Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 11 - Chương 505: Vì chúng ta là vợ chồng

Cá voi, không phải loại cá voi lưng gù mà là cá voi trắng hoặc loại cá voi sát thủ như Niên Bách Ngạn đã nói. Sở dĩ Tố Diệp tò mò tuyệt đối không phải vì chúng dễ thương. Nhất là cá voi sát thủ, loài sinh vật biển khổng lồ này mang trong mình một sự nguy hiểm không thể tính toán. Chỉ là cô cảm thấy, loài cá có thể ăn thịt nhanh gọn một con sư tử biển hoặc một con cá mập có lẽ đáng được chiêm ngưỡng một lần.

Đương nhiên, cô vẫn chưa tự ngược đến mức đi tới vùng biển nơi cá voi sát thủ cư trú đông đúc để tìm hiểu khí thế của loài cá bá chủ đại dương.

Cô tò mò về khả năng nuốt chửng của chúng nhưng cũng lại sợ hãi tiếng kêu của chúng. Tố Diệp cảm thấy, tiếng kêu của cá voi là một thanh âm xa xăm tới từ linh hồn của biển khơi sâu thẳm, khiến người nghe cảm thấy tuyệt vọng và thê lương. Mỗi lần nghe thấy cô lại cảm thấy rất không thoải mái.

Nhưng lòng hiếu kỳ đã vượt qua tất cả. Cô bắt đầu âm thầm mong đợi chuyến đi tới Miami lần này rồi.

Khoảnh khắc máy bay xé tan tầng mây, Tố Diệp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim cũng theo đó bay vυ't lên cao.

Cô và Niên Bách Ngạn đã bắt đầu tuần trăng mật của mình.

Liệu có phải một cuộc sống sắp bước sang một trang hoàn toàn mới?

Cô lại vô thức quay qua nhìn người đàn ông bên cạnh mình. Anh đã từng thề rằng sẽ chăm sóc cô suốt cuộc đời này, bảo vệ cô, gánh vác trách nhiệm của cả gia đình, không bao giờ rời xa cô và từ bỏ cuộc hôn nhân này.

Cuộc đời cô đã được trói buộc lại với người đàn ông này. Họ đang dựng xây một mái ấm gia đình.

Cô đã từng hỏi rất nhiều bạn bè, hỏi họ sau khi kết hôn cảm thấy cuộc sống thế nào? Có gì khác biệt không? Rất nhiều người đã trả lời cô rằng, thật ra lấy chồng rồi cũng chẳng khác gì chưa lấy chồng cả, có lẽ khi nào có con mới cảm nhận được sự khác biệt một cách rõ ràng.

Rồi cô lại hỏi Lâm Yêu Yêu, hỏi cô ấy sau khi kết hôn có cảm giác gì. Câu hỏi ấy đã khiến Lâm Yêu Yêu phải suy nghĩ rất lâu. Sau đó cô ấy đáp: Khi cậu đối mặt với anh ấy, ý thức được rằng anh ấy giờ đã là chồng mình, suy nghĩ ấy sẽ làm nảy sinh một cảm giác rất đặc biệt. Còn nó đặc biệt thế nào thì cô ấy không thể nói ra.

Thực tế, cảm giác của Lâm Yêu Yêu là chính xác.

Vì bây giờ mỗi khi nhìn Niên Bách Ngạn, Tố Diệp cũng có cảm giác này.

Anh ấy vẫn yên lặng ở đó. Giống như duyên phận đã được ông trời sắp đặt, không sớm cũng không muộn. Cả hai đều không phải kiếm tìm trong điên cuồng, dốc sức mà cứ thế gặp được nhau.

Niên Bách Ngạn đã từng nói với cô rằng anh muốn cho cô danh phận. Cô nói cô không quan tâm tới danh phận vì cảm thấy thứ đó dường như không mấy quan trọng. Nhưng đến lúc này Tố Diệp mới biết mình đã sai lầm, cũng hiểu vì sao Niên Bách Ngạn khăng khăng phải cho cô một danh phận như vậy. Danh phận rất nhiều lúc hoàn toàn không đại diện cho thân phận và vị thế, nhiều hơn cả, nó là một sự thừa nhận và trách nhiệm về mặt tâm lý.

