“Các ngươi đi ra ngoài.” Lâm Lam Đế nhìn thế nào cũng thấy Tiểu Lan bọn họ đều chướng mắt, thanh âm không tự giác lạnh xuống.
“Nô tỳ ( nô tài) tuân chỉ.” Lo lắng nhìn Lâm Hoài liếc mắt một cái, nhưng bọn họ có thể làm được cũng không hơn, đối phương không phải là người mà bọn họ có thể chọc giận.
Lâm Lam Đế cúi đầu thân một ngụm ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Lâm Hoài, hắn tuy rằng không coi là nghiêng nước nghiêng thành, bất quá cái loại khí chất mâu thuẫn cùng xinh đẹp trung tính này, đích xác làm cho người ta không sao rời đi ánh mắt, cho dù hiện tại hắn chỉ là một đứa nhỏ.
Lâm hoài bị hành động của Lâm Lam Đế làm cho cả kinh nhảy dựng, lui vài bước, đề phòng viết đầy trên mặt.
Tâm tình Lâm Lam Đế có điểm hậm hực, mỗi ngày đồng giường cộng chẩm, không nghĩ tới người này vẫn phòng bị y như vậy. Không đợi Lâm Hoài chạy trốn, y một phen đem người giam cầm vào trong ngực, hai tay ngăn động tác che lại của Lâm Hoài, “Hoài nhi, trẫm muốn ngươi phải nhớ rõ, ngươi không chỉ là nhi thần của trẫm, cũng là người của trẫm, không cần ý đồ chạy trốn.” Ở trong mắt Lâm Lam Đế, đây chính là tuyên cáo. Lâm Hoài cả người run lên, hắn cũng không phải thật sự là một hài đồng chỉ có năm tuổi. Tuy rằng kiếp trước vẫn là một....đồng tử...... Nhưng không có nghĩa là hắn không hiểu lời nói bao hàm giữ lấy dục này là có ý gì.
Lâm Lam Đế biết hắn đã hiểu, cũng không nhiều lời. Trạc trạc khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt trắng noãn, cũng may Lâm Hoài không đi luyện võ, lại được cung nhân chăm sóc rất hảo, làn da này quả thực là vô cùng mịn màng, Lâm Lam Đế rất dễ dàng ngay tại trên mặt lưu lại dấu vết.
Thân mình Lâm Hoài một chút cũng không dám động, vạn nhất giãy giụa làm cho phụ hoàng hắn dâng lên du͙© vọиɠ, ác, hậu đình hắn sẽ khó giữ được đi!
Không hài lòng phản ứng của hắn, Lâm Lam Đế chuyển qua đầu hắn, đầu lưỡi khinh xúc đôi môi nhỏ của hắn, lúc đầu còn hơi chút hoảng hốt, sau đó hắn liền hơi hơi mở ra
miệng, như vậy tựa hồ là đang đáp ứng nhu cầu nào đó. Lâm Lam Đế nhân cơ hội đem đầu lưỡi vói đi vào, đảo qua khoang miệng hắn, phỏng chừng là mới uống qua dược, có điểm kham khổ. Đồng thời, mυ'ŧ vào cái lưỡi đối phương, hoàn toàn không để cho Lâm Hoài chuẩn bị hô hấp.
Thoá dịch trong suốt theo khoé miệng chậm rãi lưu động xuống nơi cổ trắng nõn, mang đến cảm giác hơi hơi tê dại, làm cho Lâm Hoài không tự chủ mà run rẩy.
Lúc này, hai tay Lâm Hoài đã muốn mềm nhũn phàn ở trên vai Lâm Lam Đế.
Hung hăng hôn Lâm Hoài một cái, Lâm Lam Đế lưu luyến không rời buông ra Lâm Hoài, dù sao hắn mới 5 tuổi.
“Nhớ kỹ?”
Đầu còn mê muội, trì độn gật đầu. Một chút không biết bởi vì một cái gật đầu này, liền nhất định hắn chỉ có thể thuộc quyền sở hữu của nam nhân Lâm Lam Đế này, lại dây dưa giao triền cả đời.
Thấy người trong ngực mặt nhiễm một mảnh đỏ còn chưa tiêu tán, Lâm Lam Đế cơ hồ muốn hôn lần nữa.
“Về việc tứ quốc đàm phán hoà bình còn có cái gì muốn hỏi?” Xác định quan hệ lẫn nhau, Lâm Lam Đế liền trở nên ôn nhu một chút.
“Lâm Diễn bất quá cũng mới chín tuổi, ta cùng Lâm Hách mới năm tuổi, vì cái gì muốn cho tiểu hài tử chúng ta đi?” Lấy lại tinh thần Lâm Hoài thân thủ huỷ diệt vết tích trên cổ, mặc kệ ánh mắt Lâm Lam Đế có chút thất vọng.
“Vốn chỉ là cho hoàng tử đi đàm phán hoà bình mà thôi.” Khinh miêu đạm tả – nhẹ nhàng bâng quơ, tựa hồ việc kia không đáng giá nhắc tới, kỳ thật Lâm Hoài biết, đàm phán hoà bình lần này nhất định rất trọng yếu, quan hệ đến trạng huống lần mời dự họp đàm phán hoà bình bốn năm sau của Lâm quốc cùng tam quốc khác.
“Không có gì muốn ta thay ngươi nói?” Lâm Hoài quả thực không thể tin Lâm Lam Đế cư nhiên phủi tay giao hết cho chính hắn ứng phó? Bình thường hoàng tử tuổi nhỏ tham gia đàm phán hoà bình, đều phải từ hoàng đế định điểm mấu chốt, hoặc là cấp một mục tiêu đi.
“Không có, chính ngươi nhìn thấy như thế nào thì là như thế đó.” Lâm Lam Đế cười nói.”Chẳng lẽ ngươi muốn bán đứng Lâm quốc sao?”
Đích xác sẽ không.
“Nghe ý của ngươi thì lần đàm phán hoà bình này lấy ta là việc chính, vậy thì Lâm Khiêm đi làm cái gì?”
“Ngươi không thể làm náo động, sẽ nguy hiểm.” Cảm tình là kêu Lâm Khiêm đi làm tấm mộc phân tán lực chú ý của người khác a, “Có chuyện gì có thể cùng Lâm Khiêm nói, làm cho hắn ra mặt giải quyết.”
Đủ âm hiểm, nguyên lai đây là di truyền!!
“Trẫm...... sẽ chờ ngươi trở về.”
Lâm Hoài cả người chấn động, hắn nghe ra lời này có bao nhiêu là sự thật.
“Ân, sẽ mang về tin tức tốt!” Quay đầu mỉm cười, ngay cả ánh mặt trời cũng không xán lạn đến như thế, hé ra vẻ mặt mang theo tính trẻ con, giảo hoạt cùng cơ trí, thiên địa đều lâm vào động dung. Tự tin, xinh đẹp, thú vị, trí tuệ, đây là đứa con thuộc về Lâm Lam Đế y, chỉ có người như vậy, mới có thể cùng y kề vai sát cánh, cũng chỉ có nhân tài như vậy mới có thể bồi y tuổi già cô đơn. Bỗng nhiên, y rốt cuộc không thể buông tay......