Suy nghĩ vụt qua trong lòng chỉ để lại một hình bóng rất mơ hồ, nhạt nhòa, nhưng lại bị Niên Bách Ngạn nắm chặt lại. Khi suy nghĩ này trở nên càng lúc càng rõ ràng, dự cảm ngưng tụ lại trong đầu óc càng thêm mãnh liệt. Giống như một chùm pháo hoa nổ tung trong đầu. Ngay sau đó, Niên Bách Ngạn hơi nheo mắt lại, anh lập tức có một suy nghĩ táo bạo!
“Mấy người, lại đây!” Anh khẽ quay người, hét lên một tiếng với mấy công nhân đang đứng gần đó.
Bọn họ tưởng rằng có thể bắt đầu làm việc được rồi, vội vàng cầm dụng cụ đi tới.
Mấy người đám Tố Đông không biết Niên Bách Ngạn định làm gì, đều lần lượt bước lên.
Niên Bách Ngạn nhìn chằm chằm vào vị trí ngôi mộ, sau đó chỉ tay: “Vị trí này, bẩy lên!”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Đám công nhân thì lại không mấy kinh ngạc. Vốn dĩ họ tới đây để giúp đỡ việc mai táng, cũng không cảm thấy hành vi của Niên Bách Ngạn có gì kỳ lạ. Một người trong số họ đi lên trước, cầm dụng cụ, chuẩn bị hành động.
Tố Đông lập tức đẩy người đó ra, nhìn Niên Bách Ngạn, phẫn nộ quát: “Cậu định làm gì?”
Hứa Đồng cũng rất khó hiểu trước việc làm của Niên Bách Ngạn, cô khẽ nói: “Tổng giám đốc! Bác sỹ Tố vẫn chưa tới. Nếu giờ bậy nắp mộ lên, ít nhất phải đợi tới khi mang được tro cốt của ông Diệp tới mới được!”
Niên Bách Ngạn không quan tâm tới lời của Hứa Đồng. Anh cũng bỏ ngoài tai lời hét giận dữ của Tố Đông, chỉ quát lên với đám thợ: “Còn đứng ngẩn người ra đó làm gì? Bậy lên!”
“Không được!” Phương Tiếu Bình cũng không cho, lập tức đứng chắn trước mộ, giơ hai tay ra: “Nếu không nói cho rõ ràng, không ai được phép động vào chỗ này!”
Niên Bách Ngạn giơ tay lên nhìn giờ, lo ngay ngáy trong lòng. Khi thấy tất cả mọi người đều phản đối, anh đành phải nói: “Cháu nghi ngờ đây vốn là một ngôi mộ rỗng!”
Mọi người kinh ngạc. Tiếng hét của Phương Tiếu Bình càng to hơn: “Không thể nào!”
Tố Đông cũng lắc đầu: “Tố Thu được chúng tôi chính tay chôn cất, đây không thể là mộ rỗng!”
“Có phải mộ rỗng hay không chỉ cần mở ra xem là rõ ngay thôi.” Thái độ của Niên Bách Ngạn rất kiên quyết. Anh nhìn Tố Đông bằng ánh mắt kiên định: “Cháu nhất định phải kiểm chứng được dưới đây là mộ rỗng mới có thể tìm thấy Tố Diệp.”
“Cậu nói vậy là ý gì?” Tố Đông bàng hoàng.
Niên Bách Ngạn nhìn vào bức ảnh trên bia mộ. Gió nổi lên, một chiếc lá khô bay ngang qua nụ cười của Tố Thu, sau lặng lẽ rơi xuống ngôi mộ, kêu lên những thanh âm tuyệt vọng.
Trái tim anh cũng theo đó mà run lên. Anh hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu loại trừ khả năng tai nạn và bị bắt cóc, thì tại sao Diệp Diệp lại không nhanh chóng tới đây? Người Trung Quốc rất coi trọng thời gian chôn cất. Tuy rằng cô ấy đã sống nhiều năm ở nước ngoài, nhưng truyền thống của tổ tiên cô ấy tuyệt đối không thể quên. Hơn nữa, người cần hợp táng lại đều là những người quan trọng nhất đối với cô ấy.”
