Hào Môn Kinh Mộng 3: Đừng Để Lỡ Nhau

Quyển 6 - Chương 267: Em không thể quá khắt khe

Cơn thịnh nộ của Diệp Hạc Phong dường như đã đè nén rất lâu cuối cùng cũng bùng nổ, khí thế dữ dội khiến tất cả mọi người im re, cả bàn ăn gần như cũng rung lên. Lời nói của ông đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Tất cả đều ngừng lại nhìn Nguyễn Tuyết Mạn. Cả Diệp Uyên từ đầu tới giờ vẫn im lặng không nói gì cũng ngước nhìn về hướng đối diện, ánh mắt hoài nghi.

Chỉ có Niên Bách Ngạn là biểu cảm vẫn vậy, từ tốn cầm cốc lên, khẽ nhấp một ngụm rượu. Sau khi đặt xuống, anh không rút tay về ngay mà gõ nhè nhẹ lên thành cốc, thái độ hờ hững. Tố Diệp vừa hay nhìn thấy cảnh ấy. Anh cụp mắt nhìn xuống, nên cô không thể phán đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì. Chỉ có thể dựa vào hành vi để cảm nhận rằng anh không mấy quan tâm tới chuyện này. Anh quá bình thản, một chút thay đổi sắc mặt cũng không có.

Trong lòng Tố Diệp dấy lên một sự hồ nghi. Lẽ nào chính Niên Bách Ngạn chủ động nói chuyện này ra? Nếu không những việc làm của Nguyễn Tuyết Mạn sao có thể để người khác biết? Nghĩ như vậy cô lại càng không hiểu. Niên Bách Ngạn vốn không phải người khi gặp chuyện gì cũng thích rêu rao, cho dù có bằng chứng thật sự rằng Nguyễn Tuyết Mạn là kẻ chủ mưu thì với tính cách của anh, e là tỷ lệ anh tự ra mặt giải quyết sẽ cao hơn.

Đang còn do dự, cô chợt thấy nghe thấy Nguyễn Tuyết Mạn gào khóc. Thanh âm ấy the thé hệt như con gà đang chờ bị cắt tiết nhìn thấy dao đã kề vào cổ mình: “Ông Diệp! Tôi và ông làm vợ chồng bao nhiêu năm nay, còn sinh cho ông hai đứa con, lẽ nào không thể đổi lại một chút lòng tin của ông hay sao? Chuyện ở Nam Phi tôi đã giải thích với ông rất nhiều lần rồi. Đúng vậy! Vì tôi nghe tin Tiểu Diệp cũng tới Nam Phi, cảm thấy kỳ lạ, thế nên đã thuê người theo dõi nó và Bách Ngạn. Xuất phát điểm của tôi rất đơn giản, chẳng phải tôi chỉ muốn bảo vệ cho hôn nhân của Tiểu Ngọc thôi sao? Nhưng tôi chỉ theo dõi hai đứa nó thôi, không hề làm gì cả!”

“Bà không làm gì? Vậy chuyện Bách Ngạn bị bắn là như thế nào?” Diệp Hạc Phong càng nghe càng tức giận, thẳng thừng hét to.

“Tôi thật sự không biết gì cả. Chuyện Bách Ngạn bị bắn tôi cũng nghe đám cổ đông nhắc tới mới biết.” Nguyễn Tuyết Mạn liều mạng giải thích: “Tôi chẳng qua chỉ bỏ ra chút tiền thuê người theo dõi chúng, thấy hai chúng nó không có hành vi nào vượt quá thì cũng thôi. Tôi thật sự… thật sự không làm chuyện gì khác.”

Bộ râu của Diệp Hạc Phong rung lên bần bật.

Bên này Diệp Uyên cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói rất khẽ nhưng toát lên sự khó tin: “Mẹ! Sao mẹ có thể làm những chuyện ấy?”

“Uyên à! Mẹ thật sự không làm gì khác, chỉ theo dõi hai đứa nó một chút thôi mà.” Nguyễn Tuyết Mạn bắt đầu sốt sắng.

“Đang yên đang lành, mẹ theo dõi hai em ấy làm cái gì?” Diệp Uyên nói thầm liếc nhìn Diệp Ngọc, thấy mặt cô ta cũng khó xử, bèn thở dài: “Đây đều là chuyện của bọn con, ai có duyên ở bên cạnh ai, ông trời đã sắp đặt hết cả rồi. Tiểu Ngọc và Bách Ngạn là vợ chồng. Chuyện của con cháu, mẹ không cần phải lo lắng.”

