Tố Diệp sững sờ: “Bạn trai! Bạn trai nào? Ông nhầm rồi phải không?”
Người chịu trách nhiệm tổ chức càng mỉm cười hiền hòa hơn: “Chẳng phải chính là người đã giành chiến thắng trong cuộc thi đua ngựa đó sao? Mấy chuyện kiểu này không có gì phải xấu hổ đâu, cô gái.”
Trước khi câu nói này kết thúc, đầu óc Tố Diệp đã xoay vần mấy vòng, cuối cùng dừng lại lúc ý kiến của ba người không đồng nhất, Niên Bách Ngạn chẳng nói chẳng rằng đi ra khỏi lều chiên. “Ý ông là, anh ấy từng tới tìm ông?”
“Đúng thế! Anh ấy nói hôm nay là kỷ niệm 100 ngày hai người yêu nhau, mong ban tổ chức châm chước cho một chút, để anh ấy được thi đấu cùng với cô, cùng cô trải qua một ngày ý nghĩa nhất. Cô cũng thấy rồi đấy, vòng cưỡi ngựa bắn tên cuối cùng đều chỉ có một người tham gia, chỉ có cô là trường hợp đặc biệt. Nếu không phải bạn trai cô chủ động tới tìm, thì có nói thế nào chúng tôi cũng không đồng ý để hai người cùng hoàn thành phần thi đâu.”
Trái tim cô bắt đầu đập loạn nhịp, gò má bỗng ửng hồng, nóng rực. Cô bất giác nhìn về phía Niên Bách Ngạn, không biết anh và Kỷ Đông Nham đang nói chuyện gì. Ngược chiều ánh sáng, bóng hình cao lớn của anh đổ dài về phía sau.
Có mấy cô gái Mông Cổ nhiệt tình tiến lên, chủ động bắt chuyện với hai người họ. Kỷ Đông Nham thì không có quá nhiều biểu hiện, còn Niên Bách Ngạn thì nhíu mày, kéo Kỷ Đông Nham ra một chỗ khác.
Rõ ràng là cô gái đó đã bị vẻ mặt không tùy tiện nói cười của anh dọa cho hết hồn.
Sau khi thấy cảnh ấy, cô có chút mê muội, không thể tưởng tượng câu nói “kỷ niệm 100 ngày yêu nhau” đó được thốt ra từ miệng Niên Bách Ngạn sẽ có cảm giác thế nào. Anh có lẽ không phải một người đàn ông giỏi nói mấy lời đường mật ngọt ngào, vì thế trên gương mặt anh cũng chẳng thấy chút gì dịu dàng tình cảm.
“Cô gái à! Người bạn trai đó của cô thật sự không tồi đâu, xung quanh có nhiều cô gái xinh đẹp như thế cũng không thấy anh ấy liếc trộm cô nào, trong mắt đúng là chỉ có cô thôi.” Người tổ chức tâm sự thật lòng: “Hai người đứng cạnh nhau đẹp đôi vô cùng, phải cố gắng nắm chắc lấy.”
Lúc này Tố Diệp mới quay đầu lại, cố gắng phối hợp nở một nụ cười: “Tôi biết rồi, cảm ơn ông!”
Người tổ chức gật đầu rồi rời đi.
Cô đứng một mình dưới ánh nắng, nhìn theo bóng hình Niên Bách Ngạn, nhất thời lại không dám bước tới.
Thảo nguyên về đêm càng trở nên náo nhiệt.
Vì thành tích đáng tự hào trong lễ hội Natamu, thế nên rất nhiều người bản địa nâng ly chúc mừng đám Tố Diệp. Chuyện này do A Mộc Nhĩ khơi mào, cộng thêm sự nổi trội của Tố Diệp, Niên Bách Ngạn và Kỷ Đông Nham trong cuộc thi nên sự nhiệt tình của mọi người với họ đã đạt tới mức đỉnh điểm, trước nay chưa từng có.
Bên cạnh đống lửa vẫn là màn ca múa tưng bừng.
Gió đêm khẽ thổi qua, mang theo mùi cỏ tươi thanh mát, trộn lẫn với mùi thịt nướng và mùi rượu sữa ngựa nồng nàn ngọt ngào lững lờ trong không khí.