Ánh mắt Tố Đông ngỡ ngàng, một lúc sau mới nói: “Nhưng nếu như Tiểu Diệp xảy ra chuyện thật thì sao? Trên đường đi tới nghĩa trang?”
“Thế nên cháu càng phải kiểm tra xem rốt cuộc dưới này có rỗng hay không!” Niên Bách Ngạn nói rành mạch.
Tất cả mọi người trong nghĩa trang đều im lặng. Có lẽ, họ đã bị suy nghĩ to gan này của Niên Bách Ngạn làm cho sững người.
Niên Bách Ngạn không làm lỡ thời gian, hất tay một cái, ra lệnh cho đám người đó bắt đầu.
Mấy người làm đi lên trước, cầm dụng cụ lên làm việc. Khi Tố Đông và mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì họ đã ra tay, muốn ngăn cũng không kịp nữa.
Chẳng mấy chốc, vị trí chôn tro cốt đã được bậy lên bởi những người làm vô cùng kinh nghiệm. Xung quanh không hề bị hỏng hóc chút nào. Chỉ có điều, khi họ lật lên, ai nấy đều ồ lên.
“Anh… Anh ơi! Anh xem này…” Một người sợ tới nỗi lắp bắp, chỉ tay vào vị trí phía dưới ngôi mộ, hai mắt trợn tròn.
Niên Bách Ngạn bước lên xem, đầu mày chợt nhíu nhặt.
Mấy người còn lại cũng vội vàng đi tới. Sau khi nhìn vào, Phương Tiếu Bình hét lên thất thanh: “Sao lại rỗng được? Tố Thu đâu? Tro cốt của chị ấy sao có thể biến mất?”
Phía dưới ngôi mộ rỗng tuếch, làm gì có hình bóng của tro cốt?
Tố Đông lảo đảo, suýt nữa thì ngã quỵ, hết hồn hết vía lắc đầu: “Không thể nào… Sao có thể rỗng được? Chính tay chúng ta chôn cất cơ mà…”
Niên Bách Ngạn chậm rãi ngồi xuống, giơ tay sờ lên lớp đất trong huyệt, rồi nắm một ít lên vân vê. Nó ướt hơn đất bên ngoài rất nhiều. Rồi anh lại đánh giá tỉ mỉ vị trí đó một lần nữa, bằng phẳng, không một chút dấu vết.
Chứng tỏ, bình tro cốt không phải được vận chuyển đi trong thời gian gần đây.
Anh gọi một người làm lên, hỏi ý kiến của anh ta. Người đó cũng ngồi xuống, nhìn lớp đất rồi lấy dụng cụ ra đo lường hiện trạng ngôi mộ, sau đó còn xem tường tận rìa mép của ngôi mộ, cuối cùng đưa ra một kết luận: “Phán đoán ban đầu, bình tro cốt ở đây hơn mười năm trước đã bị lấy đi. Anh xem, dấu vết ở trên bia mộ không còn mới nữa, rất cũ rồi, chắc chắn phải trên mười năm.”
Họ là những người chuyên môn chôn cất cho người ta, rất nhiều thứ trong nghề, nhìn qua là biết.
Niên Bách Ngạn chau mày. Anh đã đoán dưới này có thể trống rỗng, nhưng không ngờ nó đã bỏ không mười mấy năm nay!
Tố Đông nghe xong lập tức nổi giận: “Diệp Hạc Phong! Nhất định là do Diệp Hạc Phong làm!” Suy nghĩ đầu tiên của ông là Diệp Hạc Phong. Mười mấy năm, lâu như vậy, ngoài Diệp Hạc Phong ra còn ai vào đây nữa?”
Phương Tiếu Bình cũng bắt đầu chửi rủa Diệp Hạc Phong, còn nghi ngờ tro cốt của cả hai người hiện đều nằm trong tay Nguyễn Tuyết Mạn.
Chỉ có Niên Bách Ngạn là bình tĩnh, thấp giọng nói: “Không liên quan tới Diệp Hạc Phong. Người lấy tro cốt đi… là Tố Diệp!”
“Sao cơ?” Tố Đông và Phương Tiếu Bình hét lên.