Anh không phải kẻ điếc. Khi vẫn còn ở Hồng Kông xa xôi, Niên Bách Ngạn đã bất ngờ gọi điện thoại cho anh. Trong cuộc điện thoại ấy, anh nghe được sự quan tâm của cậu ấy dành cho Tố Diệp, rõ ràng không gọi tới một cách vu vơ. Anh càng không phải kẻ mù. Lâm Yêu Yêu được đưa vào bệnh viện, Niên Bách Ngạn cũng tới. Lúc đó mặc dù trái tim anh đang treo lơ lửng trong phòng cấp cứu nhưng vẫn nhận ra người Niên Bách Ngạn thật sự muốn nhìn thấy là Tố Diệp.

Cả hai đứa đều là em gái của anh, anh không thể nổi nóng được. Nếu đổi lại là người phụ nữ khác, anh nhất định sẽ cho Niên Bách Ngạn một cái bạt tai.

Nguyễn Tuyết Mạn còn định giải thích gì đó. Lúc này Niên Bách Ngạn lên tiếng, như một người nãy giờ đã xem đủ trò vui, muốn rời khỏi rạp hát vậy. Giọng anh nhẹ như nước, nhưng đầy sức mạnh: “Chủ tịch! Con e là chuyện này bố nghĩ nhiều rồi, theo như con thấy thì đây chỉ là hiểu lầm, còn về chuyện con bị trúng đạn…” Nói tới đây anh hơi ngừng lại, ánh mắt lướt qua gương mặt Tố Diệp mà không ai hay biết, có chút âm u, lại có mấy tia sáng, leo lắt tựa ánh nắng sớm mai, cũng mờ nhạt như màn sương mù: “Mỗi lần con tới Nam Phi đều thoát chết trong gang tấc, chuyện này quá bình thường rồi, có lợi ích dĩ nhiên sẽ gặp nguy hiểm.”

“Đúng đó! Ông Diệp à! Ông xem, đến Bách Ngạn cũng nói vậy rồi lẽ nào ông còn không tin tôi?” Nguyễn Tuyết Mạn bỗng chốc tìm được sợi dây cứu mạng, liều mạng kéo mình về phía người vô tội.

Diệp Hạc Phong còn muốn nói gì đó, Niên Bách Ngạn lại nói tiếp: “Chủ tịch! Hôm nay dù sao cũng là Trung thu. Đừng để những việc nhỏ ảnh hưởng tới không khí gia đình đoàn viên. Việc đã qua rồi thì để cho nó qua đi, con không chấp nhặt thì bố cũng rộng lượng bỏ qua đi.”

Một câu nói của anh đã đặt dấu chấm hết cho câu chuyện. Những người khác cũng hết lời khuyên nhủ, Diệp Hạc Phong lúc đó mới nguôi giận phần nào. Cả quá trình Tố Diệp không tham gia, không xen vào một câu nào. Đối với gia đình này mà nói, cô vốn là một người ngoài cuộc, đóng góp ý kiến hay không cũng chẳng có gì khác biệt. Nhưng trong khoảng thời gian im lặng đó, não cô cũng nhanh chóng làm rõ một vài chuyện.

Thứ nhất, cô đã hiểu lầm Niên Bách Ngạn. Có lẽ anh không hề nói với bố chuyện ở Nam Phi, nếu không sẽ không có câu nói phía sau. Anh hoàn toàn không cần vạch trần chuyện này ra rồi lại tự bào chữa cho mình.

Chuyện thứ hai, cô những tưởng bố mình đã lùi về phía sau, không còn quản lý chuyện của công ty thì sẽ không nghe ngóng những chuyện lá cải bên ngoài nữa. Ai ngờ vẫn là gừng càng già càng cay. Cho dù không nghe Niên Bách Ngạn nói, đối với chuyện ở Nam Phi, ông vẫn có rất nhiều luồng thông tin. Mặc dù trước mắt cô chưa rõ rốt cuộc ông hiểu được bao nhiêu chuyện. Ít nhất thì ông biết có người theo dõi họ, thậm chí có người muốn gϊếŧ họ. Vậy thì liệu ông có biết phát đạn đó thật ra Niên Bách Ngạn đã đỡ cho cô không? Vừa rồi cô đã quan sát tỉ mỉ, cuối cùng rút ra một kết luận, khả năng lớn là ông không biết nguyên nhân thực sự của nó.

