Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 14 - Chương 659: Tưởng Bân chính là Niên Bách Ngạn

Trên sân thượng, sắc mặt Tố Diệp tái nhợt.

Thời gian tỉnh lại càng lâu, những chuyện cô nhớ được càng nhiều. Từ đêm mưa bom bão đạn đó, từ khoảnh khắc Niên Bách Ngạn thét vang về phía cô câu “Mau chạy đi” thì những ký ức bám bụi của cô đã hoàn toàn được khởi động lại. Từng cảnh tượng kinh khủng đã xảy ra quay trở về cuộc sống của cô.

Là năm cô bốn tuổi ư?

Có lẽ là vậy. Nếu không tại sao ở nhà cậu lại không tìm được ảnh của cô trong thời kỳ ấy? Không phải họ giấu đi mà vì những chuyện đã qua đủ sức hủy hoại cô. Phần lớn thời gian cô đều nằm trong bệnh viện, đâu còn rảnh rỗi mà chụp ảnh?

Cô vốn dĩ định đi tìm bố, nhưng lại bị một kẻ không rõ danh tính bắt đi. Cô cố gắng nhớ lại xem diện mạo kẻ bắt cóc cô năm đó trông như thế nào nhưng vô ích. Khi cô tỉnh lại, đã phát hiện mình bị nhốt cùng một đám trẻ con. Căn phòng ấy rất đông đúc, có khoảng hơn chục đứa trẻ, độ tuổi xấp xỉ bằng cô.

Có đứa đang òa khóc vì sợ hãi.

Trẻ con ở cạnh nhau, thói quen lớn nhất chính là lây nhiễm việc khóc lóc của nhau. Trong một đám trẻ chỉ cần có một đứa khóc thì cả đám trẻ rất dễ khóc theo.

Thế nên, cảnh tượng lúc ấy rất vang vọng.

Cả đám trẻ con đua nhau khóc, gào lên đòi ra, đòi tìm mẹ.

Nhưng cô không khóc. Tuy rằng cô cũng rất sợ, cũng rất muốn tìm mẹ nhưng nước mắt vòng quanh trong hốc mắt mà không chảy xuống. Vì mẹ từng nói với cô rằng: Bất luận có xảy ra chuyện gì, con cũng phải kiên cường. Một đứa trẻ lúc nào cũng khóc nhè sẽ không bao giờ nghĩ ra được cách giải quyết vấn đề.

Lúc ấy, chẳng biết cô lấy được dũng khí từ đâu. Cô đứng dậy, nói với đám bạn nhỏ đang nước mắt nước mũi tèm nhem: “Các cậu đừng khóc nữa! Chúng ta gặp phải đám người xấu rồi. Nếu các cậu còn muốn về nhà thì phải cùng nhau khi cách thoát ra khỏi đây!”

Có những đứa lớn hơn một chút, đã hiểu chuyện rồi, nghe cô nói vậy liền gật đầu lia lịa: “Chúng ta không được khóc nữa! Phải nghĩ cách chạy trốn, sau đó tìm các chú cảnh sát để họ giúp chúng ta.”

Tạm thời bình ổn được bầu không khí náo loạn, tiếp theo là vấn đề thoát ra bằng cách nào. Dẫu sao cũng chỉ là một đám trẻ con bốn, năm tuổi, làm sao lên được một kế hoạch chi tiết? Trong thế giới ngây thơ của chúng, dường như chỉ có cánh cửa to đùng kia là lối thoát duy nhất. Ra khỏi đó là tìm được các chú cảnh sát, tìm được đường về nhà.

Thế nên, khi có người mang cơm tới, đứa trẻ dẫn đầu đã lập tức đâm sầm vào người đó. Ngay lập tức, cả đám trẻ con cứ thế ào ào chạy ra ngoài, dáo dác, tán loạn như chim vỡ tổ.

