Bờ biển Đại Tây Dương ban đêm dịu dàng, đa tình, nhưng cũng đồng thời có những lớp sóng đập vào mỏm đá, nhất thời làm dâng lên hàng ngàn con sóng. Khi tàu du lịch đi qua đảo chim cánh cụt, Tố Diệp thật sự đã nhìn thấy những con chim cánh cụt bên bờ biển dưới ánh trăng, từng con từng con đi sát bên nhau. Có lúc nghỉ ngơi, có lúc đùa nghịch. Cô chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều chim cánh cụt đến thế, thoạt đầu còn nhầm tưởng mình đang du ngoạn tới Nam Cực.
Kỷ Đông Nham cầm hai ly rượu lên boong tàu, đưa cho cô một ly: “Vẫn không định lau cái mặt hề đó của em đi sao?” Trong lúc nói anh ta lấy ra một tờ khăn ướt như làm ảo thuật: “Lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng cho em đây!”
Tố Diệp mím môi cười, sau khi đặt ly rượu vang sang một bên thì đón lấy tờ khăn ướt, đắp thẳng lên mặt rồi lau một lượt. Lớp màu bị tẩy đi, chỉ còn lại gương mặt trắng trẻo. Hôm nay cô không trang điểm nên cũng dễ lau sạch gương mặt mộc.
“Nói thật! Tôi chẳng cảm thấy đêm hôm ra biển là chuyện gì tuyệt vời cả. Thực tế là cảm giác đứng giữa biển khơi rất không an toàn.” Cô ném chiếc khăn bẩn vào thùng rác bên cạnh như ném một quả bóng, rồi cầm ly rượu lên lắc lắc: “Thêm nữa, anh đừng có nói với tôi con tàu du lịch này là của anh, anh đặc biệt tới tìm tôi là để khoe khoang nó đấy nhé.”
“Đúng là có dự định này thật.” Kỷ Đông Nham ngồi xuống bên cạnh cô, vai dựa vào vai cô: “Tay Niên Bách Ngạn đó chẳng lãng mạn gì cả. Vừa mới đến Cape Town là đâm đầu vào làm việc. Cứ coi như anh bù đắp lại sai lầm của anh là, cùng em ngao du sơn thủy có gì không tốt?”
Tố Diệp chớp chớp mắt: “Tàu của anh thật hả? Mới mua à?”
Kỷ Đông Nham gật đầu.
“Xem ra anh nắm chắc phần thắng trong lần đấu thầu này, mới đó mà đã ăn tiêu trước rồi.” Tố Diệp cười, nhấp một ngụm rượu vang.
Kỷ Đông Nham đưa tay khoác lên vai, cúi đầu nhìn cô: “Anh còn tưởng em muốn nói, anh có nhiều tiền hơn Niên Bách Ngạn cơ đấy.”
“Thế anh và anh ấy ai giàu hơn?” Cô cũng không tránh né, nghiêng đầu nhìn anh ta.
Kỷ Đông Nham nhếch môi cười, đáp không hề do dự: “Anh ta!”
“Hiếm có thật! Lại có ngày anh cúi đầu chịu thua kẻ địch của mình?”
Kỷ Đông Nham bất ngờ cúi xuống, sống mũi gần như áp sát cô: “Anh ta có được em, thế nên giàu có hơn anh.”
“Vậy anh phải làm sao đây? Cướp mỏ kim cương của anh ấy để bù vào?” Tố Diệp vẫn mỉm cười, để mặc cho hơi thở của anh ta ập tới.
“Cô gái à! Còn hai ngày nữa mới đấu thầu, có phải của anh ta hay không còn chưa biết.”
Tố Diệp nhướng mày: “Anh nhất định phải tranh giành một mất một còn với anh ấy? Việc hai người đối đầu đã trở thành chuyện không ai không biết trong giới kinh doanh rồi.”
“Vậy em có biết chuyện kết hôn của anh ta gặp vấn đề cũng đã trở thành tin giải trí nổi tiếng khắp nơi rồi không?” Niên Bách Ngạn cũng nhướng mày.