Cảm giác này phải hình dung thế nào nhỉ?

Đúng như Lâm Yêu Yêu nói, không thể diễn tả thành lời.

Tố Diệp rất muốn nắm bắt nó. Cô chợt phát hiện ra, có một chút cảm động, có một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có một chút ấm áp và một chút vững chãi. Chúng hòa hợp như thế. Khi ánh mắt và bóng hình người đàn ông bên cạnh tan vào nhau, cảm giác ấy sẽ càng trở nên mãnh liệt.

Niên Bách Ngạn thấy cô cứ nhìn mình chăm chăm. Anh mím môi mỉm cười. Anh đắp lại chăn cho cô rồi dịu giọng nói: “Em ngủ thêm một lát đi!” Thời gian phải dậy sáng nay đối với cô mà nói quả thực là quá sớm.

Góc độ của chiếc ghế được điều chỉnh vừa đẹp, nằm chiếc ghế rộng lớn cũng cảm thấy vô cùng thoải mái. Chiếc chăn chắn đi những luồng khí di chuyển trong khoang máy bay, nóng lạnh phù hợp. Tố Diệp nghiêng người, hít hà mùi gỗ mộc trên quần áo anh. Nó thật sự có tác dụng thôi miên.

“Em thích khoác áo của anh!” Cô không kìm được lòng mình, thốt lên.

Áo khoác của anh luôn mang mùi hương của riêng anh, còn cả mùi thuốc lá nhạt nhòa. Hai thứ mùi hòa trộn vào nhau hình thành nên một cảm giác an toàn không biết nói sao.

Niên Bách Ngạn đặt tờ báo xuống, quay đầu nhìn cô. Tia sáng trong đôi mắt anh rất êm dịu, giống như đám mây ngưng tụ bên ngoài cửa sổ, tĩnh mịch và ấm áp.

“Tiếc là anh mặc có mỗi cái áo sơ mi, hay là cũng dâng hiến cho em?”

Đang là mùa hè, anh không thể luôn mang theo áo vest bên mình như mùa thu đông được.

Hai người ở rất gần nhau. Hơi thở của Niên Bách Ngạn phả vào mặt Tố Diệp, cùng dòng khí se lạnh tạo cảm giác ấm áp, khiến người ta rất dễ chịu, không muốn nhúc nhích gì nữa. Cô lười biếng cười: “Thế thì hời cho cô tiếp viên hàng không quá?”

Dọc đường, có không ít các cô tiếp viên hàng không phục vụ cho anh.

Nghe vậy, Niên Bách Ngạn bất giác giơ tay lên xoa đầu cô, như vỗ về một con thú cưng: “Ngủ đi!”

Tố Diệp cắn môi, cười khẽ…

Khi máy bay đáp xuống sân bay quốc tế O’hare ở Illinois thì mười ba tiếng đồng hồ đã trôi qua. Tố Diệp thấy khó chịu nhất là kiểu chênh lệch múi giờ này. Nhưng trông Niên Bách Ngạn vẫn ổn. Điều này có lẽ liên quan khá nhiều với công việc thường ngày của anh.

Có người tiếp đón, không thua kém gì đón tổng thổng.

Ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, đầu óc Tố Diệp cũng đang mơ mơ màng màng. Cộng thêm việc chưa quen được với chênh lệch múi giờ, vừa về tới khách sạn là cô đã ngã vật ra giường.

Niên Bách Ngạn chỉ xác nhận qua thông tin, điều chỉnh lại giờ giấc rồi đi tắm.

Trong khoảng thời gian này, điện thoại đã kêu vô số lần.

