Những việc chưa biết luôn khiến con người ta hoang mang. Ví dụ như lần này Tố Khải vội tới Vân Nam, người thân không thể đoán trước nó có thể gặp phải những nguy hiểm gì thế nên hết sức lo lắng. Nhưng cũng có những lúc ngay cả những chuyện đã biết rồi vẫn khiến người ta bất an. Giống như Tố Khải. Giờ nó bình an vô sự. Nhưng càng như vậy, Tố Diệp lại càng lo còn một mối nguy hiểm nào đó đang ẩn nấp.
Niên Bách Ngạn không an ủi mấy nhưng ít nhiều cũng đã làm dịu đi trái tim căng thẳng của Tố Diệp.
Cô cho xe chạy về nhà.
Có lẽ men rượu đã ngấm. Dọc đường, Niên Bách Ngạn vẫn nhắm chặt mắt, dựa vào ghế. Tố Diệp hơi lo, bèn liên tục hỏi anh cảm thấy thế nào. Anh vẫn khẽ đáp là không sao.
Về tới nhà, sau khi đỗ xe vào trong nhà để xe yên ổn, Tố Diệp mới rướn người qua, cởi dây an toàn cho anh, rồi nhẹ nhàng hỏi: “Có phải anh đau dạ dày không?”
Một người đàn ông rất hiếu thắng và một người phụ nữ rất hiếu thắng có cùng chung một đặc điểm, đó là luôn phát hiện ra tình trạng sức khỏe của mình một cách muộn màng. Cô rất sợ Niên Bách Ngạn cảm thấy có chỗ nào trong người không thoải mái nhưng lại không nói.
Niên Bách Ngạn mở mắt ra, thấy đã tới nhà rồi bèn trả lời với giọng uể oải: “Yên tâm đi, dạ dày không sao!”
Tố Diệp nhìn anh: “Anh đừng có cố chịu đấy!”
“Nhưng mà chỗ khác thì không thoải mái.” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng đổi giọng.
Tố Diệp giật mình: “Hả?”
“Em lại gần đây, anh nói cho em biết!” Niên Bách Ngạn cong môi.
Tố Diệp cũng không nghĩ nhiều, bèn sát lại gần anh, hỏi với vẻ quan tâm: “Chỗ nào không thoải mái vậy?”
Niên Bách Ngạn mệt nhoài khoác tay lên người cô. Bờ môi anh dính sát vành tai cô, dùng một giọng cực kỳ khẽ nói ra hai chữ. Một giây sau, mặt Tố Diệp lập tức đỏ bừng, rồi nhanh chóng lan ra cả cổ. Cô đẩy anh ra, xấu hổ lẩm bẩm: “Háo sắc!”
Nhưng không thể thoát khỏi Niên Bách Ngạn.
Anh không cho cô trốn. Cánh tay mạnh mẽ lập tức lại vòng quanh người cô, khóa cô trong lòng.
“Ngượng gì chứ?” Anh cười khẽ.
Hơi thở thấm đẫm mùi rượu tan ra trên gương mặt cô.
“Ai ngượng chứ? Em chỉ không muốn ở đây càn quấy với anh thôi.” Tố Diệp ngụy biện.
Niên Bách Ngạn dường như có hứng thú trêu đùa: “Chuyện này sao lại trở thành bừa bãi chứ?”
“Thế sao từ sáng tới tối anh toàn nghĩ tới mấy chuyện này!” Tố Diệp ở trong lòng anh, bị hơi thở của anh hòa tan đến mềm nhũn.
Niên Bách Ngạn phản bác: “Thực sắc tính dã, các cụ đã nói vậy mà!”
“Hoang đường!”
“Mặc quần áo vào thì không phải em nữa sao?” Niên Bách Ngạn nhướng mày: “Thế ai buổi tối lúc nào cũng tình tứ thế...”
Nửa câu còn lại chưa nói hết, Tố Diệp đã giơ tay bịt miệng anh lại, đỏ mặt tía tai: “Anh đừng ăn nói linh tinh!”
