Cậu ta còn cảm giác di chuyển thân thể, đều có thể đυ.ng tới bàn ghế.
Thiết bị mỗi ngày tập thể hình cũng không có, còn phải đi ra trong công viên, sinh hoạt đột nhiên trở nên rất không tiện.
Thẩm Tử Hào biết mình không nên phàn nàn sinh hoạt, bời vì những chuyện nhỏ nhặt này, lúc ở cùng Hạ Noãn Noãn, sẽ không phát chán, cũng sẽ không ảnh hưởng tâm tình của cậu ta.
Thế nhưng...
Nếu như sau khi con ra đời thì sao?
Con của Thẩm gia, xuất sinh phú quý, chẳng lẽ muốn Hạ Noãn Noãn ở một mình để nuôi con?
Huống hồ, đây là nhà cậu ta.
Dựa vào cái gì cậu ta không thể trở về nhà?
Thẩm Tử Hào nghĩ tới đây, liền nhìn về phía Hạ Noãn Noãn.
Cho tới Hạ Noãn Noãn bây giờ đều biết, thấy tốt thì lấy đạo.
Mai Phượng đều đã nói xin lỗi như thế, nếu như cô còn không đi theo Mai Phượng về nhà, như vậy khẳng định Thẩm Tử Hào sẽ không thoải mái.
Cô nghe nói như thế, liền nhìn về phía Mai Phượng: " Tốt, chỉ cần dì Mai có thể cho con trong sạch, con liền trở về với dì."
Thẩm Tử Hào sinh hoạt ở trong gian phòng nhỏ này không tiện, kỳ thật cô đều nhìn ở trong mắt.
Cô cũng không muốn để Thẩm Tử Hào đi theo chính mình chịu khổ.
Mai Phượng lập tức vui mừng.
Bà ta khẽ gật đầu, liền nhìn về phía Thẩm Tử Hào: " Tử Hào, vậy hiện tại các con thu thập một chút, cùng ta trở về?"
Thẩm Tử Hào mở miệng: "Dì Mai, trước hết dì hãy giải quyết trọng trong nhà đều trước, chúng con sẽ trở về."
Mai Phượng nghe nói như thế, ánh mắt xẹt qua hận ý, một lúc sau mới gật đầu: "Được, vậy ta liền trở về, đem chuyện đã xảy ra nói cho mọi người, sau đó, ta xử lý những chuyện này, các con liền trở lại. Được chứ?"
Thẩm Tử Hào gật đầu.
Mai Phượng hận tới cắn môi.
Lúc đầu bà ta cho là, chính mình lui một bước, hai người sẽ cho lối thoát.
Thật không nghĩ đến, bọn họ lại buộc bà ta trước mặt của mọi người, thừa nhận là chính mình hãm hại Hạ Noãn Noãn.
Nếu quả thật làm như vậy, về sau bà ta ở lại trong nhà, chẳng phải là không bằng Hạ Noãn Noãn?
Một người ngoại, vậy mà uy hϊếp đến quyền uy của bà ta, quả thực là có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục!
Nghĩ tới đây, Mai Phượng liền siết chặt tay
Thua thiệt này, vì kêu hai người về nhà, bà ta nhận!
Mai Phượng quay đầu, nhìn hai người, sau cùng quay đầu, rời đi từng bước từng bước.
-
Sau khi Mai Phượng rời đi, lúc này Hạ Noãn Noãn mới đi theo Thẩm Tử Hào, cùng tiến vào phòng.
Lúc cửa phòng đóng lại, Thẩm Tử Hào liền từ phía sau, ôm Hạ Noãn Noãn, dựa đều trên vai cô: "Noãn Noãn, em thật tốt."
Hạ Noãn Noãn nghe giọng điệu cậu nũng nịu, nhịn không được bật cười.
Người này, cho tới bây giờ, lại còn giống như đứa bé.
Chẳng qua...
Hạ Noãn Noãn thở dài: " Em chính là sợ, dì Mai còn có ý kiến với em."
Thẩm Tử Hào lập tức mở miệng: "Đừng sợ, anh sẽ ngăn trước mặt em!"
Nghe nói như thế, lúc này Hạ Noãn Noãn mới lên tiếng: "Kỳ thật, em không sợ bà ấy có ý kiến với em, em sợ nhất, là anh không tín nhiệm em."
Thẩm Tử Hào lập tức thề: " Về sau anh khẳng định sẽ tín nhiệm em! Bảo vệ em, sẽ không bao giờ có bất kỳ hoài nghi với em! Được chứ?"
Hạ Noãn Noãn nhẹ nhàng thở ra.
Tình yêu của hai người bọn họ, giống như khe nhỏ sông dài, thời gian còn chưa đủ, không có cảm xúc nồng đậm như Thẩm Lương Xuyên và Kiều Luyến, nhưng... Bọn họ là đang tiến bộ, cái chàng trai này, cũng đang trưởng thành đầy đủ rồi.
Nghĩ tới đây, Hạ Noãn Noãn liền nở nụ cười: " Được rồi, em đi làm cơm!"