Kiều Luyến bưng bát trở về phòng, sau đó liền khép cửa phòng lại.
Bà cụ tức cười híp mắt trở lại, tiến vào phòng của mình.
Vừa vặn trông thấy Thẩm Lương Xuyên cởi tạp dề, đặt ở trên ghế sofa, sau đó mang kính râm và khẩu trang lên, mở miệng với bà cụ: "Bà à, con đi trước, đến giờ cơm, nếu như con có thời gian, sẽ tới nấu cơm, nếu như không có thời gian, con sẽ tìm người tới nấu cơm cho mọi người."
Bà cụ cười híp mắt làm ra một thủ thế Ok.
Thẩm Lương Xuyên đi ra cửa, chợt nghe bà cụ mở miệng nói: "Thẩm ảnh đế ôi à..."
Thẩm Lương Xuyên quay đầu.
Bà cụ run rẩy cầm điện thoại di động tới: " có thể chụp ảnh không?"
Thẩm Lương Xuyên:...
-
Từ lầu sáu đi xuống, Thẩm Lương Xuyên cúi đầu, một đường tránh người, lên xe.
Tống Thành ngồi ở ghế cạnh tài xế, người đều sắp ngủ thϊếp đi.
Thẩm Lương Xuyên vừa lên xe, cái mũi của anh ta khẽ ngửi, lúc này mới lên tiếng: "Anh Thẩm, anh ăn mì à? Nói như vậy, chị Kiều giữ anh lại, sao anh còn trở về? Trực tiếp ở chỗ này qua đêm là được!"
Thẩm Lương Xuyên:...
Thẩm Lương Xuyên ra lệnh: "Lái xe."
"Được."
Xe chậm rãi rời khỏi tiểu khu.
Cái tiểu khu này, tương đối an toàn, kết cấu phòng bên trong, anh nhìn qua, rất thích hợp Kiều Luyến.
Hiện tại hai người bọn họ nghĩ không thông, như vậy, trước hết như vậy đi.
Chỉ cần, trong lòng của anh có cô, trong nội tâm cô có anh, là đủ rồi.
Thẩm Lương Xuyên trực tiếp về tới khách sạn, sau đó cầm điện thoại di động lên, đúng giờ mở phát sóng trực tiếp.
Sáu giờ chiều, phát sóng trực tiếp bắt đầu.
Thẩm Lương Xuyên nghĩ đến, anh cho cô thêm quà tặng, có phải cô có thể khá hơn một chút hay không?
Thế là một đêm, Thẩm Lương Xuyên gửi 10 vạn tiền quà!
Toàn bộ phát sóng trực tiếp nổ tung!
Phía dưới nhắn lại tầng tầng lớp lớp.
—— thổ hào Tư Kiều, ôm bắp đùi!
—— thổ hào, cầu bao nuôi!
—— thổ hào, có phải anh coi trọng Luyến Xuyên chúng tôi hay không?"
—— a a a, đại thổ hào, trời ạ, mười vạn!! Anh đối với Luyến Xuyên là chân ái!
Thẩm Lương Xuyên yên lặng tiếp tục tặc lễ, nhìn những bình luận này, trong lòng cũng sinh ra một tia ngọt ngào.
Đúng lúc này, nghe được Kiều Luyến điểm danh: "Cảm ơn Tư Liều tặng quà và bong bóng, nhưng hôm nay tặng nhiều rồi! Không cần tốn kém!"
Nghe cô gọi tên Tư Kiều, trong lòng Thẩm Lương Xuyên lại có một loại cảm giác yếu mềm.
Một loại cảm giác hưng phấn khó nói, tự nhiên sinh ra lần nữa.
Anh gọi lên khóe môi, không nói gì, tiếp tục... Đưa bong bóng!
Đến sau cùng, hệ thống nhắc nhở anh:
Chúc mừng
ngài, trở thành Thủ Hộ Giả trung thực của Luyến Xuyên.
Thẩm Lương Xuyên híp mắt lại, bỗng nhiên nở nụ cười.
Lại tra nhìn thông tin một chút, sắc mặt nhất thời trầm xuống!
Anh! Vậy mà không phải! Fan hâm mộ đứng nhất của Luyến Xuyên!!
Đây quả thực là không thể chịu đựng được!
Thế là, dù là Luyến Xuyên không có ở đây, anh lại xoát lấy mười vạn! Lập tứctrở thành thồ hào đứng nhất bảng!
Lúc này mới hài lòng, chuẩn bị để điện thoại di động xuống, đã thấy khung chát rung lên!
Cái khung chít chát của APP, thiết kế không tốt, chỉ là một con đường nói chuyện ngắn gọn.
Là Luyến Xuyên gửi tin nhắn tới:
Luyến Xuyên: Chào anh, Quà của anh thật sự quý giá, không công không thụ lộc, hoặc là anh đưa tài khoản cho tôi, tôi trả tiền lại!
Thẩm Lương Xuyên:... Cho nên, anh đây là bị Kiều Luyến cự tuyệt sao?