Tay cô lập tức bị Niên Bách Ngạn kéo xuống. Bàn tay anh hơi dùng sức, giữ chặt hai tay cô ra sau eo, rồi dán cả cơ thể lên người cô, thanh âm cũng trở nên mơ hồ.
“Bà xã! Chúng ta ở trên xe một lần đi!”
Tố Diệp trừng mắt: “Niên Bách Ngạn! Em thấy anh uống say thật rồi đấy!”
Niên Bách Ngạn khẽ cười, rồi lập tức ghé sát mặt về phía cô.
Còn chưa hôn được lên má Tố Diệp, Cốp Cốp nãy giờ vẫn ngồi phía sau bất ngờ nhào tới, xông lên giữa góp vui một cách nhiệt tình.
Niên Bách Ngạn bỗng cảm thấy má mình bị Cốp Cốp nhiệt tình liếʍ mấy cái.
Lúc này anh mới nhớ ra trong không gian kín mít này còn một sinh mạng thứ ba.
Cốp Cốp thấy hai người họ cứ lôi qua kéo lại, tưởng đang đùa giỡn với nó. Loài chó vốn thích náo nhiệt, thế nên Cốp Cốp đã tham gia vào một cách nhiệt tình.
Tố Diệp cười ngặt nghẽo. Cốp Cốp thấy chủ nhân vui là nó cũng mừng rơn, muốn len cả người lên trước.
Niên Bách Ngạn đành phải mở cửa xe. Ba mươi sáu kế, chuồn!
Cô nấu cho Niên Bách Ngạn một bát trà giải rượu. Đợi anh uống xong, Tố Diệp mới yên tâm đi tắm.
Khi trở về phòng ngủ, cô thấy Niên Bách Ngạn đã tắm xong, nhưng vẫn chưa ngủ mà nằm dựa vào đầu giường. Thấy cô đi vào, anh uể oải liếc nhìn cô một cái, sau đó mặc kệ cô, cứ thế nằm xuống.
Tố Diệp mím môi cười.
Suy nghĩ một lát, cô vặn tối đèn đi.
Cô nằm xuống bên cạnh, đối diện với anh.
Niên Bách Ngạn nhắm mắt lại, nhưng trông có vẻ như cố tình.
Cô giơ tay véo mũi anh.
“Giận đấy à?”
Niên Bách Ngạn không lên tiếng, hai mắt vẫn nhắm nghiền.
“Bị chó chọc tức à?” Tố Diệp hỏi.
Lúc này Niên Bách Ngạn mới mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt cô, như cười như không: “Ừm, bị chó chọc tức!”
Nói cạnh nói khóe!
Tố Diệp lập tức phản ứng lại, giơ tay đánh anh: “Anh mắng ai thế hả?”
Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ xoay người lại, vứt cho cô một bóng lưng.
Tố Diệp ngẩn người, sau đó bò lên vai anh, nhìn gương mặt hơi nghiêng của anh: “Vẫn còn giận thật đấy à?”
“Ừm.” Niên Bách Ngạn đáp một tiếng bực bội.
Tố Diệp dở khóc dở cười. Đây là lần đầu tiên cô thấy được gương mặt trẻ con này của Niên Bách Ngạn. Nghĩ thấy người xưa nói cũng đúng thật. Một người đàn ông chín chắn, ổn trọng thế nào cũng có lúc trẻ con. Một người phụ nữ không hiểu chuyện, hay làm nũng đến đâu cũng có những đức tính của một người mẹ.
Bây giờ, người đàn ông trầm tính đang giở trò hờn dỗi con nít. Vậy thì một người phụ nữ như cô cũng nên phát huy đức tính của một người mẹ một cách thích hợp rồi.
“Anh yêu! Đừng giận nữa mà! Chỉ là không cho anh lúc trên xe thôi mà.” Tố Diệp gần như treo nửa người lên cơ thể Niên Bách Ngạn, rồi khẽ đung đưa: “Hẹp hòi thế dễ có nếp nhăn lắm đấy!”
Niên Bách Ngạn vẫn không thèm đoái hoài tới cô.