Khi đó cô chỉ nhắm chuẩn một đường ra thế là cắm đầu cắm cổ chạy. Có người lớn đuổi theo, bắt lại mấy đứa trẻ chạy chậm hơn. Sau lưng bỗng chốc vang lên tiếng gào khóc, quát mắng thất thanh.

Cô sợ vô cùng, chỉ lo sẽ bị bắt lại thế là dồn hết sức để chạy.

Lúc đó trời đã tối. Cuối cùng khi thấy được mặt trăng, cô mới nhìn ra khung cảnh trước mặt. Đây là một trấn cổ, treo đầy đèn l*иg thành từng dải dài, đung đưa trên mặt nước.

Đằng sau không còn ai nữa.

Nên nói rằng, đêm tối như thế, nếu vẫn còn đi trên đường đều không phải là người còn sống nữa.

Dưới đất rải đầy vàng tiền.

Lúc ấy cô không hiểu, nhưng cũng biết sợ. Cô từng nghe mẹ dặn rằng, những loại tiền giấy rải trên mặt đất như thế là không được giẫm chân lên, còn tại vì sao không được làm vậy thì cô không rõ.

Cô chạy đã thấm mệt, sức cùng lực kiệt. Còn ngõ dài trước mắt như không có điểm tận cùng, bị màn đêm nuốt chửng vậy. Cô dựa vào một góc tường, nhưng phải chọn một góc tối. Cô nghĩ bụng, nếu có người đuổi theo thì cô có thể nhìn thấy ngay, còn cô đang ngồi trong bóng tối thì sẽ không thể bị bọn chúng phát hiện ra.

Cứ như vậy, chẳng biết cô đã ngồi bao lâu. Cho tới khi, có một ánh sáng xanh xuất hiện, tiến gần tới cô từng chút một.

Cô hoảng sợ vô cùng, chỉ nghĩ tới ma quỷ.

Vì cô chỉ thấy ánh sáng chứ không thấy người. Nhưng càng ngày ánh sáng ấy càng gần sát, cô cũng loáng thoáng nghe được tiếng bước chân, thế nên mới sợ hãi như thế. Vì cô nghe mợ nói ma không có chân. Nhưng sợ hãi qua đi, căng thẳng lại tới. Cô lo đó là người tới bắt cô về.

Khi ngọn đèn xanh tới gần, nguồn sáng dừng lại trên đỉnh đầu cô.

Đầu tiên cô có thể nhìn thấy đôi giày da tuyệt đẹp ấy. Cậu bé đó đi giày da. Rồi cô ngẩng lên. Gương mặt cậu bé bị bao bọc trong bóng tối. Cậu bé hỏi cô là ai, sao lại xuất hiện ở đây. Cô không biết phải trả lời thế nào. Nỗi sợ hãi đè nén rất lâu giờ lại dâng trào.

Khi cô nhìn rõ gương mặt cậu bé ấy, trong khoảnh khắc cô không sợ nữa.

Cậu bé nắm lấy tay cô, dẫn cô ra khỏi con ngõ dài. Tay của cậu rất ấm áp, khiến cô cảm thấy an toàn.



“Diệp Diệp!” Sau lưng vang lên tiếng gọi gấp gáp của Niên Bách Ngạn.

Tố Diệp quay đầu lại.

Khoảnh khắc ánh mắt cô và ánh mắt Niên Bách Ngạn chạm nhau, cô đã nhớ lại cảnh tượng cùng anh ngoắc tay hẹn ước lúc nhỏ.

Cô nói với anh muốn làm bạn gái của anh.

Anh đã hứa, đợi sau này cô lớn, anh muốn cô làm bạn gái của anh.

Chuyện đời vẫn hay trêu đùa người ta. Vòng đi vòng lại, thì ra giữa người và người đều có những mối quan hệ nhằng nhịt. Cậu bé đã từng khắc sâu trong trái tim cô lại bị cô lãng quên. Thế là ông trời đã an bài cho người đàn ông này tới bên cạnh cô. Là muốn nhắc họ về mối tình thời thơ ấu hay đã định sẵn bắt cô nhớ lại những chuyện kinh khủng không nên nhớ đó?