Lần cuối cùng nó vang lên, Tố Diệp thực sự không chịu nổi nữa. Cô cầm điện thoại, đập rầm rầm lên cửa phòng tắm. Niên Bách Ngạn vừa tắm xong, mở cửa ra. Tố Diệp đứng dựa vào tường như một con cá chết, oán trách: “Điện thoại của anh phiền chết đi được, đáng nhẽ phải gọi Hứa Đồng đi cùng!”

Niên Bách Ngạn dở khóc dở cười. Làm gì có ai đi tuần trăng mật lôi theo cả trợ lý chứ?

Anh vò mạnh đầu cô, một tay khoác qua vai cô, một tay nhận điện thoại.

Tố Diệp dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết đó là chuyện công việc. Cô được anh ôm về giường, nằm bò ra đó không thể nhúc nhích. Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng Niên Bách Ngạn. Anh nói tiếng Anh rất dễ nghe, còn mê hoặc lòng người hơn cả tiếng Trung.

Sau khi anh bàn công việc xong, bèn thay quần áo sạch sẽ, chuẩn bị đi ra ngoài.

Tố Diệp mơ mơ hồ hồ, chỉ cảm thấy bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve má mình. Cô ngứa ngáy, vô thức ư hừ một tiếng. Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười của anh: “Em nghỉ ngơi một lúc đi. Anh bàn chuyện xong sẽ quay về ngay!”

Giọng điệu này khiến Tố Diệp nhớ tới mấy ông bố bà mẹ để con ở lại nhà, nói với con mình rằng: Ngoan ngoãn ở nhà chơi đồ chơi, bố mẹ làm việc xong sẽ quay về ngay.

“Đúng là đáng ghét!” Cô quay ngoắt đi.

Niên Bách Ngạn ngỡ ngàng, nhích người: “Sao lại đáng ghét chứ?”

Tố Diệp không mở mắt ra, chỉ lẩm bẩm: “Em thích nghe anh nói tiếng Anh!”

“Bướng bỉnh!” Anh vẫn dùng tiếng mẹ đẻ nói chuyện với cô, phát một cái vào mông cô mang tính tượng trưng rồi đứng dậy.

“Này!” Tố Diệp lập tức giữ tay anh lại: “Anh đi thật à?”

Niên Bách Ngạn ngẩn người: “Sao thế?”

“Anh vứt em lại khách sạn một mình à?” Tố Diệp bỗng nhiên cảm thấy có chút cô đơn.

Nghe thấy vậy, trái tim Niên Bách Ngạn cũng mềm nhũn ra nhưng còn có công việc không còn cách nào khác. Anh suy nghĩ rồi rút ví tiền ra: “Em có thể đi dạo quanh quanh đây, nhớ mở di động liên tục!”

Tố Diệp cầm lấy ví tiền của anh, khuơ khuơ: “Đưa em cả ví á?”

Niên Bách Ngạn cười: “Hình như chỉ còn có cách này mới khiến em không cảm thấy nhàm chán thôi.”

“Kể cũng phải!” Đầu Tố Diệp lập tức hết đau. Cô ngồi bật dậy, mở ví tiền ra. Bên trong có có ngoại tệ mệnh giá cao, còn cả những chiếc thẻ ngân hàng được xếp gọn gàng.

“Được rồi, anh đi đi!”

Niên Bách Ngạn chẳng biết nói gì hơn.

“Có chuyện gì gọi điện cho anh!” Anh dặn dò.

Tố Diệp gật đầu.

Khi anh sắp ra khỏi phòng, cô bỗng gọi giật anh lại, lắc lắc chiếc ví về phía anh: “Này, có thể trả bức ảnh hồi bé lại cho em chưa?” Ví tiền của anh cứ đút mãi bức ảnh ấy, khiến cô cảm động lại phải cố gắng tảng lờ.

Nhưng cảm giác trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, Tố Diệp vô thức nhắc tới chuyện này.

Niên Bách Ngạn dừng bước, cười khẽ: “Để trong ví anh tức là của anh rồi.”