Mắt Tố Diệp đảo đảo, càng dán sát vào anh nhiệt tình hơn nữa: “Vậy bây giờ người ta bù lại cũng không được sao?”
Niên Bách Ngạn không hề nhúc nhích.
Tay cô bắt đầu không yên phận, luồn vào trong chăn.
“Bạn khó chịu phải không, để chị đây chữa trị cho nào!”
Niên Bách Ngạn vốn dĩ đã nhịn đến khổ sở, làm sao chịu nổi sự chủ động này của cô? Anh lập tức lật người, đè cô xuống.
Dáng vẻ của anh làm Tố Diệp cười xấu xa: “Ấy? Chẳng phải anh kiên trì đi theo con đường cô độc, lẻ loi, lạnh lùng sao? Sao giờ không giả vờ nữa đi?”
“Đã sắp xếp xong con chó rồi chứ?” Niên Bách Ngạn đè lên người cô, giọng nói khàn khàn.
Tố Diệp cười hì hì: “Ngủ ngoài phòng khách rồi.”
Cô vừa dứt lời, Niên Bách Ngạn đã sốt sắng cúi đầu xuống.
Cô bị cằm anh chọc vào da thịt, cười khanh khách nũng nịu.
Đúng vào lúc hai người đang từ từ chìm vào cảnh đẹp thì bỗng một bóng đen từ đâu vọt lên giường, nhào tới bên cạnh hai người, vẫy đuôi thở hổn hển, mừng rỡ nhảy qua nhảy lại.
“Cốp Cốp!”Tố Diệp bật đèn lên rồi hét to.
Cốp Cốp thấy vậy, lập tức ngồi xuống bên cạnh, thè lưỡi ra như đang đợi chỉ thị.
Niên Bách Ngạn bật lực nằm sang bên cạnh, thở dài: “Cũng may nhà chúng ta không nuôi chó.”
“Rõ ràng em thấy nó ngủ rồi mà. Lúc ở trên sofa, nó đã ngủ đến nỗi giơ cả bốn chân lên trời rồi mà.” Tố Diệp cũng khó xử theo.
Niên Bách Ngạn liếc nhìn về phía cửa: “Đây là hậu quả của việc không khóa cửa.”
Tố Diệp ai oán, ôm chặt lấy cổ Cốp Cốp rồi đau lòng nói: “Cốp Cốp à Cốp Cốp! Bây giờ là buổi tối rồi, anh chị đang chơi trò chơi của riêng mình, không định chơi với em, hiểu không?”
Cốp Cốp vui vẻ kêu ăng ẳng mấy tiếng. Nhưng rõ ràng là nó không hiểu ý Tố Diệp.
Mấy tiếng kêu ấy làm Tố Diệp giật mình hoảng hốt. Nghe chó sủa ở khoảng cách gần như vậy cũng là thật kinh hoàng. Cũng may tứ hợp viện đủ lớn, nếu không nhất định lại có hàng xóm khiếu nại.
“Làm sao đây?” Tố Diệp quay đầu nhìn Niên Bách Ngạn.
Niên Bách Ngạn cũng chưa từng nuôi chó, nên nhất thời cũng chẳng biết làm sao. Anh đành đứng dậy quát Cốp Cốp, bắt nó ra phòng khách ngủ.
Ai ngờ, Cốp Cốp hiểu nhầm. Thấy anh đứng dậy, nó lại nằm bò ra giường, coi đó là cái ổ…
Tố Diệp vỗ vỗ trán, bày tỏ sự bó tay.
Niên Bách Ngạn thấy thế, lập tức sải bước tới trước, bế bổng Tố Diệp lên.
Còn chưa đợi Tố Diệp phản ứng lại, Niên Bách Ngạn đã bế cô rời khỏi phòng ngủ, kịp đóng cửa trước khi Cốp Cốp xông ra.
“Bách Ngạn?” Tố Diệp kinh ngạc.
“Chúng ta ra phòng khách.” Niên Bách Ngạn mím môi cười đểu…
Xã hội này, ai cũng đều bận rộn.