Tố Diệp hít sâu một hơi: “Tôi tình nguyện đợi tới khi anh ấy ly hôn.”
“Cũng chấp nhận mang danh kẻ thứ ba? Hay là tội danh em vợ quyến rũ anh rể?”
Tố Diệp chau mày.
“Thật lòng mà nói, điều anh không muốn thấy nhất là em xen vào chuyện này, hơn nữa còn đứng về phía anh ta.” Anh ta ngồi thẳng dậy, uống cạn ly rượu vang trong tay.
Tố Diệp cũng uống cạn, rồi cầm chai rượu vang trong thùng đá lên, rót thêm cho cả hai sau đó thẳng thừng đáp: “Tôi yêu anh ấy thế nên không quan tâm gì hết.”
Kỷ Đông Nham bất ngờ quay đầu nhìn cô, hét lên thất thanh: “Em trúng gió gì vậy, tại sao lại yêu anh ta?”
“Không biết!” Tố Diệp cười, đưa ly rượu lên khóe môi. Gió biển thổi tung mái tóc cô, nhưng không che được ý cười trong đáy mắt: “Tôi cứ yêu anh ấy không có lý do, không thể ngừng được.”
Kỷ Đông Nham nhíu chặt đôi mày, nghiến răng nói: “Khi ở Nội Mông anh đã nói với em rồi, Niên Bách Ngạn không có trái tim đâu, sao em không chịu nghe lời cứ đâm đầu vào rọ thế hả? Anh ta không đơn giản như những gì em nhìn thấy đâu, anh ta đang tính toán chuyện gì có trời mới biết! Tố Diệp! Em chân thành tình cảm như vậy, cuối cùng người tổn thương chắc chắn sẽ là em!”
“Nhưng… Tôi vẫn kiên định tin rằng anh ấy yêu tôi.” Tố Diệp khoanh hai chân lại, cả người dựa vào lan can. Tiếng của cô bị gió biển thổi đi rất xa: “Tôi cảm thấy, đi theo trực giác của mình sẽ không sai đâu. Cứ ngồi đó nghi ngờ, con người ta sẽ mệt mỏi lắm.”
Kỷ Đông Nham thở dài nặng nề.
“Kỷ Đông Nham!” Tố Diệp cười, giơ chân đá vào chân anh ta: “Nếu thật sự có một ngày tôi bị đá, chẳng phải còn anh sao? Anh luyện tập tốt cơ bắp đi, tới lúc đó cứ đỡ tôi thật vững để tôi không rơi xuống đất là được rồi.”
Kỷ Đông Nham không cười: “Anh muốn đỡ em ngay bây giờ rồi.”
“Bây giờ?” Tố Diệp lắc đầu, hai mắt lấp lánh như sao đêm: “Tôi không có thói quen bắt cá hai tay.”
Kỷ Đông Nham thẳng thừng kéo cô về phía mình, hàng lông mày nhíu lại rất chặt: “Sao em cố chấp vậy hả?*”
*Câu này trong tiếng Trung nguyên gốc là: “Sao em chỉ có một sợi gân?”
“Vì đầu tôi chỉ có một sợi gân thôi.” Tố Diệp bật cười.
Kỷ Đông Nham nhìn cô chằm chằm, nhìn mãi nhìn mãi bỗng nói: “Vậy nếu anh muốn hôn em thì sao?”
“Hôn đi!” Tố Diệp đột ngột nhắm mắt lại, ngẩng đầu về phía anh ta.
Anh ta bàng hoàng.
Gương mặt cô trắng sáng lên dưới ánh trăng, làn da mịn màng, bờ môi đỏ hồng. Tình yêu của Kỷ Đông Nham đối với cô không hề thuyên giảm chút nào, đương nhiên rất muốn hôn thật sâu xuống bờ môi ấy. Thế là anh ta cúi đầu, làn môi mỏng cứ thế áp sát về phía cô.
Nhưng còn chưa chạm được tới nơi, cô đã từ tốn nhắc nhở: “Niên Bách Ngạn đã từng hôn nó, thứ anh ấy đã thưởng thức, anh còn muốn động vào không?”