“Anh là trộm à? Em chưa đồng ý, anh xâm phạm quyền hình tượng của em.” Tố Diệp phản bác.

Ai ngờ Niên Bách Ngạn lại có lòng tốt nhắc nhở cô: “Đến cả nhân quyền của em anh cũng có thể xâm phạm nói chi tới quyền hình tượng.”

Tố Diệp trừng mắt: “Sao trước đây em không thấy anh có cái sở thích này thế? Để ảnh một bé gái trong ví tiền của mình, người khác sẽ tưởng là con gái anh đấy!”

“Người khác? Còn ai được xem ví tiền của anh nữa?” Anh hỏi ngược lại.

Câu nói ấy khiến Tố Diệp á khẩu. Ừ nhỉ, ví tiền của anh thì còn ai động vào được nữa?

“Chi bằng anh đổi sang ảnh bây giờ của em đi!” Nói xong, cô cảm thấy hơi ngượng.

Cô luôn cảm thấy một người đàn ông để hình bạn gái hay vợ trong ví tiền có phần kỳ quặc, nói chi tới kiểu đàn ông chủ nghĩa nam tử hán như Niên Bách Ngạn. Nhưng có lúc nghĩ lại thấy cũng lãng mạn lắm.

Vậy mà Niên Bách Ngạn không hiểu sự lãng mạn này. Anh cười: “Anh cảm thấy lúc nhỏ em đáng yêu hơn bây giờ!”

Lúc nhỏ đáng yêu, bây giờ xinh đẹp.

Tố Diệp lườm anh: “Cứ làm như lúc nhỏ anh gặp em rồi không bằng.”

Niên Bách Ngạn chỉ im lặng mỉm cười. Rất lâu sau anh mới nói một câu mang hàm ý sâu xa: “Ít ra anh đã yêu em của hồi nhỏ ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

Còn Tố Diệp chẳng nghĩ được sâu xa như thế, cô vớ lấy cái gối ôm ném ra ngoài: “Thế thì anh mau chóng tìm một khoa học gia nghiên cứu cỗ máy thời gian, xuyên không về quá khứ mà tìm em của lúc nhỏ ấy!”

Chicago là một thành phố không quá khiến người ta hưng phấn. Chí ít thì đối với những người say mê văn hóa nhân văn như Tố Diệp, mấy thành phố kiểu thương mại này đâu đâu cũng na ná nhau.

Cô đi dạo phố qua loa mà chẳng tìm được thứ đồ mình thích, nhưng lại tìm được mặt nạ Lâm Yêu Yêu cần, cô đã mua liền một hơi không ít. Nghĩ rằng mình sắp phải bay tới Miami nên cô đã viết địa chỉ của Lâm Yêu Yêu cho chủ cửa hàng, mang ông ấy chuyển phát nhanh bằng đường quốc tế cho cô ấy.

Đi được một lúc, Tố Diệp cũng thấy mệt. Khi Niên Bách Ngạn gọi điện tới, cô đang ngồi trong một quán cafe ở gần khách sạn. Sau khi hỏi rõ địa chỉ, anh nói sẽ qua tìm cô, bảo cô đừng đi lung tung.

Trước mặt là một cốc cafe kiểu Mỹ thơm nồng. Không chậm rãi như Thụy Sĩ, cũng không lịch thiệp như kiểu Pháp. Uống cafe, người ta có thể cảm nhận được tiết tấu nhanh của môi trường thương nghiệp. Ở đây, thời gian còn quý hơn vàng.

Chưa tới mười lăm phút, một chiếc xe đã dừng lại tại vị trí đỗ xe của quán cafe. Qua cửa xe, Tố Diệp nhìn thấy Niên Bách Ngạn.

Giây phút này cô chợt nhớ lại khi ở Nam Phi. Cô cũng ngồi đợi anh trong một quán cafe. Rồi anh nói: Cafe của em nguội rồi, uống của anh đi…

Chớp mắt đã có quá nhiều chuyện xảy ra.

