Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 7 - Chương 297: Tôi bóp chết chị

Lời nói của Niên Bách Tiêu không những không khách khí, hơn nữa ngữ khí còn vô cùng hung hăng, cay nghiệt, giống như vô số mũi kim đâm mạnh vào trái tim Tố Diệp. Cô dừng bước, bờ vai đã cứng ngắc đi vài phần. Cô quay đầu nhìn Niên Bách Tiêu. Ánh mắt của cậu ta chưa từng rời khỏi màn hình trò chơi, vẫn cái điệu bộ ba lăng nhăng đó. Nhưng nếu nhìn kỹ thì bờ môi hơi cong lên, ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ vô cùng rõ ràng.

Cũng đồng thời, hoàn toàn không coi Tố Diệp ra gì.

“Sao? Còn bắt buộc phải là một “chính thất” mới xứng với thân phận của Niên đại thiếu gia đây à? Tôi nghĩ Diệp Ngọc không có thời gian đâu.” Cô hờ hững cất lời. Mới nghe mấy câu đó, nếu nói không tức giận trong lòng là nói dối. Nhưng nghĩ lại thấy, cậu ta chắc chắn cố tình làm vậy. Chẳng qua chỉ là một thằng nhóc lớn đầu, không cần phải so đo.

Tạo thành tính cách như Niên Bách Tiêu ngày hôm nay, thủ phạm đầu sỏ chính là Niên Bách Ngạn. Cô đã từng gặp không ít những đứa trẻ ngỗ ngược, có đứa còn quá quắt hơn Niên Bách Tiêu. Đa phần nguyên nhân hình thành nên cá tính đó đều bắt nguồn từ gia đình. Trẻ con sở dĩ hỗn láo về căn bản đều vì thiếu sự quan tâm, chăm sóc. Đó chẳng qua chỉ là một cách để giành sự chú ý của người lớn mà thôi.

Với cái kiểu dạy dỗ của Niên Bách Ngạn, đứa trẻ khôn lớn trưởng thành phần lớn đều sẽ phát triển theo hai kiểu tiêu cực. Hoặc là nhát gan, hướng nội, hoặc là phản nghịch, ngông cuồng. Niên Bách Tiêu tuy lạnh lùng, không mấy nói chuyện, nhưng không khó nhận ra cậu ta thuộc kiểu thứ hai.

Niên Bách Tiêu đang chơi điện tử, sau khi nghe câu trả lời không mặn không nhạt của Tố Diệp, tạm thời ngừng lại, quay đầu nhìn cô chằm chằm. Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt ấy rõ ràng là sự khinh thường và xem nhẹ, đến cả tiếng hừ của cậu ta cũng vậy.

“Tôi thật sự chưa gặp người phụ nữ nào vô liêm sỉ như chị.”

“Vô liêm sỉ?” Tố Diệp không tức giận mà bỗng bật cười: “Ý cậu là tôi phá hoại hôn nhân của anh trai cậu?”

Niên Bách Tiêu liếc nhìn cô đầy mỉa mai: “Chị nghĩ sao?”

“Vậy tôi có thể hiểu rằng thực ra cậu rất quan tâm tới anh mình không?” Tố Diệp bất ngờ hỏi ngược lại.

Có lẽ Niên Bách Tiêu không ngờ cô lại phản kích hiểm hóc như vậy, hơn nữa thái độ từ đầu tới cuối còn rất bình thản, điềm nhiên. Cậu ta nhất thời nghẹn lời, không nói được câu nào, cứ há hốc miệng một lúc. Gương mặt tuấn tú có một giây phút nào đó chợt kìm nén tới đỏ bừng, nhìn từ xa lại càng mê hoặc. Tố Diệp không gấp gáp, cô chờ đợi câu trả lời của cậu ta một cách nhẫn nại, như đang đứng ở thế giằng co với Niên Bách Tiêu vậy.

Một lúc lâu sau, cậu ta mới cao giọng: “Loại phụ nữ không có phẩm hạnh như chị, có thể đi phá hoại tình cảm vợ chồng của bất kỳ ai.” Ngữ khí rõ ràng có chút gấp gáp, còn mang theo sự hùng hồn, thiếu kiềm chế của tuổi trẻ.