Chuyện thứ ba, có liên quan tới Bella. Nguyên nhân để Niên Bách Ngạn đuổi việc Bella là vì cô ta đã mật báo cho Nguyễn Tuyết Mạn. Nhưng từ phản ứng ngày hôm nay của Nguyễn Tuyết Mạn, có thể thấy, lúc đó Bella rất có thể chưa nói toàn bộ sự việc cho bà ta, chẳng qua chỉ báo chuyện cô đang ở Nam Phi, còn việc cô và Niên Bách Ngạn sống chung, Nguyễn Tuyết Mạn hoàn toàn không hay biết. Nếu bà ta biết hết toàn bộ, với tính tình của mình nhất định sẽ không chịu bỏ qua. Nói vậy là, Bella chỉ vì nhiều lời một câu, cuối cùng đã bị Niên Bách Ngạn đuổi việc một cách bi đát.

Nghĩ tới đây, con tim Tố Diệp lại không yên phận. Có một chút mơ tưởng nhỏ nhoi bắt đầu phát tác. Cô bỗng cảm thấy việc Niên Bách Ngạn đuổi việc Bella rất có thể là vì cô? Vì cô hay ghen với Bella, vì anh quan tâm tới cảm xúc của cô… Tố Diệp kìm chế suy nghĩ của mình. Sao có thể như vậy chứ? Anh là một người nghiêm khắc trong công việc, đâu có thể vì cô mà công tư bất phân?

Chuyện thứ tư chính là Niên Bách Ngạn. Rõ ràng anh đang tung hỏa mù. Tạm thời không nói tới chuyện Nguyễn Tuyết Mạn rốt cuộc có thuê sát thủ hay không, ít nhất thì Niên Bách Ngạn không hy vọng có quá nhiều người can dự vào chuyện này. Anh là người thường xuyên qua lại đất Nam Phi, người nào nhắm vào lợi ích, kẻ nào chỉ muốn lấy mạng, lẽ nào anh không nhận ra hay sao? Anh là một người làm việc cẩn thận từng bước, tính toán tỉ mỉ. Ngay từ lúc ở Nam Phi, e là anh đã sinh lòng nghi ngờ đối với chuyện này, thế nên sao có thể điềm nhiên, bỏ qua tất cả như những gì anh vừa nói? Chỉ còn một khả năng, anh vẫn đang điều tra chuyện này.

Bữa cơm bắt đầu. Các đầu bếp bưng lên vô vàn các món mỹ vị. Mỗi một món ăn không những yêu cầu độ lửa còn yêu cầu màu sắc, hương thơm, mùi vị và một dòng chảy dài của văn hóa. Đúng là nhờ phúc của nhà họ Diệp, Tố Diệp cô mới được ăn toàn món của Hồng lâu. Cô bất chợt nhớ tới Lâm Đại Ngọc. Khi ở trong phủ nhà họ Giả phải chăng cô ấy cũng cùng một tâm trạng với cô như lúc này? Mỗi món ăn ở đây bán ra ngoài chắc chắn rất đắt, sợ rằng rất nhiều tầng lớp phải thắt lưng buộc bụng mới dám thử một miếng. Vậy mà tại đây, trong mắt họ, chúng chẳng qua chỉ là những món ăn ngon mà thôi.

Đến đĩa bày thức ăn cũng vô cùng tinh tế. Màu sắc, chất liệu thậm chí là cả hình dáng đều gắn bó chặt chẽ với món ăn. Tố Diệp cười thầm trong bụng, đúng là thịt thối chất cửa nhà giàu. Cô bất giác nhớ tới người mẹ quá cố của mình, lúc đi theo bố đã có khi nào mẹ được hưởng sự đãi ngộ này?

Tim cô thắt lại.

Tết Trung thu, nhà nhà đoàn tụ, còn cô đang đoàn tụ kiểu gì đây?

Một sự ngột ngạt vô hình như mây mù đêm thu lặng lẽ lan tỏa. Cô không thở nổi, ngón tay chợt run lên, đánh rơi đôi đũa xuống đất. Tiếng “cạch” vang lên trên nền đá càng khiến người ta nhức tai.

Đang định cúi xuống nhặt, Diệp Hạc Phong vội nói: “Đừng nhặt nữa!”, rồi lập tức bảo quản gia lấy một đôi đũa mới lên.