Tố Diệp cảm thấy, mình như một người vẫn còn đang chạy, bất ngờ bị người khác chắn ngang đường. Sau đó, cô chỉ còn cách nhìn những người phía trước, phía sau, bên trái, bên phải của mình đều chạy cả về phía trước, còn mình thì dừng lại tại chỗ.
Cô đã từng là một bác sỹ tâm lý khuyên nhủ những người từ một phụ nữ công sở xinh đẹp cuối cùng trở thành một bà cô già. Cô nói với họ rằng: Là phụ nữ thì nên tìm một nơi thích hợp nhất, thoải mái nhất để sống. Vậy mà giờ đây, thoắt cái cô đã trở thành bà nội trợ gia đình.
Vì Tố Diệp không chấp nhận bài kiểm tra của hiệp hội, thế nên việc muốn tới những phòng tâm lý khác xin việc là rất khó khăn. Cộng thêm chuyện của cô xôn xao, ầm ĩ, lĩnh vực này vốn dĩ lại nhỏ hẹp, muốn lừa dối, qua mặt người ta là điều không thể.
Sau cùng, Tố Diệp đã bàn bạc với Niên Bách Ngạn, hay là chuyển ngành, thử làm một nghề khác?
Niên Bách Ngạn không phản đối. Anh chỉ hỏi cô một câu: Đó là việc em muốn làm ư?
Tố Diệp suy nghĩ rất lâu rồi lắc đầu.
Thế là Niên Bách Ngạn khẽ ôm cô vào lòng rồi nói: Nhất định phải làm công việc mà mình thích. Nếu thời cơ chưa tới thì hãy tiếp tục chờ đợi, đừng vì một giây phút xúc động nhất thời mà làm một việc khiến bản thân phải hối hận.
Thật ra, Tố Diệp càng cảm thấy lo rằng Niên Bách Ngạn sẽ chê cô hơn.
Sau khi biết được suy nghĩ ấy của cô, anh cười nói: Em cứ yên tâm ở nhà, vì anh cũng coi như là thủ phạm hại em thất nghiệp, em không việc gì phải cảm thấy đuối lý cả.
Anh nói vậy, Tố Diệp bèn cảm thấy có vẻ như là lẽ dĩ nhiên.
Nhưng rốt cuộc cô vẫn là người không thể ngồi yên một chỗ. Cô báo danh tham gia một lớp học trà nghệ và thư pháp Trung Quốc. Thứ hai, thứ tư, thứ sáu học trà nghệ, thứ ba, thứ năm học thư pháp. Thứ bảy và Chủ nhật nghỉ ngơi ở nhà. Thời gian cũng được xếp đầy một cách khéo léo.
Sau khi biết chuyện ấy, Niên Bách Ngạn bật cười: Nhà chúng ta sắp ra lò một nghệ thuật gia rồi.
Tố Diệp bèn kiêu hãnh đáp: Anh cứ chờ tới khi nào em trở thành một nghệ nhân trà nghệ hoặc một nghệ nhân thư pháp đi, tác phẩm của em sẽ phân bố trên toàn thế giới.
Biết thích ứng trong mọi hoàn cảnh có lẽ là bài học cuối cùng trong cuộc đời con người. Trước khi học được nó, người ta sẽ phải trải qua muôn vàn khó khăn và những ham muốn trước mắt. Bất luận là trà nghệ hay thư pháp, trong văn hóa Trung Quốc, đều gắn bó mật thiết với sự thanh tịnh trong tâm hồn. Tố Diệp cảm thấy, sự gấp gáp và nông nổi trong lòng mình dường như đang được bào mòn từng chút một.
Hôm nay, cô đang học lớp thư pháp. Lúc đang cầm cây bút lớn chuẩn bị vẽ thì điện thoại bất ngờ vang lên.
Cô quên không để nó ở chế độ rung.
Một không gian yên tĩnh bỗng chốc bị phá vỡ.