“Có duyên ở cạnh nhau, chia tách kiểu gì cũng không tách rời, không có duyên ở cạnh nhau, không cần chia tách cũng tự động xa nhau.”

Niên Bách Tiêu mím môi, trừng mắt lườm cô đúng một phút đồng hồ, rồi mới hằn học đáp lại một câu: Đồ nhiều chuyện!, rồi lại tiếp tục chơi game, liên tục ấn những bùm bùm không ngớt, như đang trút hết những bất mãn trong lòng.

Tố Diệp bình tĩnh đón nhận cơn giận dữ của cậu ta, nói: “Thật ngại quá! Cậu vẫn phải để đồ đàn bà lắm mồm như tôi đây chăm sóc.” Dứt lời, cô rời khỏi phòng khách, đi vào bếp.

Không phải Tố Diệp chịu khó tới mức nào.

Thật ra hôm nay cô có thể không cần tới thăm Niên Bách Tiêu. Dù sao cậu ta cũng hai mươi tuổi rồi, ít nhất thì có đủ khả năng tự lo liệu cho cuộc sống của mình. Nhưng hôm qua cô nằm mơ thấy một chuyện. Cô mơ thấy mình hình như rất bé, rất bé, trơ trọi ngồi co ro khóc trong một góc tường tối tăm. Chưa bao giờ tuyệt vọng lại che phủ cô như vậy. Chẳng biết cô đã khóc bao lâu, chợt có một cậu bé đi tới trước mặt cô, cũng ngồi xuống nói chuyện với cô. Sau đó cậu bé ấy nắm chặt lấy tay cô. Bàn tay ấy rất ấm áp, ấm tới tận trái tim.

Cậu bé an ủi cô đừng sợ hãi, rồi còn nói với cô: Anh sẽ chăm sóc cho em!

Một bé gái nhỏ xíu như cô nghe xong câu ấy, mọi sợ hãi đã tan biến một cách thần kỳ.

Khi cô cố gắng muốn nhìn xem cậu bé ấy trông như thế nào thì tiếng chim khách ríu rít ngoài cửa sổ đã đánh thức cô. Tiết trời này, chim khách và quạ chen nhau bay đầy trời, cùng chia sẻ với nhau mái nhà xanh bao la, chẳng biết là mỗi người một số phận hay họa phúc khôn lường.

Cô mơ hồ ngồi trên giường rất lâu. Khi rửa mặt lại bắt đầu suy nghĩ về giấc mơ ấy. Sau đó cuối cùng cô cũng hiểu ra tại sao trong mơ mình lại không còn sợ hãi nữa, thì ra giọng nói của cậu bé ấy chính là giọng của Niên Bách Ngạn.

Ngày nghĩ nhiều đêm sẽ gặp mộng. Cô cảm thấy chắc là mình nhớ anh rồi.

Vì thế, Tố Diệp cũng nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi vội vàng tới tứ hợp viện. Nguyên nhân là vì Niên Bách Ngạn cũng đã chui vào giấc mơ, ở bên cô mà không tính giá rồi, cô cũng không thể tiếp đón em trai người ta thiếu chu đáo được.

Lúc đi qua nhà ăn, định sẽ úp mỳ gói, Tố Diệp bỗng sững sờ. Trên chiếc bàn ăn xa hoa kiểu cung đình đã đặt mấy chiếc đĩa, chỉ còn lại cơm thừa canh cặn. Tố Diệp cảm thấy rất kỳ lạ, tiến lên liếc qua. Trong đĩa còn lại mấy món Tây không ra Tây, ta chẳng phải ta. Đũa và dĩa thì vứt bừa bãi Đông một chiếc, Tây một chiếc.

Cô nhìn một lúc lâu, sau đó đặt chiếc túi trong tay lên mặt bàn, quay đầu đi ra khỏi nhà ăn.

Ngoài phòng khách, Niên Bách Tiêu vẫn đang tập trung tinh thần, chơi đầy hăng say, coi như không nhìn Tố Diệp vừa đi đã quay lại. Tố Diệp bước lên, đứng bên cạnh hỏi: “Cậu tự làm đồ ăn?”

Cậu ta không đáp lại.

“Không ngờ cậu cũng giỏi đấy chứ, nhưng mà cậu làm món gì vậy?” Cô lại hỏi.