Còn có một người đàn ông đi cùng với Niên Bách Ngạn, có mái tóc xoăn hơi nâu, chiếc cằm được cạo sạch sẽ. Cơ thể ông ta rất vạm vỡ, mang dáng vóc điển hình của người Mỹ. Người này là ai nhỉ?

Đang mải suy nghĩ, hai người họ đã bước vào.

Niên Bách Ngạn giới thiệu với Tố Diệp, vị này là tiến sỹ y học Ray Strand.

Tuy rằng Tố Diệp có hồ nghi nhưng vẫn giơ tay ra bắt.

Sau khi ngồi xuống, cô dùng ngôn ngữ bằng môi hỏi Niên Bách Ngạn: Sao lại dẫn một tiến sỹ y học tới đây?

“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn kéo tay cô lại, khẽ nói: “Đến Chicago còn có một mục đích nữa. Tiến sỹ Ray Strand là bác sỹ chuyên ngành phụ sản.”

Nói tới đây, Tố Diệp lập tức hiểu ra ý của anh.

“Không! Em từ chối!” Cô có chút phản cảm.

Niên Bách Ngạn không ngờ cô lại trả lời thẳng thắn như vậy. Anh ngẩn người giây lát nhưng rồi lập tức kiên nhẫn dỗ dành: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta phải cùng nhau đối mặt!”

“Đây là chuyện tự em gây ra, em sẽ tự đi khám bác sỹ.” Tố Diệp cảm thấy rất ngại, nhất là khi đối mặt với Niên Bách Ngạn.

Cô biết anh muốn đối mặt, cũng biết việc làm của anh không có gì đáng trách. Nhưng bắt cô phải công khai ở trước mặt anh, để bác sỹ nói với cô rằng: Xin lỗi, cơ hội mang thai của vợ anh rất mong manh, cảm giác ấy rất tồi tệ.

Niên Bách Ngạn nhìn thấy sự chống cự trên nét mặt cô. Anh nắm chặt tay cô: “Diệp Diệp! Anh là chồng em.”

Tố Diệp rút tay về, nhạy cảm nói: “Về nước em sẽ tự đi khám bác sỹ. Cafe nguội rồi, em đi đổi cốc nóng.”

Dứt lời, cô đứng dậy rời khỏi đó.

Niên Bách Ngạn nhìn theo bóng cô, khó xử.

“Niên! Vợ cậu từ chối sao?” Cuộc nói chuyện vừa rồi của Niên Bách Ngạn và Tố Diệp đều bằng tiếng Trung, tiến sỹ Ray Strand nghe không hiểu, nhưng ông cũng đoán ra được phần nào từ thái độ của Tố Diệp.

Niên Bách Ngạn trầm mặc.

Khi quay trở lại, Tố Diệp nghe thấy Ray Strand nói với Niên Bách Ngạn: “Niên! Bây giờ trên thế giới có rất nhiều thương gia trung thành với kho t*ng trùng, cậu gửi t*ng trùng của mình vào kho gen, cũng có thể bảo đảm được nguồn gen tốt của đời sau. Tôi cho rằng, cậu có thể suy nghĩ!”

Niên Bách Ngạn ngồi quay lưng về phía Tố Diệp nên không thấy Tố Diệp đã quay lại. Còn tiến sỹ Ray Strand cũng chỉ mải đưa ra ý kiến. Nói xong câu ấy, ông mới phát hiện ra cô, nhưng muốn rút lại cũng đã không còn kịp nữa, sắc mặt nhất thời trở nên ngượng ngập.

Niên Bách Ngạn thấy thế quay đầu lại. Tố Diệp cắn chặt môi, không nói gì lập tức quay đầu bỏ đi.

“Tiến sỹ Ray Strand! Thành thật xin lỗi, chúng ta sẽ liên lạc sau!” Niên Bách Ngạn nói nốt câu ấy rồi vội vàng đuổi theo cô.