Tay Tố Diệp run lên, mực bắn cả lên bộ quần áo trắng, thu hút sự chú ý của rất nhiều học viên. Cô ngượng ngập xin lỗi mọi người rồi đặt bút xuống rồi ra khỏi phòng học, nhận điện thoại.
Người gọi tới là Lâm Yêu Yêu, giọng nói mệt mỏi và bất lực.
Làm Tố Diệp giật mình.
“Mình đang ở bệnh viện Hòa Mục Gia, Tiểu Diệp, cậu tới một chút được không?”
Tim Tố Diệp đập hồi hộp: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Cậu cứ đến đi đã!” Giọng nói của Lâm Yêu Yêu có vẻ rất áp lực.
Tố Diệp làm gì còn tâm trạng tiếp tục học? Thậm chí còn chẳng kịp thay quần áo, cô chạy thẳng tới bệnh viện…
Hòa Mục Gia.
Lâm Yêu Yêu dựa cả người vào ghế sofa trong khu vực nghỉ ngơi, sắc mặt trắng bệch, như chú cá bị ai rút hết máu.
Tố Diệp thở hồng hộc chạy từ thang máy ra. Khi chạy vào khu nghỉ ngơi, cô liếc mắt đã nhìn thấy Lâm Yêu Yêu. Nhìn dáng vẻ của cô ấy, trong lòng cô có một dự cảm chẳng lành.
“Tình yêu à! Cậu sao vậy?” Cô bước tới, ngồi xuống bên cạnh Lâm Yêu Yêu.
Lâm Yêu Yêu thấy Tố Diệp tới, lập tức ôm chầm lấy cổ cô.
Tố Diệp nhẹ nhàng vỗ vai cô ấy, nhưng bỗng kinh hoàng phát hiện, cả người Lâm Yêu Yêu đang run rẩy.
“Cậu đừng có hù dọa mình! Rốt cuộc có chuyện gì rồi?” Giọng nói của Tố Diệp cũng mềm oặt hẳn đi.
Lâm Yêu Yêu không trả lời ngay mà chỉ ôm chặt lấy cô, rất lâu sau tâm tình bình ổn lại được thì mới buông Tố Diệp ra. Tố Diệp nhìn cô ấy đầy lo âu, cả quả tim như bị treo lơ lửng trên cổ họng.
“Cậu biết là năm nào mình cũng đi kiểm tra ung thư cổ tử ©υиɠ.” Lâm Yêu Yêu mệt mỏi nói.
Tố Diệp gật đầu, nhưng một giây sau, lập tức trợn mắt, níu chặt lấy tay Lâm Yêu Yêu: “Không phải là… kết quả có vấn đề chứ?”
Phụ nữ sau 25 tuổi, năm nào cũng phải kiểm tra TCT một lần. Đây là cách thức kiểm tra ung thư cổ tử ©υиɠ trực tiếp nhất, cũng có thể dự phòng ung thư. Thế nên từ trước tới nay, Lâm Yêu Yêu và Tố Diệp đầu tuân thủ lần kiểm tra này hàng năm.
Lâm Yêu Yêu bất ngờ nhắc tới việc này, phản ứng đầu tiên của Tố Diệp chính là kết quả có vấn đề.
Nghe xong, Lâm Yêu Yêu lắc đầu, cúi đầu, đưa cho Tố Diệp xem một bản xét nghiệm.
Tố Diệp không hiểu, cầm lên xem mới chợt ngỡ ngàng.
Là một bản xét nghiệm có thai.
Bên trên bác sỹ chẩn đoán là: Dương tính.
“Việc này…” Tố Diệp nhất thời ngây ngốc.
Lâm Yêu Yêu cắn môi nói: “Tháng này mình chưa thấy gì, nghĩ bụng hôm nay vừa hay tới lấy kết quả TCT, nhân tiện thì nhờ bác sỹ kiểm tra xem sao. Kết quả TCT vẫn giống năm ngoái, rất khỏe mạnh. Nhưng mà sau khi lấy máu, bác sỹ đã chắc chắn là mình đã mang thai.”
“Đây là chuyện vui mà!” Sự căng thẳng của Tố Diệp lập tức chuyển thành hưng phấn: “Yêu Yêu à! Cậu mang thai rồi!”