Niên Bách Tiêu nhìn thẳng về phía trước, ngón tay không phút nào nghỉ ngơi, hoàn toàn xem Tố Diệp là không khí.

“Vậy cậu nói đi, bữa tối muốn ăn cái gì.” Cô sốt ruột: “Vịt quay Đại Đổng nhé? À, hay là vịt quay Tiện Nghi Phường, người Bắc Kinh vẫn thích ăn ở đó nhất đấy.”

Đáp lại cô chỉ có bầu không khí lững lờ trôi.

Tố Diệp đành phải đứng chắn trước mặt cậu ta: “Hay là cậu vẫn chưa quen ăn món Trung Quốc, ăn đồ Tây cũng được.”

Hành vi của cô hoàn toàn khiến Niên Bách Tiêu nổi điên. Cậu tắt phụt trò chơi đi, trừng mắt lườm cô: “Chị có biết mình phiền phức lắm không?”

“Từ thái độ của cậu có thể nhận ra.”

Niên Bách Tiêu nghiến răng nghiến lợi: “Tôi biết chị đang nghĩ gì. Chị muốn lấy lòng anh trai tôi nên phải tốt với tôi trước. Đồ đàn bà thâm độc, có vấn đề! Tôi không cần chị chăm sóc, chị cứ thoải mái mách lẻo với anh trai tôi.”

Tố Diệp nhìn cậu ta: “Niên Bách Tiêu…”

“Im lặng!” Cậu ta lập tức ngắt lời cô: “Tuyệt đối đừng có bày ra trước mặt tôi cái vẻ “chị là bác sỹ tâm lý” hay “tôi là trẻ con” nữa. Vì tôi hoàn toàn có thể đáp lại chị biểu cảm rằng “chị chỉ là con hề xấu xí” còn tôi là “khách xem trò vui” đấy!”

Cô bỗng không biết nên khóc hay cười.

“Nếu chị tham tiền của anh tôi đến thế, tại sao không nói thẳng với anh ấy? Lại còn phải tới đây làm bảo mẫu đầy giả dối.” Niên Bách Tiêu nói như bắn súng liên thanh: “Thẳng thắn biết đâu chị còn được nhiều hơn. Tôi biết cái loại phụ nữ như chị cần cái gì. Nhà, xe, hay một chỗ dựa đảm bảo cơm ăn áo mặc cho chị cả đời? À, tôi nhớ anh trai tôi còn một ngôi nhà nữa, đã cho chị luôn rồi phải không? Nếu chị vẫn chưa lấy được thì xin anh ấy luôn đi. Tôi nghe nói giá bất động sản ở Bắc Kinh sắp ngang với Pari rồi đấy.”

Tố Diệp không ngờ trong cách biểu đạt, Niên Bách Tiêu lại khác Niên Bách Ngạn một trời một vực như vậy. Niên Bách Ngạn là kiểu người trầm mặc điển hình. Còn em trai anh đúng là đồ lợi đồng răng sắt.

Nhưng nếu cô sợ cái thằng nhóc thò lò mũi xanh này thì đâu còn là Tố Diệp nữa. Đợi cậu ta bô lô ba la nói xong một tràng, cô lãnh đạm bổ sung: “Có lẽ, cả món Tây và món ta cậu đều không thích. Định giảm cân à? Nhìn mấy món cậu làm, chắc là mấy thứ đồ trong tủ lạnh cũng hết sạch rồi phải không?”

Niên Bách Tiêu nghe xong hơi bất ngờ nhưng ánh mắt vẫn là sự thẹn quá hóa giận.

Cô mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cậu ta, quay người định ngồi xuống sofa chuyện trò nghiêm túc với cậu ta. Ai ngờ cô vừa tiến lên một bước, Niên Bách Tiêu bỗng thò chân ra ngáng đường. Tố Diệp bị bất ngờ, không kịp thu chân về, cả người ngã rầm xuống đất, khuỷu tay, đầu gối và hông đều đau đớn.

Trên đầu vang lên tiếng cười ha ha đầy sảng khoái như đang xem kịch hay của Niên Bách Tiêu. Thậm chí cậu ta còn ôm bụng cười như sắp lăn ra đất tới nơi.

