*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Phi PhiTừ Bắc dậy thật sớm.
Hắn thật ra thì không muốn dậy sớm như thế, cho dù tối hôm qua đã quyết định xong kế hoạch hôm nay phải rời khỏi nơi này, nhưng cũng không cần đương lúc mặt trời còn chưa làm bốc hơi sương trên cửa sổ mà mò dậy, hắn từ hồi tốt nghiệp xong cũng chưa bao giờ dậy sớm như thế.
Hắn là bị đau tay mới tỉnh, từ nửa đêm hắn và sói con dùng tư thế nương tựa lẫn nhau ôm nhau ngủ thẳng cẳng đến giờ cũng không nhúc nhích, cánh tay bị sói con đè đến vừa sưng vừa đau.
“Lát nữa ra ngoài nhất định đi tìm cái chợ cho mày giảm cân,” Từ Bắc đẩy sói con ra ngoài chăn, “Đi ra, đè gãy tay bố mày rồi.”
Sói con nhảy xuống giường, vẩy vẩy lông, chân trước căng chân sau căng cong mông duỗi người, sau đó húc mở cửa sau, nhảy lên tường sân sau, lon ton chạy một mạch ra sân trước.
“Bạn học Lang Hồ Hồ, bố nói với mày rồi,” Từ Bắc mở cửa, nhìn sói con đang nghiêm túc gặm hàng rào mài răng, “Lát nữa chúng ta ra ngoài, bố không tìm được đồ buộc mày, mày ngoan ngoãn một chút đi theo bố, chớ dọa người, mày có hiểu không đấy, Samoyed thì không lớn xác bằng mày, lông của Pyrénées lại dày hơn mày, mày tốt nhất giả vờ làm thịt xiên Pyrenees cho tao đi…”
Sói con không thèm nhìn Từ Bắc, nó đưa đầu ra ngoài hàng rào, lúc muốn rút về lại phát hiện đầu kẹt giữa hai thanh rào không rút ra được, gấp đến độ rên hừ hừ.
“Đệt mịa, mày thật sự là sói à?” Từ Bắc hít hơi nén cười, đi tới hàng rào kéo đầu sói con lại, “Mẹ nó thật mất mặt, với tính cách này của mày, lúc đầu tao không đem mày về, mày chết mười lần cũng còn ít đấy.”
Đi dọc theo con đường nhỏ trước nhà, ước chừng nửa giờ là có thể thấy ranh giới thành phố. Từ Bắc không mang theo gì, cũng chả có gì để mang, hắn nhét thanh chocolate ăn chưa hết vào trong túi rồi lên đường. Dọc đường đi liên tục lải nhải nhắc nhở sói con phải giả bộ cho giống một con chó, sói con có lẽ là nghe hiểu, từ đầu đến cuối đàng hoàng đi theo bên chân Từ Bắc.
Từ Bắc chậm rãi đi, không hề ngoái đầu. Hắn biết có người đi theo, hắn không có bản lĩnh gì khác, thính lực lại rất tốt, tiếng bước chân nhỏ đến gần như không nghe thấy đó từ lúc hắn rời khỏi nhà đã bắt đầu đi theo đến giờ.
Thật ra thì cho dù hắn là một người điếc, cũng có thể đoán được người của Ban Đại Đồng nhất định sẽ theo dõi mình.
Nhưng hắn cũng không lo lắng, người này cũng chỉ là đi theo hắn, muốn động thủ đã sớm động thủ rồi. Điều duy nhất khiến hắn phiền não chính là không biết làm sao thoát thân, nếu như là một mình hắn, thế nào cũng có thể nghĩ ra cách, nhưng bây giờ bên cạnh còn có một cục nợ dễ gây chú ý đi theo, đừng nói là thủ hạ của Ban Đại Đồng, đến người cận thị nặng cũng có thể nhìn ra bọn họ giữa đám đông.
Khoảng nửa giờ sau Từ Bắc cùng sói con đứng trên đường lớn, một chiếc xe bus vào nội thành ngừng lại trước mặt hắn.
“Yô, chó lớn như vậy không lên được đâu, sẽ cắn người đó!” người soát vé thò đầu ra cửa sổ kêu một tiếng.
“Không cắn người, cũng mua một vé.” Từ Bắc nhanh chóng nhảy lên xe trước khi người soát vé kịp quyết định, sói con theo sát sau hắn cũng nhảy lên, vừa lên xe cũng rất không thành thật nhìn đông ngóng tây, hai bên hành khách đều bị dọa nép sang bên, Từ Bắc đạp cho nó một cước nó mới yên tĩnh lại.