Tố Diệp có chút hưng phấn, uống hết ly rượu này tới ly rượu khác, nhưng cũng chỉ hơi chếnh choáng, vì luôn có Niên Bách Ngạn ngồi bên đỡ cho cô. Khi những dân du mục bước tới ép uống, tất cả rượu đổ hết vào bụng anh.
Đương nhiên cả Kỷ Đông Nham cũng chưa chắc thoát được “kiếp nạn”. Người phương Bắc trước giờ thích uống rượu, bình thường còn thích cả chúc rượu, thế nên anh ta bị mấy người bản địa chuốc cho không biết bao nhiêu ly rượu mạnh của Mông Cổ, uống tới nỗi hai mắt lờ đờ, đầu óc mơ màng.
Sau khi buổi lửa trại kết thúc, Kỷ Đông Nham được Niên Bách Ngạn và Tố Diệp cùng chung sức đỡ về lều chiên. Đương nhiên Niên Bách Ngạn sẽ không ở lại chăm sóc con quỷ rượu Kỷ Đông Nham, sau khi đặt anh ta xuống, anh liền đi ra ngoài.
Tố Diệp đắp chăn tử tế cho Kỷ Đông Nham, rồi rót thêm một cốc nước đặt bên cạnh. Làm xong mọi việc cô đứng nhìn anh ta. Kỷ Đông Nham sau khi say rất yên lặng, không còn hình tượng càn quấy ngông cuồng trước đây, chỉ như một đứa trẻ đang ngon giấc. Anh ta nhắm chặt mắt, hàng lông mi vừa dài vừa rậm, là một phần quan trọng khiến đôi mắt anh ta rất đẹp.
Cô tin rằng Kỷ Đông Nham là một người tốt.
Có thể trên thương trường anh ta là người nhiều âm mưu tính toán, dốc sức để suy tính. Nhưng một người đàn ông không biết làm thế nào để từ chối lời ép rượu của dân du mục, dù có xấu hơn nữa cũng có thể xấu đến mức nào? Vừa rồi trong buổi lửa trại, cô nhìn ra được anh ta bấm bụng uống từng ly rượu mạnh, uống xuống thấy cay xè nhưng khi ngẩng lên vẫn nở nụ cười.
Đó là tính cách của anh ta, cũng là điểm khiến người ta thấy ấm áp nhất.
“Kỷ Đông Nham…” Cô khẽ thở dài: “Chúng ta không thể làm người yêu, nhưng xin hãy tin rằng anh nhất định sẽ là người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.”
Vặn cho đèn tối lại, Tố Diệp cũng bước ra khỏi lều chiên.
Đêm nay trăng tròn.
Khi Tố Diệp đi ra khỏi lều chiên mới phát hiện, thì ra trăng trên thảo nguyên lại có thể tròn trịa một cách hoàn chỉnh như vậy, ánh trăng cũng trong sáng hơn.
Cách đó không xa, Niên Bách Ngạn đang ngồi trên một cành cây khô. Ánh trăng bàng bạc đổ xuống người anh. Anh nhìn về phía xa, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì, cái bóng mờ mờ chiếu xuống thảm cỏ. Dưới ánh trăng, trông anh như mơ như thật.
Tố Diệp dừng bước, đứng từ xa ngắm nhìn bóng hình anh. Không hiểu tại sao, lòng cô bỗng dâng lên một nỗi xót xa, giống như cảm giác ngâm ngẩm đau, xen lẫn cảm giác hồi hộp. Tâm trạng thay đổi quá nhanh, nhanh tới mức khiến cô không tài nào nắm bắt được. Chỉ là giây phút này khi nhìn anh, cô liền nhớ lại nụ hôn nhẹ lên trán vào buổi sáng hôm ấy, còn cả câu “kỷ niệm 100 ngày yêu nhau” của anh. Mặc dù đó có lẽ chỉ là một cái cớ mà thôi.
Vậy mà cô lại coi đó là thật.
Giống như biết chắc anh sẽ không đi đâu quá xa cô.
Giống như biết chắc anh sẽ đợi cô ở một nơi nào đó không xa, chỉ cần ra khỏi lều chiên là cô sẽ nhìn thấy hình bóng khiến mình thấy an tâm.