Tố Diệp nằm bò trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Niên Bách Tiêu đang cao giọng cười lớn. Răng cô bắt đầu ngứa ngáy. Đầu tiên là vừa gặp mặt đã vô duyên vô cớ hắt cafe vào người cô, hôm nay lại ngáng chân khiến cô ngã sấp ngửa, khiến toàn bộ “linh kiện” trên người cô gần như rơi rụng hết cả. Xem ra cô đúng là xem nhẹ thái độ thù địch của thằng nhóc này với mình rồi.

Cô đứng dậy trong tiếng cười khinh miệt, hít sâu một hơi, cố nhẫn nhịn nỗi đau rát như phải bỏng nơi đầu gối, hơi cao giọng: “Được lắm! Tôi biết cậu muốn ăn gì rồi.” Dứt lời, cô khập khiễng đi ra khỏi phòng.

Niên Bách Tiêu phì cười, cuối cùng đã đuổi được cái người khiến cậu ta bực bội và chán ghét đi. Cậu ta lại cầm điều khiển, tiếp tục chìm đắm trong thế giới trò chơi của mình.

Chẳng biết đã chơi bao lâu, khi cậu ta đang tới cửa quan trọng nhất, ánh mắt hình như liếc thấy một bóng người. Nhưng do cậu ta quá tập trung vào trò game, cũng chẳng hơi đâu quay lại xem đó là cái gì. Ngay sau đó, một xô nước lạnh kèm theo đá ào ào trút xuống đầu Niên Bách Tiêu. Cậu ta rùng mình, sau đó phát ra một tiếng kêu thất thanh cực kỳ bi thảm, cả người bỗng chốc bật lên như vừa ngồi trên lò xo.

Cả người cậu ta ướt như chuột lột. Từng giọt nước theo tóc rỏ xuống bả vai. Cả dưới sàn nhà cũng toàn là nước, đá văng lung khắp nơi. Một giây sau Niên Bách Tiêu phản ứng lại, gào thét với kẻ đầu sỏ: “Đồ lắm lời này! Chị điên rồi à?”

Tố Diệp vứt cái xô trong tay mình sang một bên, bờ môi khẽ cong lên, khoanh hai tay trước ngực: “Tôi bỗng nhiên cảm thấy có lẽ cậu hợp với kiểu “có qua có lại”. Thế nào? Thùng nước đá này có khiến cậu tỉnh táo hơn chút nào không?”

Niên Bách Tiêu đứng trước mặt cô, cả người cứng đờ, sắc mặt tím tái. Cả quần đùi của cậu ta cũng ướt nhẹp, dính chặt vào người. Như thế càng nhìn rõ từng đường nét của cậu ta, căng phồng, to lớn hệt như của Niên Bách Ngạn. Về điểm này, hai anh em đúng là giống y như đúc.

Tố Diệp cảm thấy mình vừa liếc nhầm chỗ, vội vàng quay đi chỗ khác. Còn Niên Bách Tiêu chỉ mải tức giận, vốn không để ý tới chuyện cô vừa tập trung vào chỗ nào. Cậu ta nhào tới, như một con sói tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ, giơ “móng vuốt” về phía cô, cổ họng phát ra một tiếng gầm phẫn nộ:

“Tôi bóp chết chị!”

Tốc độ của cậu ta khá nhanh. Khi Tố Diệp phản ứng lại thì hai tay cậu ta đã kẹp chặt cổ cô, lực không hề nhỏ, đủ để thấy cơn giận dữ trong lòng lớn đến mức nào. Tố Diệp nhất thời ngạt thở, gương mặt đỏ hồng thì thiếu khí, hai tay cũng bất giác có hành động phản kháng. Cô cũng lập tức giơ tay lên tóm lấy, giữ chặt huyệt nội quan nơi cổ tay Niên Bách Tiêu, dùng sức khiến cậu ta đau đớn, kêu la oai oái.

Một giây sau, hai tay Tố Diệp chụp lấy, kéo cánh tay cậu ta lại, quật ngược ra sau. Niên Bách Tiêu như một cái bao tải nặng bị ngã mạnh xuống nền đất ướt.

“Một màn vấp chân đổi lấy một màn quật ngã. Nhóc à, cậu hời rồi đấy!” Cô đứng từ trên nhìn xuống bộ dạng nằm bò ra đất của Niên Bách Tiêu, nụ cười vô cùng kỳ dị. Hai mắt cô sáng rực, thoạt nhìn hệt như một con sói...