Lâm Yêu Yêu nghe xong cũng cảm thấy quá siêu việt, lắc đầu nghi ngại: “Sao có thể là Tiểu Diệp? Không thể là cô ấy được! Ở đây đã bỏ không mười mấy năm rồi, chứ có phải vừa mới đâu!”
“Một cô bé mười bảy, mười tám tuổi đủ lớn để làm chuyện này.” Ánh mắt anh chuyển lạnh.
Mười mấy năm trước, Tố Diệp khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Tuổi đó đã trưởng thành rồi, chuyện lấy tro cốt của mẹ đi không có gì là lạ.
Lâm Yêu Yêu nhìn anh lẩm bẩm: “Không thể nào…”
Niên Bách Ngạn không nói nữa.
Sở dĩ anh nghĩ tới Tố Diệp là vì vừa nãy anh nhớ lại khung cảnh ngày Noel. Cô đứng trước mộ Tố Thu, đúng vào ngày sinh nhật mình. Thời gian anh quen biết Tố Diệp cũng không quá ngắn, nhưng chưa bao giờ thấy cô nhắc tới nơi này, sau đó anh mới biết mỗi năm cô chỉ tới đây có một lần.
Thử hỏi, một người con gái có tình cảm sâu nặng với mẹ mình như thế, sau khi về nước tại sao có thể không tới thăm mộ một lần? Lại chỉ tới đúng vào ngày sinh nhật như một trình tự?
Thêm nữa, hôm nay là một dịp quan trọng như thế này, tại sao Tố Diệp không xuất hiện?
Bây giờ tất cả mọi người đều đã xác định đây là một ngôi mộ rỗng, vậy thì đủ để chứng minh Tố Diệp vốn dĩ đã biết ở đây không có tro cốt của Tố Thu. Vậy thì tất cả những gì cô làm chỉ là để che mặt mọi người.
“Lẽ nào cô Tố Thu còn có một ngôi mộ khác?” Lâm Yêu Yêu do dự đưa ra dự đoán.
Niên Bách Ngạn đứng dậy, vỗ vỗ lớp đất trong tay, như suy nghĩ chuyện gì: “Không! Tôi nghĩ tro cốt có lẽ vẫn luôn được lưu giữ trong một nhà tang lễ nào đó.”
Suy đoán này cũng không phải không có căn cứ.
Ở Bắc Kinh có bao nhiêu nghĩa trang anh luôn nắm rõ, cách thành phố bao xa, đi mất bao lâu anh cũng biết cả. Tố Diệp vẫn luôn ở bên cạnh anh. Nếu đổi mộ cho Tố Thu, thì mỗi lần tới thăm ít nhất cô cũng phải tốn kha khá thời gian, cô không có điều kiện. Mà cô nhất định là phải thường xuyên thăm viếng, thì chứng tỏ tro cốt ở trong thành phố này. Vậy thì nhà tang lễ chính là một địa điểm cất giữ thích hợp nhất.
Còn về việc tại sao Tố Diệp lại làm vậy?
Niên Bách Ngạn bỗng nhiên hiểu ra. Có lẽ cô đã sớm có dự định sau này sẽ chôn cất Tố Diệp và Diệp Hạc Phong cùng với nhau từ rất lâu rồi!
Nghĩ tới đây, anh mới cảm thán sâu sắc tâm tư của Tố Diệp. Anh cứ ngỡ cô chỉ là một người đi đến đâu thì hay đến đó. Giờ có thể thấy trong lòng cô cũng có tính toán, mà tính toán này đã được lên kế hoạch hơn chục năm trời!
“Lẽ nào chúng ta phải tìm lần lượt từng nhà tang lễ một sao?” Niên Bách Tiêu vẫn luôn im lặng cuối cùng đã lên tiếng. Cậu rất ít tới mấy nơi thế này, cũng không hiểu quy định ở đây. Ngôi mộ duy nhất mà cậu tới thăm ngoại trừ bố mẹ ra thì chính là mộ Văn Giai.
Niên Bách Ngạn im lặng giây lát: “Hoặc có thể, cô ấy đặt tro cốt trong một… ngôi chùa!”
“Chùa ư?” Phương Tiếu Bình sững sờ, chuyện gì thế này?
Niên Bách Ngạn nhìn Tố Đông: “Cô Tố có tin Phật không?”