Có lẽ, cô bắt đầu hiểu về anh rồi.
Niên Bách Ngạn là một người đàn ông nói ít làm nhiều.
Cô đang ngẩn ngơ ngắm anh như thế.
Anh bỗng quay đầu lại như có thần giao cách cảm. Trong màn đêm, ánh mắt anh rực sáng, cứ thế nhìn thẳng về phía cô.
Bên tai là tiếng cỏ xanh khẽ lay động trong gió.
Cô thấy anh ra hiệu về phía này, ngụ ý bảo cô đi tới.
Cô bèn làm theo.
Hai người dạo bước dưới ánh trăng, chẳng ai nói với ai câu nào, giống như đã nói với nhau hàng ngàn hàng vạn lời rồi. Thảo nguyên về đêm rất tĩnh mịch, không giống như đêm ở thành thị. Ở đây không ồn ào huyên náo tiếng người và tiếng xe cộ, càng không có ánh đèn lập lòe xanh đỏ từ những khu ăn chơi trụy lạc.
Nếu có thì chỉ là một vầng trăng tròn vành vạnh và bóng của hai con người không thể thật hơn.
Bóng cao lớn của người đàn ông, bóng nhỏ nhắn của cô gái.
Không biết đã đi bao lâu, Tố Diệp cuối cùng không chịu được nữa phải lên tiếng. Giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng như cơn gió thổi qua thảo nguyên: “Hôm nay… cảm ơn anh!”
Niên Bách Ngạn dừng bước, nhìn cô.
Cô ngước mắt lên, nhìn gương mặt bị ánh trăng gọt đẽo càng trở nên góc cạnh, trong lòng không khỏi cảm thán dáng vẻ “hại nước hại dân” đó của anh. Cô những tưởng anh sẽ thuận theo lời cô, nói câu gì đó, nhưng anh vẫn giữ vững sự im lặng cố hữu.
Nhất thời cô lại chẳng biết nên nói gì nữa.
“Chuyện đó… Không ngờ anh cưỡi ngựa cũng khá lắm đấy chứ.” Rõ ràng là không còn gì để nói cố bôi thêm chuyện.
Niên Bách Ngạn vẫn không nói câu nào, nhưng ánh mắt thì không rời khỏi gương mặt cô.
Cô bắt đầu thấy khó xử, cụp mắt xuống, che giấu sự bối rối từ trong trái tim hòa vào ánh mắt. Đúng vậy, cô thừa nhận mình có chút căng thẳng, nhất là khoảnh khắc anh im lặng nhìn cô như thế này.
Dường như vạn vật trong trời đất đều đã chìm vào giấc ngủ.
Dưới bầu trời đêm, trên thảo nguyên bao la chỉ còn lại hai người họ.
Đúng vào lúc Tố Diệp không thể phán đoán được liệu anh có im lặng thế này tới khi trời sáng không, bỗng cô thấy anh bất ngờ giơ tay về phía mình. Cô cuối đầu nhìn lòng bàn tay anh, ánh trăng càng làm những đường chỉ tay thêm rõ nét, một bàn tay rộng lớn, tràn đầy sức mạnh.
Cô hiểu ý của anh nhưng lại chần chừ không giơ tay ra nắm tay anh.
Lúc dự cảm trong lòng càng lúc càng rõ ràng và mãnh liệt cũng là khi Tố Diệp bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Niên Bách Ngạn nhìn cô, ánh mắt có phần tối đi, sau đó anh chủ động kéo tay cô lại, nắm chặt. Cô bất ngờ, ngước lên nhìn biểu cảm trên gương mặt anh. Anh chỉ khẽ thốt lên một câu: “Sao tay lại lạnh thế này?”
Cô không đáp.
Có lẽ Niên Bách Ngạn cũng không định đợi câu trả lời của cô, lập tức cởϊ áσ, khoác lên vai cô. Ngay tức khắc, hô hấp của cô ngập tràn mùi hương nam tính của anh, mùi gỗ mộc thanh khiết đậm đà.
Sau đó anh lại siết chặt tay cô, mười đầu ngón tay đan vào nhau.
Cô cảm thấy bàn tay anh thật ấm áp.
