Hứa Đồng gật đầu: “Tôi hiểu rồi!” Đối với Tinh Thạch mà nói, trước mắt chỉ có thể không ngừng truyền đi những tin tức tốt lành mới có thể làm yên lòng người. Trên thị trường cổ phiếu, ván cờ giữa Tinh Thạch và Kỷ Thị trông bề ngoài có vẻ như là một cuộc cạnh tranh vô nghĩa. Nhưng đối với những kẻ đang dòm ngó Tinh Thạch, những người đang thừa cơ Tinh Thạch ngàn cân treo sợi tóc để hãm hại mà nói thì chắc chắn là một đòn phản kích tuyệt vời.
Ngay sau đó Hứa Đồng lại nói: “Tổng giám đốc! Trước đây tôi đã nói từng nói với anh chuyện liên quan tới phỏng vấn nhân vật kinh tế Trung Quốc, anh suy nghĩ xem thế nào? Phía đài truyền hình vẫn đang đợi câu trả lời của anh!”
Niên Bách Ngạn trầm ngâm giây lát rồi gật đầu như có suy nghĩ gì đó.
“Được! Vậy lát nữa tôi sẽ trả lời đài truyền hình.” Hứa Đồng ghi chép lại.
Trông Niên Bách Ngạn có vẻ phờ phạc. Anh tháo luôn cà vạt xuống, vứt lên mặt bàn, rồi giơ tay day hai bên thái dương. Tất cả những hành động ấy Hứa Đồng đều nhìn rất rõ. Cô cảm thấy khó hiểu. Bao nhiêu năm nay cô ở bên cạnh Niên Bách Ngạn, ít nhiều cũng hiểu tính cách của anh. Người sếp này của cô luôn coi công việc là sinh mạng của mình. Trước đây không phải chưa từng có những quãng thời gian bận rộn không ngừng nghỉ, cũng từng có những tuần anh không chợp mắt ngày nào, nhưng chưa bao giờ thấy anh uể oải và tiều tụy như thế.
Thậm chí anh còn có chút thiếu kiên nhẫn. Có thể nhận ra anh chẳng mấy để tâm tới công việc.
Vậy thì rốt cuộc anh đang nghĩ điều gì.
Hứa Đồng là một cô gái thông minh, mắt cô cũng rất tinh, biết rằng có những lời lúc nào hỏi thì thích hợp, lúc nào thì không. Thấy Niên Bách Ngạn như vậy, cô nghĩ liệu có phải liên quan tới Tố Diệp không, nhưng lúc này cô tuyệt đối sẽ không buột miệng hỏi.
Nếu như có liên quan tới bác sỹ Tố thì trước đây cũng đã từng xảy ra chuyện này rồi. Lần đó anh thậm chí còn quát nạt cấp dưới, còn nổi nóng với cô, nhưng chí ít thì tâm trạng của anh cũng có chuyển biến đôi chút, điều này chứng tỏ anh còn có thái độ gấp gáp muốn giải quyết những việc trước mắt. Nhưng lần này thái độ của Niên Bách Ngạn rất kỳ lạ. Anh không tức giận, thậm chí khi cấp dưới báo cáo có sau sót anh cũng không có phản ứng quá lớn. Anh chỉ ngơ ngẩn nhìn về một nơi nào đó, ánh mắt xa xăm, mông lung.
Thậm chí, anh còn bình thản, im lặng hơn cả khi xưa. Đây mới là điều khiến người ta thấy sợ hãi nhất.
Thấy Hứa Đồng mãi vẫn chưa đi, Niên Bách Ngạn buông tay, thờ ơ hỏi: “Còn chuyện gì sao?”
Hứa Đồng ngập ngừng định nói lại thôi.
“Nói đi!”
“Tổng giám đốc! À… Diệp Ngọc đã tới, cô ta nói muốn nhờ anh giúp đỡ.” Hứa Đồng chần chừ đáp. Tinh Thạch hiện giờ thực sự đang rất hỗn loạn. Ông Diệp vừa mới qua đời, Diệp Uyên đã ngồi vững chức chủ tịch. Trong lúc cô ít nhiều cảm thấy không phục, nên cũng có phần oán trách người nhà họ Diệp.
