Nhất Thưởng Tham Hoan

Chương 20

Tàn thu đã đến, cho dù là ngự hoa viên có được tỉ mỉ chăm sóc như thế nào, hoa cỏ cũng điêu linh.

Liền ngay cả phượng hoàng thụ cao lớn ở thiên điện Nhàn Thục cung cũng hiển lộ ra cảm giác thê lương, những chùm hoa lửa đỏ sớm đã rơi rụng nằm ở bên dưới gốc cây, bị bùn đất che lấp đi tuyệt đại tao nhã.

“Ngươi làm xong rồi có để yên hay không?” Thanh âm thở hổn hển mỏi mệt mang theo tức giận rống lên.

“Đương nhiên không để yên.”

“Ngươi!...... Hừ ngô.” Nặng nề mà kêu rên.

...... Không phải đâu, chẳng lẽ Lâm Thân cùng Lâm Diễn là một đôi? Nghe như vậy...... Lâm Diễn mới là người phía dưới a?!! Ngẫu nhiên đi ngang qua nơi này, Lâm Hoài thở mạnh cũng không dám, sợ chuyện tốt của người khác bị làm phiền, khuôn mặt nhỏ nhắn đến mức đỏ bừng.

Ta chỉ phải đi đường vòng thôi............

“Ngươi gì chứ!?” Lâm Thân kinh hô, sau đó truyền đến chính là thanh âm chật vật té nhào.

Phản công!!? Lâm Hoài đột nhiên ý thức được chính mình suy nghĩ cái gì, mặt càng hồng một cách lợi hại, bỏ chạy thục mạng.

“Phanh!”

Lâm Hoài cơ hồ dùng hết tốc lực chỉ để nhanh chóng tiến tới Kiền Dịch cung.

Nhìn thấy tiểu nhân thần tình ửng đỏ, Lâm Lam Đế buông tấu chương trong tay, “Phát sốt?”

Không, có.

Lâm Lam Đế dễ dàng đọc ra khẩu hình miệng của hắn, ở chung vài ngày, y cũng có thể biết không ít thì nhiều những gì Lâm Hoài “nói”.

Dùng sức vỗ vỗ mặt, chậm rãi mới trấn định xuống, đi lên phía trước tò mò xem sổ con Lâm Lam Đế đã phê.

“Mưa thuận gió hoà, quốc thái minh an, có đế như thế, dữ dội may mắn, nhật nguyệt sáng tỏ............”

Trở mình bĩu môi xem thường, thật dong dài, sổ con lớn như vậy, xả nửa ngày còn chưa tới chính đề, lại nhìn lời bình luận của Lâm Lam Đế là: tái nghị. Này thật đúng là......tiên minh đối lập nha.

Nhìn nhìn lại tấu chương khác, lời nói mở đầu cơ hồ đều đại đồng tiểu dị, đều là ca công tụng đức, nói cái gì đều có.

...... Đại thần trong triều đều là lão nhân hoặc là nịnh thần sao?! Lâm Hoài không khỏi lớn mật đoán.

“Có cái gì không đúng sao?” Hai trương sổ con thân đến trước mắt, Lâm Lam Đế liếc mắt một cái cũng biết đó là hai tấu y đã phê qua. Hai trương tấu chương này đều nói cùng một công việc.

“Bọn họ là bất đồng ngành, vì cái gì quản chuyện giống nhau?” Lâm Hoài bỗng nhiên phát hiện, tựa hồ quốc gia này cũng không phải hoàn mỹ như trong tưởng tượng.

Tinh quang chợt loé trong mắt Lâm Lam Đế, vẫn là trả lời: “Chức trách phạm vi.”

“Như vậy không phải ngành trọng điệp, chức trách giao giống nhau sao?”

“Không tồi.”

Lâm Hoài nhếch môi, một chữ một chút: nhũng, quan.

Sát ý từ đáy mắt Lâm Lam Đế như băng tản ra, Lâm Hoài không chút nghi ngờ ngay sau đó Lâm Lam Đế sẽ đem hắn ra ngoài gϊếŧ chết.

“Ân.” Lâm Lam Đế cũng không che giấu hành động vừa rồi, ngược lại còn làm như hỏi ý kiến hắn, “Hoài nhi có cao kiến gì?”

Còn Hoài nhi cơ đấy...... Ghê tởm.

“Tước cùng quyền, tam quyền phân lập.” Lâm Hoài trả lời cũng không hàm hồ.

Hắn thích nhất tam quyền phân lập của nước cộng hoà. Mà hiện tại ở Lâm quốc, hai vị Thừa tướng nếu đồng lòng, thì ngay cả Lâm Lam Đế không thể không kiêng nể ba phần, cho nên, đứng mũi chịu sào nên đem quyền lực hai người kia tước bớt đi, làm cho Lâm Lam Đế không hề buồn phiền «

giặc

» trong nhà nữa.

Lâm Lam Đế nhãn tình sáng lên, y kiêng kị hai vị Thừa tướng đã thật lâu, bất quá, thụ đại thâm niên, y còn không có thể tuỳ tiện làm việc, cũng may hai vị Thừa tướng cho nhau xa lánh kiềm chế, bằng không y hằng ngày cũng không sống khá giả.