Sự nhiệt tình của Kỷ Đông Nham bỗng chốc ngưng lại. Anh ta nghiêng đầu, định hôn lên má cô, cô lại khẽ cười: “Cả má anh ấy cũng hôn rồi.”
“Em…” Hô hấp của Kỷ Đông Nham gấp gáp, đặt thẳng hai tay lên vai cô, cúi đầu tấn công cổ cô.
Cô vẫn mở mắt, chầm chậm nói: “Tôi… và anh ấy đã quan hệ rồi.”
Cả người Kỷ Đông Nham run lên, sau khi ngồi thẳng dậy thì trợn trừng mắt lườm cô, một lúc lâu sau mới quát mắng: “Em điên rồi sao? Rõ ràng em biết anh ta đã có vợ. Anh ta là anh rể em mà em còn làm vậy? Có đáng không? Em là một cô gái tốt, đi đâu cũng sẽ có người thương em, yêu em, em có cần dây dưa với một người đàn ông đã có gia đình không?”
“Kỷ Đông Nham!” Tố Diệp không thể giải thích cho anh ta những chuyện liên quan tới hôn nhân của Niên Bách Ngạn, chỉ khẽ thở dài: “Tôi chỉ muốn yêu hết mình khi còn được yêu. Như vậy, cho dù sau này không thể yêu nhau nữa cũng sẽ không hối hận.”
Kỷ Đông Nham lắc đầu khó xử, làm như cô đã hết thuốc chữa rồi. Anh ta còn đang định nói gì đó thì điện thoại reo. Sau khi nhìn cô thở dài não nề thì đi nhận máy. Không biết đối phương nói gì, anh ta đứng dậy đi xuống khỏi boong tàu.
Trên boong tàu chỉ còn lại một mình Tố Diệp. Mặt biển ban đêm trông càng u tối và mênh mông. Cô bất chợt không dám một mình đối diện với cái âm u trống trải của tự nhiên. Cô rót một chút rượu, đứng cách xa lan can một chút.
Cô không ngờ lại loáng thoáng nghe thấy cuộc điện thoại của Kỷ Đông Nham. Anh ta không nói tiếng Trung cũng không nói tiếng Anh, tốc độ không nhanh không chậm, nhưng cô chẳng hiểu câu nào.
Đây là lần đầu tiên Tố Diệp vào sòng bạc.
Con tàu du lịch xuyên qua biển khơi, tấp vào một khu vực huyên náo. Ở Nam Phi cũng là nơi nổi tiếng về số lượng các sòng bạc.
Xem ra Kỷ Đông Nham là khách quen ở đây. Anh ta vừa tới là có rất nhiều người chào hỏi. Chỉ có điều sự xuất hiện của Tố Diệp khiến mọi người rất ngạc nhiên. Anh ta giải thích với Tố Diệp, họ ngạc nhiên là vì anh ta chưa bao giờ dẫn theo bạn gái tới sòng bạc.
Tố Diệp thẳng thừng khoác tay Kỷ Đông Nham: “Thế này có phải càng hợp cảnh hơn chút không?”
“Đúng là rất hãnh diện!” Kỷ Đông Nham chẳng so đo mấy câu cô nói trên thuyền nữa. Được nhìn gương mặt tươi như hoa của cô e rằng đã là chuyện vui sướиɠ nhất rồi.
“Trước khi đi Niên Bách Ngạn có để lại một chiếc thẻ ngân hàng. Nếu tôi thua sạch sẽ tiền trong đó có phải tâm trạng anh sẽ ổn hơn chút không?” Tố Diệp nhìn vào mà choáng váng. Khung cảnh ở sòng bạc này còn hoành tráng hơn cả Las Vegas. Đương nhiên, cô chưa từng tới Las Vegas. Những thành phần trong sòng bạc quá phức tạp, cô nghĩ còn chẳng dám nghĩ.