Nói Hứa Đồng không ích kỷ chút nào là giả. Cô cảm thấy, Tinh Thạch có được ngày hôm nay hoàn toàn là công sức của Niên Bách Ngạn. Vì Tinh Thạch, anh đã bôn ba khắp nơi, cung cúc tận tụy, cuối cùng lại bị một người chẳng hiểu chút gì về kinh doanh như Diệp Uyên cưỡi lên đầu ư? Nếu là cô, cô nhất định sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng nghĩ lại, trên đời này chẳng có người làm cha làm mẹ nào không suy nghĩ cho con, Diệp Hạc Phong cũng phải chừa cho con cái mình một đường sống.
Có trách thì trách Niên Bách Ngạn xóa sạch với quan hệ với Diệp Ngọc quá sớm, rồi lại xác nhận quan hệ với Tố Diệp quá muộn. Nếu bây giờ anh mà lấy Tố Diệp, thì Tinh Thạch chắc chắn sẽ là của anh.
Nhưng sao hai người này mãi vẫn không thấy động tĩnh gì?
Niên Bách Ngạn hơi nhướng mày, một lúc sau mới buông một câu trong khó chịu: “Nói với cô ta, tôi rất bận!”
Hứa Đồng lễ phép trả lời: “Thật ra tôi cũng đã nói với Diệp Ngọc như vậy. Nhưng hình như cô ta rất gấp gáp, nói rằng hôm nay nhất định phải gặp được anh. Còn nói, cô ta sẽ ở công ty đợi tới khi nào anh làm xong việc cũng được.”
Gương mặt Niên Bách Ngạn sa sầm lại, lạnh đi rất nhiều. Mãi về sau anh mới đứng dậy: “Bảo cô ta một tiếng nữa vào trong văn phòng đợi tôi.”
“Vâng!”
“Đợi đã!” Niên Bách Ngạn gọi giật Hứa Đồng lại.
Anh tiện tay cầm một mảnh giấy nhớ, viết một dòng địa chỉ lên đó rồi đưa cho Hứa Đồng.
“Tìm cho tôi một người giúp việc có kinh nghiệm.”
Hứa Đồng đón lấy, liếc nhìn qua, cảm thấy kỳ lạ: “Bảo người giúp việc tới đây ạ?”
Ánh mắt Niên Bách Ngạn vô cùng tĩnh mịch: “Đúng thế!”
“Vâng, tôi sẽ đi làm ngay!”
Diệp Lan đi theo người đàn ông tự nhận là đồng nghiệp của Tố Khải ra khỏi phòng ngủ, sau đó đi cùng anh ta lên gác. Cô những tưởng mình sẽ được gặp Tố Khải bao ngày nhung nhớ. Ai ngờ, đi về phía cô lại là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, dáng người cao, thân hình khá vạm vỡ. Tuy rằng ông ta ăn mặc khá thoải mái, nhưng nét mặt toát lên một biểu cảm chính trực khiến người đối diện không thể lơ là. Khuôn mặt vuông vức cũng vô cùng nghiêm túc, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường.
Sau khi nhìn thấy Diệp Lan, ông ta chợt mỉm cười. Lúc này gương mặt mới ôn hòa hơn đôi chút.
“Cô Diệp! Vị này là cục trưởng Tống của đại đội phòng chống ma túy, phòng trật tự trị an thành phố Vân Nam, Tống Binh.” Người đàn ông bên cạnh giới thiệu sơ qua cho Diệp Lan.
Diệp Lan quan sát ông ta một lượt.
Tống Binh là lão làng nhiều năm trong ngành điều tra, vừa nhìn biểu cảm của cô là biết ngay cô đang nghi ngờ. Ông ta bèn mỉm cười, rút thẻ ngành sáng choang ra: “Chào cô Diệp! Tôi là Tống Binh!”
Diệp Lan cầm lấy thẻ ngành của ông ta, xem đi xem lại rồi còn sờ thật cẩn thận, sau đó mới dè dặt ngước mắt hỏi: “Cái này… liệu có phải là đồ giả không?”
Người đàn ông bên cạnh phì cười. Cục trưởng Tống cũng không ngờ cô lại nói vậy. Ban đầu ông ta hơi ngẩn ra, sau đó cũng bật cười ha ha, trêu đùa: “Cô từng thấy có ai làm giả cái này rồi sao?”
“Thời buổi này có gì không làm giả được chứ? Từ cái hóa đơn nhỏ tý cho tới văn kiện của Đảng to đùng.” Diệp Lan khẽ lẩm bẩm.