Quản gia đang định đi, thì Tố Diệp đã nhặt đũa lên, đứng dậy, lãnh đạm nói: “Không cần đâu, tôi tự đi lấy, coi như là hít thở không khí.” Dứt lời cô quay người đi ra khỏi nhà ăn, hoàn toàn không quan tâm tới sắc mặt Diệp Hạc Phong sau câu nói ấy.

Bộ đồ ăn được xếp trong một không gian độc lập, còn có người làm chuyên quản lý, cọ rửa sạch sẽ. Tố Diệp chưa bao giờ biết ở một nơi tấc đất là tấc vàng đến nỗi có người phấn đấu cả đời cũng chỉ mong có một nơi chốn bình yên như Bắc Kinh, nhà họ Diệp lại còn cho những thứ chén bát, thìa đũa này một ngôi nhà của riêng mình. Cô bật cười tự trào, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua chúng. Có thể là đôi đũa màu vàng bằng gỗ hoa lê, hoặc những đồ bằng bạc chất lượng tốt, đĩa thủy tinh xa hoa xuất xứ từ Áo, chiếc muôi con được chạm trổ tinh xảo… Mỗi một thứ đều giống như bước ra trong truyện thần tiên.

Chắc cô sai mất rồi. Cô cứ ngỡ chỉ cần mình cố gắng hết mình, nhất định sẽ sống sung sướиɠ hơn họ. Giờ xem ra, chẳng qua cô chỉ đang tự chiến đấu với bản thân một cách nực cười, sợ là cả đời cũng chẳng thể sánh ngang với gia đình này.

Ánh sáng mảnh mai từ những chiếc đĩa thủy tinh chạm khắc lên gương mặt cô, hàng mi dài nhẹ nhàng cụp xuống, nơi đáy mắt tụ lại một nỗi bi thương không sao hóa giải. Có lẽ cả những thứ này mẹ cô còn chưa được nhìn thấy bao giờ. Tố Diệp chống hai tay lên giá đựng bát đĩa, cúi đầu, nhắm mắt lại. Nỗi đau trong lòng cô như từng móng vuốt vô hình dài mãi, dài mãi, liều mạng gào nát ruột gan, thậm chí là len vào cả huyết quản, đau tới nỗi hít thở giờ cũng vô cùng khó khăn.

Đằng sau lưng vang lên tiếng bước chân, trầm ổn mà im ắng.

Khi cô từ từ mở mắt ra đã liếc nhìn thấy đôi giày da của nam giới phía sau lưng. Nó sạch bóng, không một hạt bụi, được đặt đóng thủ công, mang một màu đen quý phái, thân thuộc tới nỗi có giây phút nào đó cô chợt muốn khóc. Đôi giày của anh không khác mấy với kiểu giày công sở. Cái khác có chăng là chất liệu hoặc cách thiết kế không khoa trương. Cô từng cười anh giày dép thì phải đa dạng, nhiều mẫu mã. Anh đáp lại cô: Đã quen với một phong cách nào thì không thích thay đổi, kiểu giày nào đi thoải mái nhất chỉ có bản thân mình biết.

Lúc đó cô biết rõ, bề ngoài anh nói tới giày, thực chất là ám chỉ thái độ khi đối mặt với một con người, một chuyện tình cảm.

Tố Diệp không ngờ Niên Bách Ngạn lại đi theo cô vào đây, trước con mắt của rất nhiều người nhà họ Diệp, anh đã ngang nhiên đi sau cô. Mùi gỗ mộc dễ chịu ấy đã làm tan đi phần nào cái hào nhoáng của căn phòng này, đan cài, thắt chặt l*иg ngực cô, nhưng lại khiến cô ghét bỏ. Từ cảm giác tức thở khi tới nhà họ Diệp cho tới một nỗi đau miên man vô cớ nảy nở trên bàn ăn, hương gỗ mộc này đã bị những thứ xung quanh tiêm nhiễm, trở thành một nỗi buồn cực lớn.

Người đàn ông phía sau dừng bước. Cô không quay đầu cũng vẫn cảm nhận được anh đang đứng rất gần, rất gần cô. Đây được coi là lần gặp riêng đầu tiên của hai người họ từ sau chiến tranh lạnh phải không? Cô hít sâu một hơi mới nén lại bao tâm trạng phức tạp trong lòng, giọng nói của cô nhạt nhòa hết mức: “Nếu gọi em tới chỉ là để chứng kiến sự vô tội của Nguyễn Tuyết Mạn thì anh nhầm rồi. Em căm hận bà ta, thậm chí chỉ muốn bà ta chết ngay lập tức trước mặt em, lòng thù hận này đã là sự thật không thể thay đổi.”

