiến Lý An Sinh vừa ý, chỉ biết cậu ta nghe vậy liền lặng yên nhìn Triệu Vũ đáp “Em tin anh.”
Triều Vũ cười ngốc, cúi đầu gắp mì ăn.
Sự u ám trong con ngươi của Lý An Sinh trong nháy mắt nhìn thấy đối phương ăn ngon miệng y như một tên trộm, liền từ từ tiêu tan.
Đừng nghĩ quá nhiều. Cậu ta tự nói với bản thân. Phải nhẫn nại.