“Cô bé thú vị thật!” Cục trưởng Tống không hề giận dữ mà chỉ ra phía sau: “Dù cho thẻ ngành của tôi có thể làm giả, thì những thứ sau lưng tôi cũng không thể giả được!”
Lúc này Diệp Lan mới chú ý cảnh tượng phía sau lưng ông ta.
Rõ ràng đó là một phòng làm việc, có khoảng mười mấy người, toàn bộ đều đang trực camera giám sát, ai nấy đều rất nghiêm túc. Cô bất giác tiến lên trước, nhìn chằm chằm vào những màn hình ấy, do dự hỏi: “Đây là?”
“Đây là hình ảnh kiểm soát của mỗi một tuyến gửi về.” Cục trưởng Tống thu lại nụ cười, nét mặt trở nên nghiêm nghị: “Chúng tôi phải bảo đảm an toàn tất cả những đồng chí đang bán mạng cho quốc gia, phải nắm được tình hình của họ mỗi một giai đoạn!”
Ánh mắt Diệp Lan chợt kích động: “Vậy Tố Khải đâu?”
“Yên tâm, cậu ấy rất an toàn!” Cục trưởng Tống nói.
Diệp Lan lắc đầu: “Phải nhìn thấy anh ấy tôi mới yên tâm được.”
Cục trưởng Tống suy nghĩ một lát rồi bước lên vỗ vai một đồng chí cảnh sát, ra lệnh: “Chuyển tới vị trí của Tố Khải!”
Chẳng mấy chốc, hình ảnh trên màn hình thay đổi, hiện ra một đám người đang ăn uống. Đa phần đều là đàn ông, trong đó chỉ có một người phụ nữ. Cô ta rất xinh đẹp. Nhìn nét mặt thì hình như là con lai, màu da hơi ngăm vàng, khỏe khoắn, đúng màu yêu thích nhất của người phương Tây. Bó sát người là chiếc áo không vai, khe rãnh sâu hút vô cùng quyến rũ.
Cô ta kẹp một điếu thuốc lá màu đỏ đậm, loại dành cho phụ nữ giữa tay. Thân điếu thuốc rất mảnh, rất tinh xảo. Khi làn khói thuốc được thổi ra nhẹ nhàng từ bờ môi đỏ đầy mê hoặc của cô ta trong vô cùng ma mị. Cô ta say đắm nhìn về một phía, ánh mắt dừng lại trên một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ trong phòng.
Người đàn ông trong hình cao lớn, rắn rỏi, cơ thể cường tráng và khí khái, nhưng lại có chút lưu manh. Trước trán là một lọn tóc màu vàng, hơi che đi đôi mắt cúi thấp của anh. Trên người là chiếc áo phông màu trắng, vạt áo nhét tùy tiện vào trong một chiếc quần bò cũ kỹ. Anh lười biếng đứng trước cửa sổ, trong miệng ngậm một điếu thuốc, ánh mắt ơ hờ.
“Tố Khải!” Diệp Lan vui mừng khôn xiết, vô thức gọi tên anh ra.
“Cô Diệp! Đây là hình ảnh tư liệu một tiếng trước Tố Khải chuyển cho chúng tôi.” Cục trưởng Tống nói.
“Một tiếng đồng hồ trước? Vậy bây giờ Tố Khải đâu?” Diệp Lan gấp gáp hỏi.
Cục trưởng Tống không trả lời ngay mà giơ tay vào phía trong: “Cô Diệp! Chúng ta vào trong nói chuyện!”
Diệp Lan suy nghĩ rồi đi theo hướng anh ta chỉ. Bên trong là một căn phòng đơn khá nhỏ, giống như phòng nghỉ.
“Gián điệp là một công việc hết sức nguy hiểm.” Đợi cô ngồi xuống, cục trưởng Tống mới chủ động rót cho cô cốc nước, sau đó ngồi xuống đối diện cô: “Tôi nghĩ cô chắc chắn không thể tưởng tượng ra cái gian khổ của công việc này. Rất nhiều người làm gián điệp như Tố Khải đều không trụ nổi. Hoặc là bị bọn tội phạm lôi kéo cùng nhảy xuống nước, hoặc là bị bọn chúng gϊếŧ chết, hoặc là tự sát. Áp lực của công việc này lớn đến thế nào người ngoài tuyệt đối không thể tưởng tượng được. Tuy rằng chúng ta đã dùng khả năng tốt nhất, lớn nhất để bảo vệ cho gián điệp, nhưng không tránh khỏi sẽ xảy ra bất trắc. Chuyện này yêu cầu bản thân người làm gián điệp không những phải có rất nhiều kinh nghiệm mà còn phải tận dụng những tình huống mà bọn chúng không biết để gửi cho chúng tôi tin tức rằng họ vẫn còn an toàn.”