Tố Diệp về thẳng khách sạn. Cô cũng không nghỉ ngơi, chỉ lẳng lặng thu dọn bàn chải, khăn mặt vào trong hành lý. Niên Bách Ngạn cũng đi vào phòng, im lặng thu dọn giúp cô.

Khi đóng vali lại, cô ngồi mãi dưới đất rất lâu không đứng dậy.

Niên Bách Ngạn đứng trước mặt cô. Thấy vậy, anh thở dài bế cô lên.

Cô cũng không ngọ ngoạy, để mặc anh bế mình ngồi xuống ghế sofa.

“Nghe này Diệp Diệp! Chuyện này anh không bàn bạc với em trước quả thực là anh không đúng. Nhưng em phải tin anh, anh không hề có ý gì khác.” Niên Bách Ngạn ngồi xuống bên cạnh cô. Hai tay anh nâng gương mặt cô lên, ép cô nhìn vào mình.

Tố Diệp cụp mắt xuống, khẽ nói: “Vị tiến sỹ đó nói đúng, nguồn gen tốt như anh nên được kết hợp với một người phụ nữ có gen tốt nhất. Anh đi gửi t*ng trùng đi, chưa biết chừng có thể tìm thấy mấy công chúa gì đó. Nếu không mấy người ở bên cạnh anh cũng tốt lắm, giống như Joey này.”

Nói dứt lời, tim cô đau đớn.

“Em nói xong chưa?” Trên đỉnh đầu, Niên Bách Ngạn khẽ hỏi.

Tố Diệp im lặng, cắn chặt môi.

“Nhìn anh!” Anh ra lệnh.

Cô không ngước lên.

“Diệp Diệp! Nhìn anh đây!” Giọng điệu của anh có phần nghiêm nghị hơn.

Tố Diệp đối mặt đôi mắt đen của anh.

Sự nghiêm khắc trong đôi mắt anh rất đậm, lan ra cả hai hàng mi, nhưng ngữ khí thì lại nhẹ nhàng hơn nhiều: “Em là vợ anh. Cả đời này anh chỉ thừa nhận một người phụ nữ duy nhất là em mà thôi. Thế nên Diệp Diệp! Không có người phụ nữ gen tốt nào hết, cũng chẳng có Joey nào cả!”

“Nhưng mà…” Tố Diệp cảm thấy một khi lôi chuyện này ra nói, cô chỉ cảm thấy xấu hổ hết sức. Một người đàn ông ưu tú như Niên Bách Ngạn, lỡ như cô thật sự bị bác sỹ tuyên án tử hình, vậy cô sẽ phải đối mặt với anh thế nào?

Niên Bách Ngạn đè nặng giọng xuống: “Không nhưng nhị gì hết! Đó chỉ là gợi ý của Ray Strand. Em không thể định tội anh một cách đương nhiên như thế!”

Tim Tố Diệp thắt lại. Cô khẽ nói: “Em biết, em hơi vô lý rồi…” Cô cũng không muốn.

Anh ôm cô vào lòng, khẽ thở dài: “Diệp Diệp! Anh là chồng em, thế nên có rất nhiều chuyện anh phải làm chủ thay em. Sở dĩ anh tìm tiến sỹ Ray Strand hoàn toàn không phải anh sốt sắng muốn xác định xem em có thể sinh con hay không. Anh cũng tuyệt đối không có ý chê bai gì em. Anh chỉ muốn xem có khả năng chữa trị hay không mà thôi.”

Tố Diệp nép vào lòng anh, nhẹ nhàng gật đầu. Nhưng trong lòng cô rất sợ, cô sợ Niên Bách Ngạn sẽ rời xa cô.

“Ngoan ngoãn hợp tác điều trị được không?” Anh cúi đầu nhìn cô: “Anh thề, nếu như trong quá trình điều trị em cảm thấy không thích hợp hoặc phản cảm, chúng ta sẽ lập tức dừng lại. Anh sẽ không ép buộc em. Nhưng ít nhất chúng ta phải hiểu rõ tình trạng của mình đã.”