“Ôi.” người soát vé có vẻ sợ nhìn sói con chằm chằm, xe này gà vịt thỏ đều đã từng chở, cả heo cũng chở rồi, nhưng con chó lớn như vậy vẫn là lần đầu mới thấy.
Từ Bắc không nói nhiều, dọc theo lối đi thẳng đến hàng sau cùng, người soát vé do do dự dự đi theo phía sau chuẩn bị thu tiền.
Lúc xe lăn bánh Từ Bắc không đứng vững, thân mình đυ.ng phải một người đàn ông ngồi bên cạnh, hắn chống vào ghế đưa lưng về phía người đàn ông tóc chải bóng loáng đang trợn mắt, nói câu xin lỗi, tay thò vào túi.
Trong túi có mấy ví tiền, hắn nhéo một cái, cũng không tệ lắm, có chút hàng.
Từ Bắc ngồi xuống hàng sau cùng không có ai, sói con ngoan ngoãn nằm cuối lối đi, lại đến bên chân Từ Bắc dụi dụi, nhắm hai mắt lại.
Người soát vé đi theo tới đây thu tiền, hắn lấy ví tiền trong túi, rút một tờ đưa ra, thuận tiện nhìn lướt qua mớ tiền bên trong, đoán chừng có ba bốn nghìn. Người soát vé xoay người rời đi rồi, hắn lấy tiền ra nhét vào trong túi, mở cửa sổ ném ví ra ngoài.
Từ Bắc xuống xe trước một trường đại học gần chợ sát cạnh thành phố, người ở đây không nhiều, sói con xuất hiện sẽ không hấp dẫn quá nhiều ánh mắt, mà trên đường tới đây hắn đã thấy được, người đi theo hắn lái một chiếc xe, nơi này phố nhỏ hẻm nhỏ rất nhiều, tùy tiện chui mấy cái thì có cơ hội cắt cái đuôi sau lưng.
Nhưng hắn không vội hành động, dẫn theo sói con chầm chậm đi trên đường.
Sói con lần đầu tiên thấy nhiều người như vậy, có chút cả kinh, thỉnh thoảng bị mấy cái loa phát thanh trước cửa hàng dọa cho giật nảy, xe hơi nhấn còi một tiếng nó cũng nhảy, đυ.ng qua đυ.ng lại đùi Từ Bắc.
“Mày bình tĩnh một chút có được không,” Từ Bắc có chút bất đắc dĩ đến ven đường mua hai cái bánh kẹp thịt, đứng bên vệ đường cùng ăn với sói con, nhỏ giọng giáo dục nó, “Bộ dạng này của mày khiến bố rất giống một thằng nhà quê lên tỉnh còn mang theo con chó to mày biết không?”
Sói con không nhìn hắn, cúi đầu ăn bánh kẹp thịt trên tay hắn, một cái cắn hai ba phát là sạch trơn, nó còn thòm thèm liếʍ liếʍ váng dầu trên tay Từ Bắc, nhìn Từ Bắc bắn tim.
Từ Bắc quá lâu không có ăn cơm đàng hoàng, bánh kẹp ăn không tới một nửa dạ dày đã có chút khó chịu, phần còn lại đưa hết cho sói con.
Hắn dùng khóe mắt nhìn chiếc xe dừng cách mình độ 50 thước, người trên xe ngược lại rất chuyên nghiệp, điểm tâm cũng không ăn cứ thế theo đến bây giờ, đoán chừng cơm trưa cũng không được ăn rồi, nếu hắn cứ tiếp tục lòng vòng, nói không chừng có thể khiến người trên xe chết đói.
Phố đối diện dãy cửa hàng di động, Từ Bắc sờ đầu sói con một cái: “Con trai, lát nữa bố vào đó có chút chuyện, mày có thể bảo đảm nằm đàng hoàng ngoài cửa không?”
Sói con chăm chú nhìn mặt hắn nhìn một hồi, lại cúi đầu hít hít tay hắn.
“Bố mua cho mày thêm một cái nữa, nhưng mày phải ngoan ngoãn chờ bố, nghe rõ không? Nếu mày lại dám chạy loạn, ông đây thề không tìm mày nữa đâu.” Từ Bắc nhéo tai sói con, nhìn vào mắt nó, buộc sói con nhìn rõ vẻ nghiêm túc trên mặt hắn.
Sói con ngậm một cái bánh kẹp thịt theo chân Từ Bắc qua đường, Từ Bắc dẫn nó tới một gốc cây bên ngoài cửa hàng: “Ngồi đây ăn, bố ra nhanh thôi.”