Có lẽ tay của bố cũng ấm áp giống như anh vậy. Chỉ có điều cô chưa bao giờ được cảm nhận bàn tay bố, càng không biết cảm giác được bố che chở là thế nào.
Khi trong lòng cô dâng lên một cảm giác chua xót, Niên Bách Ngạn đưa tay nâng cằm cô lên: “Mắt đỏ rồi.”
“Bị gió thổi đấy.” Cô vội vàng cúi đầu xuống.
Trong ánh mắt sâu hun hút của anh có một ánh nhìn đau lòng lướt qua, nhưng anh lại khẽ cười: “Tinh thần hào sảng ca hát ban sáng đâu mất rồi?”
Một câu nói trêu chọc đã thành công xua đi nỗi đau trong lòng cô, Tố Diệp nhướn mày, sau đó giơ tay lên đẩy mạnh anh ra: “Không có bài hát của em, anh thắng được sao?”
Niên Bách Ngạn bị cô đẩy, nhất thời đứng không vững. Anh lùi về sau hai bước, không nói gì chỉ cười thầm.
“Này, giọng hát của em thế nào?” Không khí trầm lặng bị phá vỡ, giọng nói của cô càng trở nên lảnh lót.
“Không có nhận xét gì!” Nụ cười trên khóe môi anh mỗi lúc một rộng.
“Anh cười em?”
“Không hề!” Niên Bách Ngạn giơ tay lên: “Tôi thề đấy!”
“Thế sao anh còn cười?”
Niên Bách Ngạn càng cười thoải mái hơn.
Tố Diệp thấy vậy đương nhiên không thể bỏ qua, cô xông lên giơ tay đẩy anh: “Không được cười!”
Lần này cô không đẩy được anh như ý muốn, ngược lại bị anh nắm chặt hai tay. Cô bèn giãy giụa. Nhưng Niên Bách Ngạn rõ ràng không định buông cô ra, anh siết chặt tay cô, một tay còn lại thuận thế ôm cô vào lòng.
Cô hơi ngây ra, sau đó lại bắt đầu vùng vẫy, nhưng bên tai vang lên thanh âm trầm ấm của anh: “Hãy để tôi ôm em!” Giống như một lời khẩn cầu cũng giống như một mệnh lệnh.
“Niên Bách Ngạn…” Cô kinh ngạc vì sự chủ động và liều lĩnh của anh.
Anh thu lại nụ cười, thả lòng cổ tay cô, một tay ôm cô, một tay giơ lên, ngón tay khẽ dài nhẹ nhàng đặt xuống tràn và đôi mày của cô, ánh mắt vừa thâm sâu vừa triền miên. Cô ngẩng lên, có thể nhìn được bóng hình mình trong ánh mắt ấy.
Trong mắt anh giờ phút này thật sự chỉ có mình cô thôi.
“Diệp Diệp!” Niên Bách Ngạn khẽ gọi tên cô, giọng nói ấm áp dịu dàng như tiếng đàn dương cầm vang bên tai: “Mấy ngày nay tôi đều đang suy nghĩ, có lẽ tôi nên ích kỷ một chút.”
Trái tim khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được của Tố Diệp lại bắt đầu đập loạn. Anh đang… nói cái gì.
Hô hấp bỗng chốc trở nên khó khăn.
“Nhưng… em đã chuẩn bị sẵn sàng rơi vào sóng gió chưa?” Niên Bách Ngạn như đang thở dài, ngón tay men theo đầu mày xuống gò má: “Nếu em cho phép tôi đứng trước mặt em, tôi có thể che chắn cho em tránh khỏi bão tố quét qua cuộc đời. Tôi chỉ muốn biết, em có muốn chấp nhận sự ích kỷ này của tôi không?”
“Em…” Cô không phải con ngốc, đã hiểu rõ ý của anh.
Trước đây cô dám to gan đứng trước mặt nói thích anh, chẳng qua vì cô biết chắc anh không dám. Nhưng đêm nay anh lại hỏi cô một cách nghiêm túc như vậy, thậm chí còn giao quyền chủ động vào tay cô, cô mới chợt ý thức được người đàn ông trước mặt mình hình như đã thật sự quyết định.
Cô phải làm thế nào đây?
Đẩy anh ra ngay lúc này? Hay… tiếp tục duy trì lời nói dối của mình đây?