“Chúng ta…” Tố Diệp lên tiếng. Cô cảm thấy cổ họng đau dữ dội, khản đặc: “Từ nhỏ đã từng gặp nhau rồi, phải không?”

Niên Bách Ngạn đứng đối diện chợt cứng đờ người. Anh biết cô đã nhớ lại rồi. Quãng thời gian này anh cũng đang nghĩ nếu cô tỉnh lại, anh sẽ phải an ủi cô như thế nào. Anh chỉ không ngờ cô lại tỉnh dậy đột ngột đến vậy, lại còn trong tình cảnh này.

Tố Diệp nhìn rất rõ. Cô cười cay đắng. Thì ra anh đã biết từ lâu rồi.

“Anh nên nói cho em biết, không nên giấu em…” Tố Diệp đau đớn.

Một cơn gió thổi qua, người kia càng chao đảo bất định. Niên Bách Ngạn hoảng sợ, vội nói: “Diệp Diệp! Có chuyện gì chúng ta về phòng nói được không? Em ngoan ngoãn nghe lời anh, lại đây!”

Anh không dám mạo hiểm bước lên. Nét mặt của Tố Diệp trông rất quyết tâm và tuyệt vọng. Anh sợ một khi mình xông lên, cô sẽ lùi một bước, vậy thì hậu quả sẽ khó mà lường được.

Tố Diệp lắc đầu, giơ tay ôm chặt lấy đầu.

Đầu cô như sắp nổ tung. Những ký ức hỗn loạn đó như một đám yêu ma nhảy múa điên cuồng, gặm nhấm tất cả mọi bình tĩnh và lý trí của cô.

“Vì sao? Vì phải em lại gặp những chuyện ấy?”

“Diệp Diệp…” Niên Bách Ngạn thấy cô cúi đầu, vô thức tiến lên.

“Anh còn tiến thêm một bước, em sẽ nhảy xuống!” Tố Diệp điên cuồng gào lên.

Bước chân của Niên Bách Ngạn khựng lại: “Được, được, được! Em bình tĩnh một chút!”

Tố Diệp chảy nước mắt. Mái tóc dài của cô tung bay trong gió. Gương mặt cô nhợt nhạt đến kinh người.

Trấn cổ, cuộc gặp gỡ với Niên Bách Ngạn, vốn dĩ sẽ là những kỷ niệm đẹp nhất của cô. Nếu không gặp cảnh ngộ bi thảm kia, cô chắc chắn sẽ cho rằng đây là tình duyên ông trời ban cho họ.

Khi đám người kia đuổi tới, cậu bé Niên Bách Ngạn khi ấy đã cố gắng hết sức để bảo vệ cô, thậm chí còn không sợ để mình bị thương. Anh liều mạng hét về phía cô: Mau chạy đi!

Cô nhìn thấy vết thương trên cánh tay anh, màu máu chói mắt.

Tố Diệp càng lúc càng khóc dữ. Thật là châm biếm!

Khi ở Nội Mông, lúc nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay Niên Bách Ngạn, cô vẫn còn nghi hoặc mà đâu ngờ đó chính là vết thương do cứu cô mà thành.

Cô ra sức chạy về phía trước. Khi chạy tới bên dòng sông thì đã hết đường. Cô có thể chọn một con đường khác, hoặc tìm một nơi yên tĩnh để trốn đi.

Nhưng cô nhớ tới anh trai ấy, anh trai đã bị thương vì cô, rồi nghĩ tới tình cảnh có thể anh ấy cũng bị đám người xấu bắt đi thế là rất sợ hãi. Cô lại quay về tìm anh ấy. Kết quả, khi trở về chỗ lúc trước, anh trai ấy đã biến mất.

