Cuối thu khí trời mát mẻ, lá rụng thành kim.
Bất quá ở trong cung nhìn cảnh vật như vậy lại có cảm giác rất đỗi thê lương. Bốn mùa thì chỉ có xuân, hàng trăm hàng nghìn đoá hoa thi nhau khoe hương, đua sắc, khí thế hừng hực
Nếu như không phải đang mặc một ít áo ấm để phòng gió lạnh, Lâm Hoài nhất định vẫn cho đây là tiết trời mùa xuân.
Trời sinh thể nhược nên hắn không tự giác hướng trong ngực Lâm Khiêm cọ cọ, hấp thu càng nhiều ấm áp.
Lâm Khiêm buồn cười dung túng, hắn nghe nói qua
chuyện Lâm Hoài rất sợ lạnh, nên không trực tiếp bỏ ra hắn.
“Tam Hoàng huynh, ai vậy?” Một thiếu niên vận hoa phục chạy ra chào đón, tò mò hỏi.
Hoàng tử mà có thể kêu Lâm Khiêm là hoàng huynh ngoại trừ Lâm Hoài cũng chỉ có thất hoàng tử Lâm Hách mà thôi, hắn quả thật cùng tuổi với Lâm Hoài, bất quá thân mình so với Lâm Hoài cường tráng và khoẻ mạnh hơn.
“Thập nhất hoàng đệ, Lâm Hoài.” Lâm Khiêm hất cằm ý bảo đó là mấy chỗ dành cho hoàng tử ngồi, “Chúng ta qua đó đi.”
“Tam Hoàng đệ, tại sao ngươi lại ôm một tiểu hài tử đến?” Lâm Thân hỏi, mặt mày bỡn cợt trêu đùa Lâm Hoài, đáng tiếc Lâm Hoài cũng không cảm kích.
“Nhị hoàng huynh, đây là thập nhất hoàng đệ!!” Vốn ở trong bốn vị hoàng tử, Lâm Hách là nhỏ nhất, hiện tại tới một người so với hắn càng nhỏ hơn, hắn đương nhiên thật hưng phấn.
Vốn ở phía đằng xa, đại hoàng tử Lâm Diễn vừa nghe xong lời này, đến gần một chút, “...... Thái phó sắp đến, Tam Hoàng đệ ngươi ôm thập nhất hoàng đệ như vậy không được tốt lắm.”
Ai nói Lâm Diễn hảo ở chung, ai!!!? Một câu bị Lâm Diễn nói thành ra có ý âm âm u u gì đó, Lâm Hoài bị ánh mắt sắc bén càn quét làm cho lông tơ không tự giác dựng chổng ngược, quả thật khóc không ra nước mắt, ta lại không trêu chọc ngươi, ngươi trừng ta làm cái gì!!?
Không muốn yếu thế Lâm Hoài quay đầu giãy giụa, kỳ quái hơn là Lâm Khiêm cũng không ngăn cản, chỉ nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn: “Cẩn thận một chút.” Nhiệt khí phun ở nơi cổ mẫn cảm, khiến cho một trận sợ run.
Một chút dị sắc hiện lên trong mắt Lâm Diễn, cuối cùng không nói gì thêm.
“Thái phó tới rồi......” Xa xa liền thấy bộ dáng thái phó tuổi già sức yếu, Lâm Hách hô to một tiếng, cúi người liền chạy nhanh vào trong Thái Học điện. Hắn hôm kia trả bài một chữ đều nhớ không được, bị phạt sao 200 lần
“tứ thư
», phải biết rằng hắn chính là không ngủ không nghỉ sao ba ngày ba đêm a!!
Ôn thái phó từng là thầy của Thái thượng hoàng, lại địa vị cao, học thức uyên thâm, ngay cả Lâm Lam Đế cũng phải nhượng bộ Ôn thái phó ba phần, huống chi bọn họ …chỉ là hoàng tử.
“...... Đi vào nha.” Lâm Thân một phen lôi kéo Lâm Hoài, như trước cười đến ôn hòa, nhưng Lâm Hoài nhìn như thế nào cũng cảm thấy người này không phải là người tốt đẹp gì.
......
Ở kiếp trước Lâm Hoài thập phần chán ghét đọc sách, hiện tại cư nhiên còn phải đọc!
Ôn thái phó
là lão già đã thành tinh, ở quan trường lăn lộn nhiều năm như thế, làm sao không nhìn thấu Lâm Hoài đang giả bộ?
“Lâm Hoài, ngươi đọc lại một đoạn mà ta mới vừa giảng xem.” Bỏ qua làm khó dễ, chỉ có Lâm Hách đồng tình nhìn về phía Lâm Hoài.
Làm ơn đi, ta tuy rằng nghe hiểu được ngươi nói cái gì, nhưng mà ta không biết nên viết ra chữ như thế nào a, huống chi ta lại là câm điếc, ngươi bảo ta đọc như thế nào đây?!
Lâm Hoài rất có “cốt khí” đứng dậy, vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Ôn thái phó. Trong mắt Ôn thái phó xem ra đây quả thực chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ!!! Râu bạc tức giận đến nhếch lên nhếch lên, mồm miệng không rõ nói: “Phạt ngươi hồi cung sao năm lần “lễ nhớ”!! Ngày mai đọc lại!!”
Ngươi bảo ta đọc ta cũng đọc không được. Sao không chịu hiểu, Lâm Hoài ta là người khuyết tật a, năm lần, suốt năm lần kia đấy, không cần mạng của ta nữa sao!!?
“Thái phó, thập nhất hoàng đệ không phải cố ý mạo phạm, thật sự là nói không ra lời, ” người vì Lâm Hoài lên tiếng biện minh cư nhiên lại là người mà Lâm Hoài cho rằng tuyệt không hiền lành, đại hoàng huynh Lâm Diễn, “Thập nhất hoàng đệ trời sinh thể nhược, giọng nói có tổn hại.” Nói một cách hàm súc, vừa nghe người khác lập tức liền đã hiểu. Xem ra, Lâm Diễn tuy rằng không biết thập nhất hoàng đệ hình dáng ra sao, là một người như thế nào, nhưng vẫn hiểu biết rất rõ ràng.
Ngồi bên kia Lâm Thân, Lâm Khiêm ánh mắt loé ra, không biết suy nghĩ cái gì.
Ôn thái phó nhìn Lâm Hoài liếc mắt một cái, nói vậy là không có biện pháp, bất quá vẫn phải trừng phạt một chút, “Niệm tình vi phạm lần đầu, vậy sao một lần 《 lễ nhớ 》 đi.”
Cảm kích nhìn Lâm Diễn liếc mắt một cái, Lâm Hoài ngoan ngoãn hướng Ôn thái phó gật đầu.
Điều này làm cho Ôn thái phó thập phần vừa lòng, xem ra tuy tàn tật lại là một hoàng tử không thể sủng, bất quá lễ nghi cũng rất tốt.