Sói con ngồi xuống dưới gốc cây, nhìn cực kỳ ngoan ngoãn, Từ Bắc mỗi bước mỗi ngoái lại bước vào trong tiệm.
Hắn mở máy dịch vụ di động lục tìm danh sách các cuộc gọi cũ, hắn muốn tìm số của Ma Tam Nhi.
Thật ra thì số của Ma Tam Nhi có một đặc điểm, một chuỗi 8, vừa nhìn là biết số chuyên dụng của nhà giàu mới nổi, nhưng Từ Bắc bất luận thế nào cũng không nhớ nổi.
Ghi lại mấy con số sắp dùng tới vào lòng bàn tay, Từ Bắc không rề rà nữa, ra khỏi cửa hàng. Sói con đã ăn xong rồi, đang đứng dưới bóng cây mặt quay ra đường ngắm xe, đầu nhìn theo xe chạy hết đánh qua trái lại qua phải, lỗ tai dựng đứng, bộ dạng cảnh giác như đang lâm đại địch.
Từ Bắc nhìn mà buồn cười, lặng lẽ đi tới muốn đá nó một cước, cũng không ngờ chân mới vừa đá ra, sói còn cũng không quay lại đã nhanh chóng tránh được, Từ Bắc đứng không vững, thiếu chút nữa té một cái, tựa vào cây nhìn sói con thật lâu.
“Ai da, Hồ Hồ mày siêu quá vậy,” Từ Bắc kinh ngạc, chỉ sói con, “Mày làm bố mất mặt quá, đứng ngay ngắn cho bố đá một cước nhanh.”
Sói con xoay người nhìn hắn, đặt mông ngồi dưới đất, chân sau gãi gãi lên đầu, vẻ mặt nghi hoặc. Từ Bắc đi tới đá một cước vào mông nó, lúc này mới hài lòng vung tay lên, đi.
Từ Bắc dẫn theo sói con dọc theo phố nhỏ đi một mạch về phía trước, nhìn như không có mục tiêu gì, trên đường ba lần vào cửa hàng, lần đầu tiên là tiệm bán quần áo, mua cho mình một đống y phục, lần thứ hai vào hàng túi xách, mua một cái vali kéo số lớn nhất, lần thứ ba vào siêu thị mua một gói thuốc lá và mấy hộp chocolate nhân rượu lớn, sau đó đứng ven đường gọi điện thoại cho Ma Tam Nhi.
“Tam Nhi, trong vòng hai mươi phút cậu đưa một tấm thẻ căn cước đến làng đại học cho tôi.”
“Anh Tiểu Bắc? Anh không sao chứ,” Ma Tam Nhi đối với việc Từ Bắc gọi điện thoại tới cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, “Muốn tên gì?”
“Ban Đại Đồng.”
“Anh Tiểu Bắc, anh như vậy không phải là đùa bỡn em sao, em mà làm cho anh, ngày mai sẽ thấy em chết giữa đường…”
“Vậy cậu phí lời làm gì, tôi có lúc nào dùng tên khác đâu.”
“Em đến ngay, anh ở cửa trước hay cửa sau?”
“Cửa trước.”
Ma Tam Nhi xuống khỏi xe taxi nhìn thấy đầu tiên chính là sói con đứng bên chân Từ Bắc, hắn sửng sốt một chút, do dự không dám đến gần, đứng cách chừng mười thước kêu lên với Từ Bắc: “Ôi đệt, anh Tiểu Bắc, anh lại còn có thời gian rảnh nuôi con chó bự như thế!”
“Không cắn người, mẹ nó mau tới đây.” Từ Bắc có hơi thiếu kiên nhẫn, Ma Tam Nhi không phải là người đáng tin, hắn không muốn dây dưa nhiều.
Ma Tam Nhi thu hết gan đi tới, từ trong túi móc ra một phong thư đưa cho Từ Bắc: “Anh bây giờ đang ở đâu, còn thiếu cái gì không, em lấy giúp anh.”
“Chỗ đó cậu từng đến rồi, là nhà khách ở đường Quảng An.” Từ Bắc chuẩn bị trả tiền.
“Chớ chớ,” Ma Tam Nhi nhanh chóng chặn tay Từ Bắc, “Chúng ta là ai đây, anh bây giờ khẳng định cũng khó khăn, cái này coi như là đàn em tương trợ.”