Cô tìm dọc con ngõ, nhưng không dám hét to.

Cô không biết tên anh ấy, chỉ nhớ được hình dáng của anh ấy. Anh ấy có một đôi mắt đen láy khiến người ta cảm thấy yên tâm, một ánh nhìn vững vàng hơn những người cùng tuổi.

Đúng vào lúc cô như một nhặng bay lung tung khắp nơi thì có một người đàn ông cao lớn túm lấy cô. Cô nhìn rõ được gương mặt người ấy trong bóng tối.

Đó là một gương mặt khiến người ta sợ hãi. Vết sẹo dài cắt ngang qua gương mặt. Cô la hét, giơ tay đánh nhưng chỉ tốn công vô ích. Cô bị bịt chặt hai mắt, không biết đã bị mang tới nơi nào.

Một nơi rất yên ắng, hình như là trong phòng.

Chúng bật nhạc, thứ âm nhạc huyên náo, hệt như những kim loại nặng nề va đập.

Sau đó, có người đi về phía cô. Bàn tay xé áo cô ra rất hung hãn. Cô gào khóc ầm ĩ, trong lúc giằng co đã kéo được lớp vải bịt mặt xuống. Cô nhìn rõ người trước mặt. Đó là một gã đàn ông đeo mặt nạ, cao to lực lưỡng, trên ngực mọc lông kín mít.

Cô rất hoảng sợ, không biết hắn định làm gì.

Hắn cười ghê rợn, cởi thắt lưng ra. Cô nhìn thấy trong túi hắn có một chiếc đồng hồ cũ đang đung đưa. Anh hướng cơ thể khó coi về phía cô, sau đó kéo cô tới.

Khi gã đàn ông đó đè xuống, cô đau đớn la hét vỡ cổ họng, rồi không còn biết gì nữa…

“Không!” Nghĩ tới đây, Tố Diệp bất ngờ hét toáng lên. Cả người cô run rẩy, đáy mắt ngập tràn kinh hãi.

“Diệp Diệp…” Hồn vía Niên Bách Ngạn sắp bị dọa cho tan tác rồi. Anh cố gắng vỗ về cô, ánh mắt quét qua các nhân viên cảnh sát xung quanh. Họ cũng đang cố gắng tới gần. Nhưng mỗi khi họ định tìm cơ hội lại gần, Tố Diệp lại ngẩng phắt đầu lên, lạnh lùng nhìn họ, khiến họ nhất thời không dám hành động khinh suất.

Tố Diệp hoàn toàn chìm trong ký ức của mình.

Nhất định cô đã gây nên tội ác gì nên ông trời mới khiến cô từ nhỏ đã gặp phải chuyện đó. Cô bật cười, nước mắt lăn theo khóe mắt, chảy xuống. Cô đã ngây thơ cho rằng lần đầu tiên của mình thật sự dành cho Niên Bách Ngạn, ngây thơ cho rằng nụ hoa đại diện cho sự trong trắng đã mất vì sở thích leo núi của cô.

Thì ra…

Chẳng có Tưởng Bân nào hết. Con người tên Tưởng Bân này chưa từng tồn tại. Chính cô… Chính cô đã tự vẽ ra một người như thế trong đầu mình, vì lúc nhỏ cô đã phải chuyện đau đớn ấy, vì trong tiềm thức của cô thiếu hụt cảm giác an toàn, thế nên luôn tưởng tượng ra một người như vậy để ở bên cạnh mình. Bây giờ nghĩ lại, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao trong mơ nhìn thấy Tưởng Bân nhưng lại mang gương mặt của Niên Bách Ngạn. Vì cô đã từng quên Niên Bách Ngạn, thế nên trong tiềm thức của cô, Tưởng Bân chính là Niên Bách Ngạn, Niên Bách Ngạn chính là Tưởng Bân…