“Một người yêu tiền như mạng sống tuyệt đối sẽ không để mình thua quá thê thảm đâu. Quan trọng hơn cả là, những người như thế sẽ không màng tới việc đó là tiền của ai, chỉ cần nó ở trong tay mình, nó sẽ là của mình.” Kỷ Đông Nham sau khi chào hỏi mọi người vẫn giữ nụ cười trên môi, giọng nói sắc bén không chút nể tình.
Tố Diệp rút tay về, liền sau đó đấm thụp một cái vào lưng anh ta, suýt nữa thì khiến Kỷ Đông Nham nôn hết rượu vang uống trên thuyền ra: “Tôi đang an ủi tâm hồn bị tổn thương của anh, không thu tiền phí của anh là tốt lắm rồi đấy, còn dùng lời nói sỉ nhục tôi? Đáng ghét!”
Kỷ Đông Nham không tha cho cô, giơ hai tay bóp cổ cô như chim ưng bắt gà con, một phát kéo cô lại: “Bước vào đây rồi chúng ta là đồng minh. Còn không thân thiện với anh, em mà thua là anh mặc kệ đấy.”
“Anh đừng quên tôi giỏi nhất là đọc suy nghĩ của người khác. Tôi không tin ở đây không có người giở trò.” Tố Diệp hất tay anh ta ra, nói xong xông thẳng tới bàn.
Kỷ Đông Nham gào lên thảm thiết: “Em phải chơi có kỹ thuật một chút.”
Sự thật chứng minh, dự đoán của Kỷ Đông Nham không sai. Tố Diệp nghĩ đủ mọi cách để thắng, dù chỉ thua một chút thôi cũng đau đớn như bị ai cắt thịt. Chỉ là anh không ngờ, chơi trò one-armed bandit* mà cô không hề lỗ vốn.
*Tên gốc là slot machine, lý do nó được gọi là one-armed bandit (tướng cướp một tay) là vì nó có khả năng lột người chơi tới xu cuối cùng, ngoài ra cũng còn vì nó có một cái cần gạt một tay.
Không hổ danh là “tướng cướp một tay”, là chiếc máy có thể nuốt sạch tiền trong túi khách, là trò chơi có số người thua nhiều nhất trong sòng bạc. Nhưng cô chơi rất vững vàng thận trọng, mặc dù có hơi tốn thời gian, nhưng cũng kiếm thêm được một ít tiền.
Trước giờ Kỷ Đông Nham chỉ thích chơi Poker, nhưng cũng kiên nhẫn đi theo Tố Diệp tới khi cô chán trò “tướng cướp một tay” lại chơi hết mấy trò bài, từ quay vòng cho tới đặt “tiểu đại”. Nhưng chơi tới chín giờ tối cô đã thua một số tiền, mặt lập tức xị xuống, nói gì cũng không chơi nữa.
Kỷ Đông Nham không biết làm sao: “Tiểu thư à! Tối nay em may mắn lắm.” Người ta bảo người càng mù mờ thì càng dễ thắng, câu này đã được thể hiện tuyệt đối trên người cô.
“May mắn của con người cũng có hạn thôi. Chỉ cần bắt đầu thua thì mấy ván sau sẽ rất khó gỡ gạc lại.” Không phải cô mê tín, trên tivi quay đầy mấy cảnh đó.
“Chẳng phải em khoe có “hỏa nhãn kim tinh” sao?”
“Nhà cái đó như hai cái mặt đen trắng ấy, chẳng biểu hiện chút cảm xúc gì. Còn cả mấy người chơi kia nữa, còn chẳng ngước mắt lên. Tôi muốn nhìn rõ suy nghĩ của họ cũng khó.”
Kỷ Đông Nham gật đầu: “Cũng phải, đều là khách quen cả rồi, luôn phải đề phòng mấy người chuyên nhìn thay đổi nét mặt để suy đoán tâm lý như em ấy.”
“Vậy phải làm sao đây? Tôi không thể thua được nữa, thua sạch tiền Niên Bách Ngạn gϊếŧ tôi mất.”
Kỷ Đông Nham vỗ vỗ đầu cô: “Anh xuất trận giúp em!”