Từ Bắc nhìn hắn một cái, cũng không khách khí nhiều, rút tay khỏi túi: “Vậy được, tối nay tôi sẽ liên lạc lại với cậu.”
Từ Bắc nhìn Ma Tam Nhi biến mất ở cuối đường, khóe mắt quét qua chiếc xe đi theo mình đang chầm chậm áp sát, hắn lắc lắc cánh tay một cái, nhảy nhảy tại chỗ: “Con trai, lát nữa hai ta không tản bộ nữa, hai ta phải chạy một đoạn, mày đi theo bố.”
Cũng không đợi sói con bày tỏ là nghe hiểu hay không hiểu, Từ Bắc đột nhiên nhấc vali lên, nghiêng đầu liền xông vào hẻm nhỏ sau lưng. Sói con sửng sốt một chút, vọt lên chạy theo phía sau, mấy bước đã đuổi kịp, hơn nữa còn rất phách lối chạy trước cả Từ Bắc.
“Đệt, mày biết đường à, cút ra phía sau.” Từ Bắc mắng một câu, chân hắn tuy nói không có gì đáng ngại, nhưng đột ngột chạy nhanh như vậy, vẫn có hơi quá sức, đau rút.
Từ Bắc từ nhỏ đã không chịu ngồi đàng hoàng ở trường học quá mấy ngày, thời gian hắn đi học phần lớn đều ở trên đường rỗi rảnh đi dạo, đối với hẻm đông hốc tây ở làng đại học có thể nói là tương đối quen thuộc.
Dẫn theo sói con chạy hơn mười phút đồng hồ, hắn ngừng lại trong một hẻm nhỏ không người, ném vali xuống đất, đặt mông ngồi trên vali, thở như quạt gió, nửa ngày không nói được câu nào.
Sói con tựa hồ chạy chưa đã, lúc này đang chạy vòng quanh Từ Bắc, bản mặt nhàn nhã thong dong, hoàn toàn không có vẻ gì là đang chạy trốn.
“Con mẹ nó mày không hổ là sói… bố phục mày, mày thì giỏi rồi… ít ra cũng phải giả bộ nhường bố chứ…” Từ Bắc thở hổn hển nửa ngày, từ từ đứng lên khỏi vali, đặt vali nằm ngang trên đất, mở nắp ra, “Con trai, mày chịu thiệt một chút, chui vào.”
Sói con ngơ ngác nhìn vali to đùng, nửa ngày không động.
“Chui vào,” Từ Bắc đưa tay nắm chân trước sói con kéo vào vali, sói con bị sợ hết hồn, hoảng sợ dùng đủ kiểu rút về, Từ Bắc có chút sốt ruột, nhưng lại sợ dọa sói con, đành phải buông nó ra, “Bố van mày, chui vào nhanh một chút, chỉ một chốc thôi, rất nhanh sẽ lại thả mày ra.”
Sói con thò chân trước, chạm vào lòng vali, lại rụt trở về.
“Tiếp tục, đừng sợ, mày là siêu nhất mà đúng không.” Từ Bắc rất kiên nhẫn ngồi xổm xuống, khích lệ sói con, hắn cũng không có chiêu gì, sói con bây lớn xác quá, lực chân cũng mạnh, hoàn toàn không thể nào cưỡng ép nhét vào vali, chỉ có thể dùng kiểu dỗ con nít để dụ khị.
Từ Bắc móc trong túi ra một viên chocolate, bóc vỏ để trước mũi sói con: “Là nhân rượu đó, ngửi đi ngửi đi, chui vào liền cho mày ăn.”
Cánh mũi sói con quét qua một lượt, nỗi sợ vali rốt cuộc chịu thua cơn thèm ăn, vì viên chocolate kia, nó nhảy vào vali.
Từ Bắc thả viên chocolate vào miệng nó, thừa dịp sói con không chú ý, hất chân nó, đẩy ngã vào trong vali. Tiếp theo nhanh chóng đóng nắp lại, nhảy lên ngồi bên trên, kéo khóa lại, vỗ vỗ nắp vali, nhỏ giọng nói: “Một lát thôi, kiên trì, không được lộn xộn, nếu không trực tiếp ném mày vào thùng rác.”
Ma Tam Nhi gặp mặt Từ Bắc xong, cũng không quay đầu lại đi về phía trước, quẹo vào siêu thị mới móc điện thoại ra, bấm một dãy số: “Ngài Ban, em mới vừa gặp Từ Bắc, hắn mang theo một con chó to, ở trong nhà khách đường Quảng An… chứng minh? Không có không có, hắn không tìm em lấy cái đó…”