Nhưng trông Lâm Yêu Yêu lại có vẻ căng thẳng.
“Mau cất biên bản xét nghiệm đi. Đúng rồi! Diệp Uyên đã biết chuyện này chưa? Anh ấy mà biết nhất định là vui sướиɠ chết mất. Cậu mang về cho anh ấy xem.” Tố Diệp chỉ mải vui, không nhận ra tâm trạng Lâm Yêu Yêu thay đổi.
Lâm Yêu Yêu như cầm phải một củ khoai lang nóng, vứt tờ biên bản sang một bên: “Mình không muốn!”
Lúc này Tố Diệp mới nhận ra cô ấy có vẻ không bình thường.
“Yêu Yêu?” Cô khẽ gọi tên cô ấy, hỏi dò: “Cậu… không muốn đứa bé này hay không muốn nói với Diệp Uyên!”
Lâm Yêu Yêu im lặng, chỉ cắn môi thật chặt.
Tố Diệp kéo tay cô ấy lại nhận ra lòng bàn tay toàn là mồ hôi.
Cô chợt hoảng hốt.
Cô chợt nhớ lại vẻ bất lực khi Lâm Yêu Yêu gọi điện cho cô. Không sai! Là bất lực Lúc đó Tố Diệp không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ xem ra, mang thai là chuyện vui nhưng lại khiến cô ấy bất an đến nhường này, trong này liệu có nội tình gì mà cô không biết?
Rất lâu sau, Lâm Yêu Yêu mới lên tiếng.
“Mình… muốn đứa con này!”
Tố Diệp thầm thở phào. Cô thực sự rất sợ phải nghe thấy cô ấy nói không muốn có đứa con này.
Cô hiểu rõ nỗi đau mất con. Khi bạn ôm ấp bao kỳ vọng lúc biết mình đã mang thai, để rồi không thể không nói lời từ biệt với nó, nỗi đau khổ và bi thương ấy Tố Diệp hoàn toàn cảm nhận được. Cái cảm giác bứt rứt và hối hận sau khi mọi việc xảy ra quả thực như muốn lấy mạng người ta.
Cô đã từng trải nghiệm cơn đau xé ruột xé gan ấy, thế nên không hy vọng một chút nào rằng Lâm Yêu Yêu sẽ giẫm lên vết xe đổ.
“Cậu không muốn nói với Diệp Uyên?”
Lâm Yêu Yêu trầm mặc, một lúc sau mới khẽ nói: “Đứa bé này tới quá đột ngột, mình chưa chuẩn bị tốt. Bỗng nhiên bắt mình mang thân phận mang thai đối mặt với Diệp Uyên, mình… mình không biết…”
Cô ấy nói năng có phần lộn xộn.
“Yêu Yêu! Tâm trạng của cậu gần đây thế nào? Có cảm thấy không khỏe chỗ nào không?” Tố Diệp sợ nhất là căn bệnh trầm cảm tái phát. Nếu không mang thai sao lại lo sợ?
Lâm Yêu Yêu hiểu ý cô, bèn ngước mắt lên, nghiêm túc nói: “Cậu hiểu lầm rồi! Mình biết rõ cảm giác này không liên quan tới bệnh trầm cảm.”
Nghe cô ấy nói vậy, Tố Diệp mới yên tâm.
“Vậy cậu có thể nói cho mình biết, cậu nghĩ gì được không? Cậu phải biết, cậu mang thai mình vừa vui vừa ngưỡng mộ đấy.”
Lâm Yêu Yêu nhìn Tố Diệp đầy áy náy: “Xin lỗi! Mình không có ý đó đâu! Mình…”
“Aiya, mình cũng có nghĩ gì nhiều đâu. Cậu đừng có cảm thấy áp lực.” Tố Diệp vỗ nhẹ tay cô ấy: “Bây giờ quan trọng nhất là cậu phải nói rõ suy nghĩ của cậu với mình.”
Lâm Yêu Yêu cúi gằm, đan tay vào nhau: “Thật ra… mình rất sợ.”