Đằng sau trầm mặc trong giây lát.

Niên Bách Ngạn nhanh chóng bước tới, khi bờ vai anh lướt qua, cô rất muốn ôm chặt lấy anh.

Niên Bách Ngạn nhìn cô, ánh mắt vô cùng khó hiểu. Anh rút đôi đũa trong tay cô ra, nhẹ nhàng nói: “Em sai rồi. Anh rất không muốn em tới nhà họ Diệp, nhất là vào lúc này.”

Tố Diệp sững sờ. Cô thấy anh tùy ý đặt đôi đũa sang một bên, quay người đối mặt với cô.

Cứ thế, khoảng cách giữa anh và cô rất gần, đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, đến mức cô nhìn thấy được sự chân thành trong đôi mắt anh. Cô càng không hiểu, khẽ lắc đầu.

“Lẽ nào em không phát hiện ra bố em đã gầy đi rất nhiều so với lần gặp trước sao?” Thanh âm của Niên Bách Ngạn rất khẽ, nhưng càng vậy lại càng quấn quýt. Nhưng Tố Diệp biết, anh chỉ đang cố thấp giọng.

Không rõ là vì nghe thấy câu nói ấy của anh hay vì không muốn họ vừa mới gặp nhau đã nói tới vấn đề này, tóm lại cô giữ im lặng. Nhìn vào mắt anh nhưng cô lại chợt nhớ tới hình dáng Diệp Hạc Phong khi nãy. Đúng như những gì Niên Bách Ngạn nói, so với lần gặp trước ông đã già hơn, tiều tụy đi nhiều.

“Sức khỏe của bố em ngày sau kém hơn ngày trước. Các bác sỹ gia đình đã nhiều lần khuyên ông nhập viện nhưng ông vẫn từ chối.” Niên Bách Ngạn thở dài, hơi thở của anh phả vào mặt cô, dấy lên một mùi hương. Anh cũng âm thầm hít sâu, trong phổi ngập tràn hương thơm của cô.

“Lâu nay ông luôn muốn gặp em, xem em sống có tốt hay không. Đây chỉ là tâm nguyện bình thường của một người bố với con gái mà thôi.”

Một cảm giác chua xót chưa từng có lan tỏa, rất khó chịu nhưng lại không rõ ràng. Tố Diệp rất ghét cảm giác này, vì thế cô luôn đè nén nó xuống. Cô hừ khẽ: “Con cái của ông ấy nhiều như vậy, đâu có thiếu em.”

“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn nghiêm mặt, thấy cô quay đi, anh giơ tay xoay mặt cô lại: “Em có hận thù thế nào đi nữa thì đó vẫn là bố của em. Không có ông thì không có em. Ông già rồi, không còn nhiều thời gian chờ đợi được em tha thứ. Em không thể quá khắt khe, nếu không sẽ có một ngày em phải hối hận.”

Ngón tay anh ấm nóng, chống lên cằm cô, những gì thuộc về anh cũng bạo dạn len lỏi trong từng nhịp thở của cô. Một lần nữa Tố Diệp quay ngoắt đi, tay anh cứ thế nhẹ nhàng trượt khỏi cằm cô.

Cô nói với giọng yếu ớt: “Anh cũng nói rồi đấy. Người ngoài kia là bố em chứ không phải bố của anh. Niên Bách Ngạn! Em không cần anh thuyết giáo. Dù em có khắt khe hơn nữa, cũng phân biệt rất rõ người nào cần sự khắt khe của em, người nào không thèm đoái hoài.”

Nói xong, cô rút bừa một đôi đũa bạc rồi quay người định đi. Niên Bách Ngạn gọi giật cô lại. Cô dừng động tác. Anh bước tới, không biết từ lúc nào trong tay đã cầm thêm một đôi đũa gỗ hoa lê. Anh đưa cho cô, rồi rút lại đôi đũa cô đang nắm trong tay, thầm nói: “Dùng đôi này đi! Không bị cứa vào tay cũng không bị bỏng miệng.”

Tố Diệp đón lấy, cắn chặt môi không nói câu nào.