Chàng Quỷ Của Bác Sĩ

Chương 57

Editor: ♪ Đậu ♪

Tiêu Thục nhìn Lâm Triệt núp ở cạnh cửa thấp thỏm nhìn mình, bà cười ra tiếng, thầm nghĩ con trai bà dẫn về cậu nhóc rất dễ thương.

Quý Thừa Tiêu không thích phụ nữ, Tiêu Thục đã phát hiện điều này khi anh học tiểu học. Có lẽ là vì hồi đó có quá nhiều cô gái theo đuổi Quý Thụy Vũ, Quý Thụy Vũ chê phiền nên bảo các cô đến tìm Quý Thừa Tiêu vẫn còn đang học tiểu học, chắc là bị dọa sợ rồi.

Đối với xu hướng tính dục của Quý Thừa Tiêu, thật ra Tiêu Thục không để tâm, dù sao bản thân bà cũng học ở Mỹ 10 năm. Với lại, con trai bà rất ưu tú ở mọi mặt, xu hướng tính dục có không theo bình thường cũng là trong dự liệu, nếu phương diện nào con bà cũng đều vô cùng bình thường, thì người làm mẹ như bà sẽ thấy sợ trong lòng.

"Đừng sợ, dì không dữ đâu, đến đây ngồi." Tiêu Thục ngồi lên sofa, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình ra hiệu cho Lâm Triệt đang núp ở cửa sắp dính thành một với cửa lại đó ngồi.

Lâm Triệt khịt mũi, sốt sắng nhìn Tiêu Thục, không phải cậu không biết Tiêu Thục, Quý Thừa Tiêu cũng thường hay về nhà chính của anh. Chỉ là... chưa từng ở riêng với nhau.

"Lại đây, đừng sợ." Tiêu Thục khẽ cười nói.

Lâm Triệt nghiêng đầu đi, tai ửng đỏ, lạch bạch bước đến, ngồi xuống sát rìa sofa.

"Thừa Tiêu rất thích con, nãy con nghe nó nói gì không, chàng dâu đó, còn bảo mẹ trông con cho kỹ, thằng nhóc đó, cánh cứng cáp rồi dám sai bảo cả mẹ nó." Tiêu Thục giơ tay sửa lại cổ áo khoác rõ ràng lớn hơn người Lâm Triệt.

"Anh ấy không sai dì đâu ạ, chỉ là... là..." Lâm Triệt nghẹn họng không biết phải nói gì, nghẹn cả nửa buổi cũng không bật ra được một chữ.

Tiêu Thục vỗ vai Lâm Triệt, cười trêu: "Con xem, bắt đầu bảo vệ người yêu mình rồi kìa."

Má Lâm Triệt đỏ bừng, cậu cúi đầu không nói gì nữa.

Tiêu Thục nhìn mái tóc của Lâm Triệt, bà xoa nó, cảm xúc rất đã, làm người ta muốn xoa thêm mấy cái, "Con tên gì? Con gọi bằng dì là được, nhưng không lâu nữa, con sẽ phải gọi là mẹ rồi..."

"Con tên Lâm Triệt, Lâm trong song mộc, Triệt trong trong veo." Lâm Triệt ngẩng đầu, lấp lánh mắt nhìn Tiêu Thục, vừa rồi lúc bà xoa đầu cậu, động tác đó rất giống với mẹ cậu.

(*) Chữ Lâm (林) là hai chữ Mộc (木) ghép thành. Mình không biết nên để chữ Mộc ấy là "cây" hay "gỗ" nên giữ nguyên.

Tiêu Thục bị ánh mắt long lanh ấy làm rung động, "Lâm Triệt... khi đặng Đạo Bồ Đề, thân ta như ngọc lưu ly, trong ngoài sáng suốt, tinh sạch hoàn toàn. Tên rất hay."

"Đúng rồi ạ! Chính là câu đó, cha con từng nói với con câu đó!" Lâm Triệt vui vẻ nói.