“Sợ gì chứ?”
“Cảm giác này rất kỳ lạ. Cụ thể là gì mình không thể nói ra được. Nhưng Tiểu Diệp à! Mình thật sự vô cùng căng thẳng. Sau khi biết mình mang thai, mình liền cảm thấy hình như có thứ gì đó sắp thay đổi.”
Tố Diệp nghe xong bật cười: “Hiểu rồi! Cậu bắt đầu lo lắng chứ gì? Chuyện này bình thường thôi, rất nhiều phụ nữ khi biết mình có thai, tâm lý ít nhiều đều có sự thay đổi mà.”
“Không… Mình không muốn biểu đạt ý này.” Lâm Yêu Yêu nắm lấy tay Tố Diệp, mồ hôi đầm đìa: “Thật ra… Thật ra mình rất sợ, quan hệ của mình và Diệp Uyên, cậu hiểu không? Bây giờ mình… bây giờ mình cảm thấy đã có chút khác biệt đối với Diệp Uyên rồi. Mình rất sợ anh ấy đối tốt với mình, rất sợ… trái tim mình sẽ lại gần anh ấy, vậy sau này có con rồi, liệu mình… mình có hoàn toàn không còn là mình của bây giờ nữa không?”
Câu nói ấy quả thực khiến Tố Diệp mơ hồ.
Cô nuốt nước bọt, rất khó để lý giải suy nghĩ của Lâm Yêu Yêu.
“Bảo bối! Cậu muốn nói với mình là… cậu yêu Diệp Uyên phải không?”
“Không! Mình… Mình… Mình vẫn chưa yêu đến mức…” Lâm Yêu Yêu càng nói càng nhỏ tiếng.
Tố Diệp nghi hoặc: “Nếu mình nhớ không nhầm, ban đầu cậu nói với mình lấy Diệp Uyên là vì muốn ở bên cạnh anh ấy. Yêu Yêu! Rốt cuộc cậu muốn nói gì? Thế nào gọi là cậu sợ anh ấy đối tốt với cậu? Thế nào là sợ trái tim mình sẽ lại gần anh ấy?”
Lâm Yêu Yêu sắp cắn rách môi tới nơi, sắc mặt mỗi lúc một trắng bệch.
Một lúc rất lâu sau, cô ấy mới nói: “Mình lấy Diệp Uyên là có lý do.”
Tố Diệp đợi cô ấy nói tiếp.
Cô ấy ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Tố Diệp, ánh mắt đau buồn: “Diệp Uyên… đã lấy ảnh và clip uy hϊếp, bắt mình lấy anh ấy.”
Gì cơ?
Tố Diệp sững sờ.
Phải rất lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: “Ảnh và clip gì cơ?”
Lâm Yêu Yêu cụp mắt xuống, lấy mí mắt che đi vẻ bi thương: “Là… ảnh và clip mình cùng anh ấy quan hệ.”
“Á?”
Tố Diệp chẳng hiểu gì: “Hai người trước đây chẳng phải vẫn hẹn hò sao?”
“Bọn mình chỉ hẹn hò một thời gian rất ngắn. Hơn nữa khoảng thời gian đó bọn mình cũng không hề phát sinh quan hệ. Ảnh và clip là khi mình sắp cưới, Diệp Uyên đã…” Cổ họng Lâm Yêu Yêu nghẹn lại.
“Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?” Tố Diệp nghe thấy giọng mình cũng bay bay.
“Diệp Uyên đã… cưỡng bức mình.”
Tố Diệp há hốc miệng, kinh ngạc!
Cô không nghe nhầm chứ?
Diệp Uyên cưỡng bức Lâm Yêu Yêu? Hơn nữa còn nắm giữ ảnh và clip trong tay? Quan trọng hơn là Diệp Uyên còn lấy chúng ra để uy hϊếp Lâm Yêu Yêu lấy anh ấy?
Đây… là mấy việc Diệp Uyên làm ra được sao?
Lâm Yêu Yêu gần như khản đặc giọng. Cô ấy kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tố Diệp.