Tố Đông ngẩn người một lát, rồi gật đầu ngay tắp lự: “Đúng thế! Sau này Tố Thu rất tin Phật, còn tu tại gia nữa, vẫn hay tới chùa thắp hương lễ Phật. Chị ấy làm không ít việc thiện, còn thường xuyên đi phóng sinh gì đó nữa.”
Niên Bách Ngạn gật đầu. Anh suy luận theo phán đoán lúc trước: “Có lẽ chính là chùa.” So với nghĩa trang thì chùa ở Bắc Kinh gần hơn nhiều, cũng tiện cho Tố Diệp dành thời gian thăm viếng. Thêm nữa, anh cũng từng nghe nói những người tu tại gia cả đời có thể được ở lại chùa, mục đích là có thể lắng nghe tiếng Phật, sớm được luân hồi hoặc về cõi cực lạc.”
Sở dĩ nghĩ tới điều này là vì Niên Bách Ngạn nhớ từng rất hiểu về gỗ tử đàn trong tứ hợp viện. Cô nói rất nhiều, rằng gỗ tử đàn này vô cùng đắt tiền. Lúc đó anh còn tò mò hỏi cô còn trẻ mà hiểu biết cũng nhiều vậy. Cô nói rằng do cậu mình dạy, còn bổ sung thêm một câu: “Mẹ em rất thích loại gỗ tử đàn này, nói rằng chất liệu này mà dùng làm tràng hạt thì cực kỳ quý báu.”
Anh bất ngờ nhớ lại câu nói ấy của Tố Diệp nên mới có thể phân tích như vậy. Thì ra, Tố Thu lại tín Phật thật.
“Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì đây?” Tố Đông sốt sắng.
Niên Bách Ngạn đang định trả lời thì điện thoại kêu.
Anh nhận máy: “Trưởng phòng Vương!”
Thanh âm ở đầu kia rất gấp gáp.
Sắc mặt của anh cũng thay đổi đột ngột.
Tất cả mọi người đều khϊếp vía, run rẩy nhìn Niên Bách Ngạn, sợ rằng cuộc điện thoại này sẽ mang lại tin xấu nào đó. Nhưng Niên Bách Ngạn sau khi nghe đối phương nói xong chỉ bình tĩnh nói một câu: “Được! Tôi biết rồi. Đã làm phiền trưởng phòng Vương rồi, hôm khác chúng ta gặp mặt!”
Tây Hồ, Hàng Châu.
Khi ánh tịch dương đổ bóng, mặt hồ vô cùng đẹp, sóng gợn lăn tăn, phản chiếu một màu đỏ rực rỡ. Mùa này khách du lịch tới đây không nhiều, thế nên vắng đi rất nhiều bóng du khách khoa chân múa tay chụp ảnh lưu niệm.
Mặt hồ được nhuộm đỏ. Chiếc thuyền gỗ dập dềnh, khoan thai. Người chèo thuyền dùng tiếng phổ thông để giới thiệu về văn hóa Tây Hồ: “Bây giờ mọi người đều thích Tân Tây Hồ rồi, nơi đây giờ yên tĩnh hơn rất nhiều.”
Thấy cô gái ngồi trên thuyền không nói câu nào, ông cũng không tiếp tục làm hướng dẫn viên nữa. Chiếc thuyền chậm rãi đi sâu thêm.
Tố Diệp yên lặng ngồi trên đuôi thuyền, ánh mắt cũng tĩnh mịch như mặt nước Tây Hồ. Hoàng hôn không những nhuộm đỏ nước hồ mà còn làm đỏ đôi mắt cô. Người chèo thuyền tập trung tinh thần chèo thuyền đi. Cái bóng của ông gầy nhỏ và mập mờ.
Khi bốn bề đã không còn bóng thuyền, cô mới từ từ mở chiếc bình gốm trắng mang theo bên người ra, đổ nghiêng. Tro cốt trong bình theo hướng trôi của con thuyền, rơi xuống mặt hồ.
Thứ tro cốt trắng thê lương ấy, chẳng mấy chốc đã rải khắp mặt hồ…
Cô đau đớn, nằm bò trên mặt thuyền…
Mẹ! Cuối cùng thì ông ấy cũng đã thực hiện lời hứa của mình với mẹ rồi...