Tiêu Thục hòa nhã gật đầu, nhìn Lâm Triệt, bà như đã hiểu vì sao con trai mình chọn Lâm Triệt.

Người trong sạch luôn khiến người ta muốn tiếp xúc.

Cảm giác sẽ không lừa người, không thể phủ nhận, ở chung với cậu tạo cảm giác rất thoải mái dễ chịu. Dù có quậy một chút hay là mắc sai lầm nào đó cũng không làm người ta ghét nổi.

"Muốn biết vì sao có cái tên Quý Thừa Tiêu không?" Tiêu Thục nói ra nút thắt.

Lâm Triệt gật đầu lia lịa, "Con nghĩ mãi, cứ thấy tên anh ấy rất lạ, lúc đầu đọc không thuận miệng lắm."

Tiêu Thục cười: "Dì họ Tiêu, cha nó họ Quý, nó tên Quý Thừa Tiêu, chữ Thừa trong từ điển có nghĩa là "tiếp nhận" và "phụ tá", ba chữ Quý Thừa Tiêu có nghĩa là Quý tiếp nhận Tiêu, ý tức cha nó chấp nhận dì, ngược lại dì cũng phụ tá cho cha nó. Ngụ ý rất sâu sắc phải không?"

Lâm Triệt hiểu ra, một hồi sau mới cảm thán gật đầu, "Lợi hại. Nói vậy là trước đây dì theo đuổi ba ba của Quý Thừa Tiêu ạ?"

"Ừ, chắc con biết con cả Quý Thụy Vũ của dì, nó với cha nó cùng một dáng vẻ mặt liệt như nhau, nói ít mà biểu cảm cũng không bao nhiêu, lúc đó dì đang du học ở Mỹ, dì học y, cha nó học tài chính. Ở nước ngoài gặp được người cùng quốc tịch đương nhiên rất vui, huống hồ cha nó còn đẹp trai thành tích xuất sắc toàn nhận học bổng, bối cảnh gia đình nghe nói cũng rất tốt, bao nhiêu người muốn kết giao với ông ấy, dì cũng là một trong số đó."

"Dì theo đuổi là thành công ấy à?" Lâm Triệt hỏi.

Tiêu Thục lắc đầu, "Nào đơn giản vậy, ông ấy là tảng băng cứng ngắc, có ủ cỡ nào cũng không nóng, thế đó."

"Vậy cuối cùng sao hai người đến với nhau?" Lâm Triệt tò mò hỏi.

Tiêu Thục nghiêng đầu qua, nhìn Lâm Triệt, cười khẽ: "Thời gian. Bởi vì thời gian, nên ông ấy dần chấp nhận dì, cuối cùng, cũng chỉ chấp nhận mỗi dì."

Trên đời, liều thuốc đắt tiền nhất không gì sánh bằng thời gian, mà hữu hiệu nhất hiển nhiên cũng là nó.

Lâm Triệt gật đầu, bộ dạng còn chưa nghe đủ.

"Đây, cho con xem Thừa Tiêu lúc nhỏ, hồi đó cu cậu cũng nghịch lắm." Tiêu Thục vui vẻ lấy điện thoại mở thư viện ảnh ra,"Những tấm này quá nửa đều là ảnh sao chép, Thụy Vũ với Thừa Tiêu lúc nhỏ..."

Lâm Triệt ghé đầu nhìn Quý Thừa Tiêu trong hình, được lật theo trình tự thời gian, Tiêu Thục ngồi bên giải thích.

"Tấm này là Thừa Tiêu mới tròn 1 tuổi, con nhìn mặt nó tròn vo nè, ngày nào anh trai cũng ôm nó không buông tay, nói em trai là dễ thương nhất."