Trong ánh mắt Tố Diệp có sự hoảng hốt. Cô suy nghĩ rồi nói: “Em… tự về khám bác sỹ không được sao?”

“Chúng ta đã kết hôn rồi. Có chuyện gì phải học cách cùng nhau đối mặt.” Niên Bách Ngạn hôn lên trán cô, dịu dàng nói: “Em phải nhớ, kể từ ngày anh và em đăng ký kết hôn, em không còn là một người nữa. Từ nay về sau, chúng ta phải cùng tiến cùng lùi mới được, vì chúng ta là vợ chồng.”

Tố Diệp dần cảm thấy ấm lòng.

Rất lâu sau cô nói: “Để em suy nghĩ thêm một chút, được không?”

“Được!” Niên Bách Ngạn thì thầm rồi hôn nhẹ lên môi cô…

Tới Miami, Tố Diệp được nhìn thấy cá voi sát thủ trong viện hải dương học đúng như ý nguyện, còn được quan sát màn biểu diễn của cá voi sát thủ.

Cá voi sát thủ ở đây đã được con người thuần phục, cực kỳ ngoan ngoãn rồi. Chúng mặc cho người biểu diễn cưỡi lên người mình, nhào lên trên mặt nước, làm cho khán giả bật cười ha ha.

Nhân viên nuôi dưỡng nói với Tố Diệp rằng, cá voi sát thủ ở đây rất hiền hòa, hơn nữa còn khá nhát gan. Có lúc khi người tới gần, nó còn xấu hổ nữa.

Tố Diệp bèn oán trách Niên Bách Ngạn, nói rằng cô muốn được xem loại cá voi sát thủ một đớp là có thể cắn chết một con sư tử biển, đáng ra phải tới biển Đỏ. Ngoài việc tới ngắm biển Đỏ, nơi đã được Moses dùng cây gậy quyền chia làm hai nửa như trong sách xuất hành đã ghi lại thì còn phải chiêm ngưỡng độ lợi hại của những con cá voi sát thủ ở đó.

Niên Bách Ngạn véo mũi cô rồi nói: Thôi đi! Em còn đòi tới biển Đỏ xem cá voi sát thủ. Tới bên bờ biển là hai chân em đã mềm nhũn rồi.

Tố Diệp bò lên tai anh, thì thầm: Đó là vì bị anh dọa!

Niên Bách Ngạn biết cô đang ám chỉ chuyện trên đảo. Anh cảm thấy áy náy, nhưng không bộc lộ ra ngoài, chỉ ôm lấy cô khẽ đáp: Tại tối đó em quyến rũ quá!

Tố Diệp hờn giận đánh vào vai anh.

Xem biểu diễn xong, cô muốn đi chơi cùng cá voi một lát. Ban đầu Niên Bách Ngạn sống chết không đồng ý, cảm thấy cho dù đã được thuần phục thì cũng có lúc nguy hiểm. Anh là người quen thận trọng, tuyệt đối không cho phép Tố Diệp tùy tiện như vậy.

Nhưng Tố Diệp nhìn anh bằng ánh mắt bé nhỏ đáng thương, lắc lắc tay anh, mềm giọng gọi: “Ông xã~”

Cả người Niên Bách Ngạn lập tức mềm nhũn, hai chân bồng bềnh như trôi bằng mây đến thương lượng với quản lý ở đó. Ông ấy và Niên Bách Ngạn có chút quan hệ, nhưng vẫn phải giật mình vì yêu cầu của Tố Diệp. Ban đầu ông ấy cũng do dự, sau đó Niên Bách Ngạn đề nghị nhân viên nuôi dưỡng, nhân viên thuần phục đều phải có mặt. Ông ấy nghĩ một cô gái cùng lắm thì chỉ sờ sờ một tý nên cũng đồng ý.

Tố Diệp phấn khích mặc áo bảo vệ vào, đầu cũng được bảo vệ nghiêm ngặt. Cô còn đeo cả găng tay bảo hộ. Sau khi các khán giả ra về hết, cô nghênh ngang cùng nhân viên thuần phục đi về phía hồ nước.