Nghe xong, Tố Diệp hoàn toàn đờ đẫn.
“Thế nên, lúc đó cậu đã rời xa Đinh Tư Thừa?”
Lâm Yêu Yêu khẽ gật đầu: “Còn một lý do nữa, có lẽ mình đã biết mình và Đinh Tư Thừa không thể quay lại được nữa.”
Tố Diệp suýt nữa thì tắt thở. Trong khoảnh khắc, cô chợt hiểu ra tại sao sau khi biết mình có thai cô ấy lại lo lắng như vậy…
Tinh Thạch.
Còn một tuần nữa để thực hiện những khâu chuẩn bị cuối cùng cho việc ra mắt sản phẩm mới. Buổi họp hôm nay kéo dài từ sáng tới trưa. Ăn trưa xong, buổi chiều mọi người lại tiếp tục họp.
Buổi chiều là đại hội cổ đông, Diệp Uyên cũng tham gia.
Khi Niên Bách Ngạn đang nói thì cửa phòng họp bị ai đó gõ mấy tiếng, rồi cánh cửa lập tức bị đẩy ra. Niên Bách Ngạn ngẩng đầu lên. Hóa ra là Tố Diệp.
Anh cảm thấy kỳ lạ với bộ trang phục của cô.
Một chiếc áo khoác dài màu trắng. Niên Bách Ngạn biết nó. Đây là chiếc áo cô đặt riêng để học thư pháp. Ban đầu Niên Bách Ngạn không hiểu lắm, hỏi cô tại sao phải có quần áo riêng. Cô nói, như vậy mới có thể hòa nhập vào hoàn cảnh, làm gì cũng phải đâu ra đấy mới được. Niên Bách Ngạn tuy cảm thấy cô vẫn đang ngụy biện nhưng vẫn cùng cô lượn mấy vòng quanh thành phố mới mua được bộ quần áo như ý cô.
Vẫn là anh giả tiền. Anh cười nói: Bộ này em phải tự mua đi chứ.
Tố Diệp lý lẽ hùng hồn: Thứ nhất, anh là chồng em, thanh toán là nghĩa vụ đương nhiên của anh. Thứ hai, anh phụ trách cổ tức của tất cả các cổ đông. Thứ ba, giờ em thất nghiệp, còn phải tiết kiệm tiền làm vốn riêng.
Vậy mà hôm nay Tố Diệp mặc nó tới đây, trên áo còn có mấy vết mực, không chỉ khiến Niên Bách Ngạn kinh ngạc mà còn khiến các cổ đông ngẩn người.
Nhưng Tố Diệp chẳng hề để tâm. Cô tươi cười nhìn Niên Bách Ngạn, giọng ngọt ngào: “Tổng giám đốc Niên! Thật ngại quá, đã làm phiền buổi họp của anh. Tôi có mấy lời muốn nói với chủ tịch.”
Niên Bách Ngạn càng đờ đẫn. Anh tưởng cô tới tìm anh, sao lại thành tìm Diệp Uyên?
Đúng lúc Diệp Uyên đang họp hành nhàm chán, lập tức đứng dậy: “Mọi người cứ họp đi nhé, tôi đi một lát sẽ quay lại.”
Sau đó, anh ấy ra tới cửa, kéo tay Tố Diệp rời khỏi đó.
Vào trong văn phòng, Diệp Uyên thở phào nhẹ nhõm, vặn người một cái rồi nói: “Em đúng là em gái tốt của anh! Em bảo có phải hai chúng ta có thần giao cách cảm không? Anh đang chán chết thì em đã giải cứu anh.”
Tố Diệp thay đổi nét mặt tươi tỉnh ban nãy, cầm lấy chiếc đèn bàn trong khu vực tiếp khách, ném về phía Diệp Uyên.
Diệp Uyên không ngờ cô lại trở mặt nhanh như vậy. Anh ấy hét lên một tiếng, rồi né đầu. Chiếc đèn rơi trúng ổ cửa sổ phía sau lưng, vỡ tan thành trăm mảnh!