"À, đây là lúc 3 tuổi, thấy hai nhóc bụ bẫm bên cạnh không, chắc chắn con cũng quen, A Thần với A Hình đó, từ nhỏ ba đứa chúng nó đã dính lấy nhau, không tách ra nổi, đặc biệt là hai cu kia, ngày nào cũng phải ôm thành cục tròn vo mới chịu." Tiêu Thục cười nói.

"Còn tấm này, con nhìn đi, Thừa Tiêu học lớp 1, cặp sách nhỏi xíu nè, mặc đồng phục rất ra dáng học sinh đúng không, mặt cũng bắt đầu có nét rồi."

Lâm Triệt nhìn Quý Thừa Tiêu lúc còn nhỏ, cảm thấy anh với mình thật sự cách biệt không nhiều.

"Năm ba tiểu học, dì họp phụ huynh cho nó, còn nó với bọn A Thần chơi bóng ở sân tập, haha, cái khung bóng cao hơn nó bao nhiêu chứ."

"Ồ... Tấm này chắc lớp 6, mặt đã trưởng thành hơn, các cô gái theo đuổi cũng nhiều hơn, nhưng cu cậu đúng là cực kỳ trầm tĩnh, lúc ấy dì còn sốt ruột sao con nhà người ta như A Thần đã nắm tay bé gái đi bộ trên phố mà con trai mình lại chỉ lo chơi bóng rổ."

(*) Bên Trung, lớp 6 vẫn là cấp một.

Lâm Triệt cười ra tiếng, không nhìn ra được hồi tiểu học Quý Thừa Tiêu lại là cậu bé như vậy, còn tưởng là kiểu ôm ấp hậu cung chật kín ba ngàn giai lệ chứ.

"Tấm này ấy hả, là năm đầu cấp hai, dì nấu ăn, bọn A Thần A Hình đều đến ăn, con xem có vui không, mấy đứa nhóc này đều lười đổi giày, trên sàn nhà toàn là vết chân." Tiêu Thục vươn tay chỉ vào tấm hình.

Trong hình, Quý Thừa Tiêu bọn họ mặc đồng phục trường, ngay cả Quý Thụy Vũ cũng mặc đồng phục cấp ba. Mấy người bọn họ ngồi trên chiếc sofa lớn, dưới chân sofa là mấy cặp sách chất thành đống, Quý Thừa Tiêu cười nhẹ nhìn vào màn hình, tay cầm chiếc máy ảnh SLR, chân đeo đôi giày bóng rổ màu xanh dương trong ký ức.

Lâm Triệt cẩn thận quan sát gương mặt Quý Thừa Tiêu trong hình. Hóa ra, người anh lớn đã giúp cậu kiếm lại quả bóng nảy lúc ngồi xổm trước cổng trường trông như thế này.

Khá ngây ngô, Quý Thừa Tiêu chỉ mới 14 tuổi.

Đột nhiên Lâm Triệt có cảm giác vi diệu, số mệnh luôn an bài người bạn sẽ quen, bất kể qua mười mấy năm, bất kể sống ở giai cấp xã hội khác nhau không liên quan đến nhau, cũng bất kể người ấy sống ở đâu, một ngày nào đó người ấy sẽ xuất hiện như hẹn ước, mang theo sự ấm áp đến với bạn.

"Đây là Thừa Tiêu lúc học năm hai cấp hai, thời kỳ dậy thì của nhóc con vừa đúng ở năm hai này, không quá quấy nháo, khá an phận, nhưng gương mặt rất gây phiền, một tuần chủ nhật lớp phải gọi năm cuộc điện thoại cho dì, mệt lắm."

"À, lướt lên nữa là đến Thừa Tiêu thành niên, con xem, không còn đáng yêu gì nữa, thật là, hồi nhỏ chọc vui thế nào, ôm vào ngực vừa mềm mềm mà còn nghe lời, lớn rồi là..." Tiêu Thục cảm khái lắc đầu.

Lâm Triệt nhìn chằm chằm tấm hình Quý Thừa Tiêu 18 tuổi đến ngơ ngẩn.

