"Đi!"
Lúc lời Thẩm Lương Xuyên, truyền vào trong tai Kiều Luyến, đã không còn kịp rồi.
Kiều Luyến bị người vây quanh, có người kéo cánh tay của cô lại: " Không được đi!"
Lời này rơi xuống, cũng cảm giác trên thân tê rần, có cà chua nện vào người cô, lực mạnh để cho cà chua trực tiếp vỡ nát, chất lỏng cà chua, tung tóe trên người cô.
Kiều Luyến cắn môi, thống khổ nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm.
Chuyện năm đó, từng chuyện từng chuyện truyền vào trong đầu của cô.
Đám người trước mắt này, cô rất quen thuộc.
Dù là tám năm trôi qua, kỳ thật bọn họ không có gì thay đổi.
Tám năm trước, cũng là bọn họ, bao vây ở cửa nhà mình, càm băng rôn, luôn mồm muốn giải thích.
Dẫn đến sự tình đưa tin lên trên báo chí, cha mẹ thành người hô đánh qua đường.
Cuộc sống của cô và em trai, cũng từ đó về sau, thay đổi tất cả.
Cô còn khá tốt.
Mọi người nhiều nhất nghị luận sau lưng cô.
Có đám người Lục Nam Trạch, không người nào dám ở trước mặt nói cái gì.
Thế nhưng em trai... Cô nhớ kỹ, có một ngày, vừa mới tan học, lúc cô đợi nó, đã thấy nó sưng mặt sưng mũi, hỏi nó vì sao cũng không nói.
Về sau mới biết được, bởi vì người khác mắng nó, đánh nó...
Nó từ đó có chút mâu thuẫn đến trường.
Kỳ thật, trước không nói sự tình đến cùng là như thế nào.
Vậy cũng là chuyện của ba mẹ, còn cô và em trai có quan hệ gì?
Thế nhưng đám người này cũng nắm chặt bọn họ không thả... Thẳng đến trận đại hỏa kia.
Trận đại hỏa kia, cha mẹ táng thân biển lửa, hai chân em trai bị nện gãy.
Tòa nhà sụp đổ, cha vay tiền của ngân hàng, ngân hàng thu hồi nhà của bọn họ, để công ty của họ tuyên bố phá sản.
Cô lúc ấy, đến tiền xem bệnh cho em trai cũng không có, làm sao có tiền, trả lại đám người này?
Cô biết, bọn họ cũng là vô tội.
Thế nhưng vì cái gì, nhất định phải buộc bọn họ như thế... Bức bọn họ chết theo cha mẹ mới có thể dừng tay sao?
Cô nhìn chất lỏng cà chua trên người, cả người đều có chút ngẩn người.
Đúng lúc này, cánh tay bỗng nhiên bị người kéo một phát, chợt, cô liền rơi vào trong l*иg ngực rộng rãi.
Cô hơi sững sờ, kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy Thẩm Lương Xuyên ôm bờ vai cô, ôm cô vào trong ngực của mình, chợt xoay người một cái, dùng phía lưng mình, chặn những đồ vật bay tới.
Ánh mắt Kiều Luyến mờ mịt, có chút tiêu cự, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Đột nhiên trong lòng chua xót vô cùng.
Thẩm Lương Xuyên, là ấm áp duy nhất trong đời mình.
Cô cắn môi, đang muốn nói chuyện, cũng cảm giác được có vật gì ấm áp rơi xuống.
Sắc trời có chút đen, đèn đường cũng tản ra ánh sáng mờ nhạt.
Cho nên cô không có thấy rõ ràng, chỉ là nghi ngờ đưa thay sờ trán của mình, cúi đầu nhìn về phía tay, thứ sền sệt... Là máu!
Cô bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, lúc này mới ý thức được, đám người kia ném đồ, xen lẫn một cục gạch!
Mà cục gạch này, bị Thẩm Lương Xuyên ngăn trở, vừa vặn nện vào đầu của anh!
Kiều Luyến lập tức gấp gáp: " Thẩm Lương Xuyên!"
Liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên mở miệng nói: "Tiểu Kiều, có anh ở đây, không có chuyện gì."
Lời này rơi xuống, hai mắt anh liền nhắm lại, người ngã quỵ xống đất!
Kiều Luyến nỗ lực muốn đỡ lấy anh, lại đi quỳ trên mặt đất theo anh.
Cho đến lúc này, mọi người mới phát hiện, mặt mũi anh đầy máu.
Trong lúc nhất thời, người bên ngoài đều an tĩnh lại.
Kiều Luyến nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, bỗng nhiên nhào tới, khàn cả giọng hô: "Thẩm, Lương, Xuyên!!"