Từ xa đã có thể nhìn thấy dưới làn nước sâu có một thân hình khổng lồ với hai màu đen trắng đang từ từ chuyển động, chốc chốc lại phát ra những âm thanh đáng sợ.

Niên Bách Ngạn đứng bên cạnh dặn dò cô: “Lát nữa cá voi xuất hiện, em sờ mấy cái là được rồi.”

“Em muốn cưỡi cá voi!” Tố Diệp nói một câu kinh hồn.

“Không được!” Niên Bách Ngạn bác bỏ.

Tố Diệp nhìn về phía người thuần phục: “Tôi có thể cưỡi không?”

Vốn dĩ anh ta định nói có thể nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Niên Bách Ngạn, lập tức sửa lại: “Cưỡi thì đúng là có thể nhưng cần phải có kinh nghiệm mới được. Lỡ như không nắm chắc cô có thể sẽ bị rơi xuống nước sâu, rất nguy hiểm!”

Tố Diệp không nhìn thấy biểu cảm của Niên Bách Ngạn, chỉ mải ngó đầu nhìn về phía dòng nước. Đúng là không nhìn thấy đáy. Cô quả thực cảm thấy run sợ, nên cũng đành thôi.

Người thuần phục huýt sáo một cái. Ngay sau đó mặt nước xao động, rồi một con cá voi sát thủ cực lớn nhảy vọt lên mặt nước. Tố Diệp được chứng kiến nó ở một khoảng cách rất gần, kinh ngạc tròn xoe hai mắt. Cô cảm thấy như đang có cả một căn nhà lớn treo lơ lửng trên không trung.

Nghe tiếng huýt sáo, con cá voi rất ngoan ngoãn, ôn hòa vô cùng. Nó làm các động tác khác nhau trên mặt nước nhưng từ đầu tới cuối vẫn nghe theo hoạt động của người nhân viên, có chút né tránh Tố Diệp.

Anh ta bèn nói: “Nó là con mắc cỡ nhất. Cô xem, nó ngại không dám lại gần cô đấy!”

Nghe vậy, Tố Diệp rất vui. Cô vốn dĩ có chút sợ hãi, nhưng không ngờ lại gặp phải một con cá voi biết ngại người. Sự căng thẳng trong lòng tan biến, cô bèn giơ tay về phía nó.

Người nhân viên ra lệnh cho nó. Con cá voi bèn chầm chậm bơi vào, bất ngờ chạm vào tay cô một cái rồi lại bơi ra xa.

Tố Diệp thích thú cười vang.

Con cá voi cũng thoải mái hơn, phát ra những tiếng kêu khác. Người nhân viên cười nói, cá voi sát thủ là chuyên gia ngôn ngữ bẩm sinh. Nó có thể phát ra 62 thanh âm. Tố Diệp tò mò, hỏi xem giờ thứ nó nói có nghĩa là gì. Người nhân viên trả lời: Có lẽ là nó thích cô!

Quả nhiên là con cá voi có thiện cảm với Tố Diệp. Chẳng mấy chốc nó đã bơi lại gần cô, khi kêu cái miệng cũng há to. Tố Diệp nhớ lại màn biểu diễn ban nãy, người nhân viên ôm răng của nó rồi nhảy múa trong miệng nó. Cô bất giác giơ tay sờ vào răng nó. Ai ngờ vừa nắm lấy, con cá voi ấy đã ngẩng mạnh đầu lên. Cả người Tố Diệp bị nó nhấc bổng lên cao. Cô kinh hoàng kêu lên một tiếng rồi cứ thế rơi vào trong miệng nó. Ngay sau đó, con cá voi ngậm miệng lại, nhanh chóng quay trở về vùng nước sâu.

“Diệp Diệp!” Tim Niên Bách Ngạn bỗng chốc ngừng đập. Anh điên cuồng hét lên một tiếng...