Cậu nghĩ đến lúc cậu được 18, cả nhà ăn một bữa ngon lành ở ngoài quán ăn. Đến bây giờ Lâm Triệt vẫn nhớ khi đó cha cậu đã nói: "Oắt con thành niên rồi phải chín chắn lại đi. Đừng tí tởn cả ngày, học tập anh trai. Một mình sống ở thành phố A phải cẩn thận nghe chưa?" Lâm Triệt phất tay, "Ây da cha cứ lo với lắng cái gì, con đã lớn rồi mà."

Mẹ trước giờ không uống rượu, nhưng lúc ấy bất ngờ uống theo, "Hai đứa con trai của mẹ rốt cục đã lớn hết rồi..." Trong đôi mắt lấp lánh ý cười.

Lâm Thanh chỉ ngồi bên cạnh cười nhìn Lâm Triệt và cha mẹ trêu chọc nhau.

Mà khung cảnh là tháng ba gió lất phất, cộng thêm đám người ầm ĩ nhốn nháo trong quán ăn.

Lâm Triệt không khỏi đỏ hoe vành mắt.

"Đây là chụp trước ngày Thừa Tiêu xuất ngoại. Chậc chậc, thật sự không đáng yêu gì hết, người gì mà 20 tuổi rồi còn chưa từng yêu ai, dì còn phát rầu thay nó, cha nó cũng sốt ruột, nói "Bất kể là nam hay nữ, cứ đến thử với một người đi, 20 tuổi rồi mà, này không được", vẻ mặt cha nó lúc đó đúng là làm dì cười muốn xỉu..."

"Mà thằng nhóc Thừa Tiêu cũng lợi hại, một mình sống ở Mỹ 5 năm, không hề về nhà, chỉ chụp mấy tấm sơ sài, hầy, con lớn rồi đúng là phải bận tâm lo nghĩ."

Lâm Triệt trừng mắt nhìn, trước mắt dần trở nên mơ hồ.

Trên tay bất ngờ truyền đến luồng cảm xúc ấm nóng, Tiêu Thục giật mình vội cúi đầu, thì thấy Lâm Triệt gục đầu, nước mắt rơi từng giọt.

"Con, sao vậy? Chỗ nào không thoải mái nói dì biết." Tiêu Thục cuống lên, sao đột nhiên làm người ta khóc rồi, Thừa Tiêu mà về sẽ trách mình mất.

Lâm Triệt lung tung lau nước mắt, nào ngờ lau mãi không được, cứ như nước suối tuôn trào không ngừng.

"Con muốn về nhà." Lâm Triệt che mắt nói nghẹn ngào.

Khi Quý Thừa Tiêu đẩy cửa đi vào, thì chứng kiến cảnh tượng Lâm Triệt cúi gục đầu, nước mắt tuôn rơi không ngừng, còn nói theo kiểu nức nở nghẹn ngào "Con muốn về nhà", anh đứng sững tại chỗ.

Cậu thật sự muốn về nhà.

Mấy tháng qua cũng có những lúc nhớ gia đình, nhưng chưa bao giờ bộc bạch ở trước mặt người nào. Có Quý Thừa Tiêu chăm sóc, cuộc sống tạm bợ của cậu rất thoải mái, sinh hoạt quá mức an nhàn dường như làm cậu lãng quên đi chốn sinh mệnh ban đầu của mình.

Nhưng hiện tại, Lâm Triệt không thể khống chế nổi tâm tình.

Cậu bật khóc trước người phụ nữ mới quen chưa đến một tiếng đồng hồ.

Trước người mẹ thương yêu hai đứa con trai, Lâm Triệt gần như là kẻ khố rách áo ôm, trần trụi không cất giữ được điều gì.

Cậu muốn về nhà. Vì cậu biết, ở trên thế gian này cũng có người thân yêu thương cậu sâu sắc như người phụ nữ trước mắt yêu thương hai người con trai của bà.