Diệp Lan căng thẳng gật đầu.
“Ít nhất thì bây giờ có thể khẳng định Tố Khải vẫn đang an toàn. Khoảng thời gian trước vì thiết bị của Tố Khải xảy ra trục trặc. Cậu ấy là một cảnh sát rất thông minh, cũng rất có năng lực, cuối cùng đã nghĩ ra cách để liên lạc được với chúng tôi, thế nên cô cứ yên tâm.”
Diệp Lan liếʍ môi: “Vậy các anh bắt cóc… à không phải, là đưa tôi tới đây…”
“Thành thật xin lỗi cô, cách mời của chúng tôi có hơi thô bạo một chút.” Cục trưởng Tống nét mặt áy náy: “Thật ra mục đích mời cô Diệp tới đây là muốn tìm một nơi an toàn để nói với cô rằng, chúng tôi sẽ nhanh chóng sắp xếp đưa cô trở về Bắc Kinh.”
“Á?” Diệp Lan sửng sốt.
Cô đâu có định quay về.
“Vì Tố Khải là một người vô cùng quan trọng đối với đội của chúng tôi. Tôi không thể để cậu ấy lơ đãng được.” Cục trưởng Tống thẳng thừng nói.
“Thật ra tôi tới đây chỉ muốn xem xem anh ấy có an toàn hay không…” Cô nhỏ giọng biện hộ cho mình.
Cục trưởng Tống gật đầu: “Tâm trạng của cô tôi có thể hiểu. Nhưng cô Diệp, cô ở lại đây thực sự không giúp được gì, hơn nữa còn có thể tạo ra những phiền phức không cần thiết cho Tố Khải.”
Diệp Lan nắm chặt tay lại. Cô hiểu điều này, nhưng mà…
“Tôi có thể gặp anh một lần không, chỉ nhìn một cái thôi!”
Thái độ của cục trưởng Tống vô cùng kiên quyết: “Không được!”
Cô nghẹn lời.
“Sáng sớm mai Cảnh Long sẽ đích thân đưa cô ra sân bay.” Nói rồi, ông ta gọi Cảnh Long đang đứng ở ngoài vào. Diệp Lan ngẩng đầu lên nhìn, chính là người đàn ông lúc nãy.
Cô rất không muốn đi, nhưng không thể không đi.
“Khi nào thì Tố Khải mới có thể trở về Bắc Kinh?”
Cục trưởng Tống lắc đầu: “Rất xin lỗi, tôi không thể nói trước thời gian này. Có lẽ sẽ rất nhanh, có lẽ phải mấy năm.”
Diệp Lan biết câu hỏi của mình chẳng khác gì hỏi thừa.
“Nếu cô thật lòng nghĩ cho Tố Khải, thì mau chóng rời khỏi đây, đừng để cậu ấy phân tâm.” Cục trưởng Tống thấy cô do dự, cũng có thể thông cảm. Nói xong ông ta suy nghĩ: “Thế này đi, sau này cô có thể liên lạc với Cảnh Long. Cậu ấy là người theo dõi sát tuyến của Tố Khải, có thể tiết lộ tin tức gì cậu ấy sẽ nói cho cô biết.”
Nghe vậy Diệp Lan mới yên tâm. Cô gật đầu rất mạnh, rồi nhìn về phía Cảnh Long nói: “Làm phiền anh rồi!”
Cảnh Long cười rất thoải mái: “Nên mà!”
“Tôi có thể hỏi thêm một câu nữa không?” Diệp Lan nhìn cục trưởng Tống vẻ chần chừ.
Cục trưởng Tống gật đầu.
Diệp Lan nhớ lại cảnh tượng trên hình ban nãy, về người phụ nữ đứng sau lưng Tố Khải. Thật ra ngay từ đầu lần đầu nhìn thấy cô đã cảm thấy không ưa. Cô mím môi, nói khẽ: “Người phụ nữ ở cùng với Tố Khải… là ai vậy?”