Một câu Thẩm Tử Hào rơi xuống, Thẩm Lương Xuyên liền lạnh mặt: " Cậu cảm thấy ông ta mắng mẹ những lời kia, đều là đúng?"
Tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại, mở miệng: "Đúng, bà ta là không biết xấu hổ! Dám làm còn không dám để cho người ta nói sao? Năm đó loại chuyện bỏ chồng con cũng có thể làm ra, còn có cái gì bà ta làm không được, bà ta chính là..."
Nói còn chưa dứt lời, Thẩm Lương Xuyên chợt đưa tay, đánh cho cậu ta một đấm!
"Ba!"
Một đám đánh trúng khóe miệng của cậu ta, để khóe miệng của cậu ta đổ máu.
Thẩm Lương Xuyên híp mắt, trong ánh mắt bắn ra sát ý: "Có lá gan, cậu lặp lại lần nữa."
Sự tình phát sinh quá đột ngột.
Chân chính động thủ, đến Thẩm Tử Hào bị đánh, chẳng qua chỉ một nháy mắt.
Kiều Luyến đứng bên người Thẩm Lương Xuyên, đều chưa kịp phản ứng, chớ nói chi là người khác.
Thế nhưng giờ này khắc này, Kiều Luyến cũng tức giận vô cùng.
Cái Thẩm Tử Hào này, đến cùng biết dì Hạ là ai hay không?
Cô và dì Hạ ở cùng một chỗ, mỗi ngày dì Hạ không có việc gì, mỗi ngày buồn bực trong nhà chơi game, cũng bởi vì cuộc sống tính mịch!
Cô muốn để dì Hạ có tình cảm lưu luyến lúc tuổi già, thế nhưng cho tới bây giờ, dì Hạ đều không có.
Thẩm Tử Hào này, sao có thể nói như vậy?
Cho nên, giờ này khắc này, cô không cảm thấy Thẩm Lương Xuyên đánh quá đột ngột, ngược lại cảm thấy, một đấm này đánh vẫn quá nhẹ!
Ngược lại Mai Phượng dẫn đầu lấy lại tinh thần trước, vội chạy tới, đỡ cậu ta lo lắng hỏi thăm: "Tử Hào, con thế nào? Không có chuyện gì chứ?"
Thẩm Tử Hào hung tợn quay đầu, phun một ngụm máu, lúc này mới quật cường nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: "Tôi nói, thế nào?"
Thế nào?
Tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại.
Nắm đấm muốn hướng phía trước, lúc sắp đánh tới, Mai Phượng bỗng nhiên ngăn trước mặt Thẩm Tử Hào.
Thẩm Lương Xuyên trông thấy bà ta xông lên, đã hạ sức lực.
Có thể đấm kia, vẫn khó khăn lắm đυ.ng phải người của bà ta.
Nhưng lực đạo đã rất nhỏ.
Nhưng vào lúc này, Mai Phượng chợt rên khẽ một tiếng, lui về sau một bước.
Sau đó sắc mặt lập tức không còn chút máu.
Tròng mắt Thẩm Tử Hào co rụt lại: "Dì Mai, dì thế nào?"
Mai Phượng nhíu mày, quay đầu, mở miệng nói: "Ta không sao, ta thật sự không có chuyện gì, con cũng đừng bởi vì ta mà đánh nhau với anh trai, hai người là anh em.."
Miệng thảo luận không có chuyện, thế nhưng trên mặt, rõ ràng có chút đau.
Hốc mắt Thẩm Tử Hào lập tức liền đỏ lên.
Mẹ ruột mẹ từ bỏ cậu ta, anh trai lại đánh cậu ta.
Mà một người duy nhất cho cậu ta ấm áp, để bảo toàn cậu ta, lại là dì Mai không có liên hệ máu mủ.
Thẩm Tử Hào nhìn Mai Phượng, bỗng nhiên gầm thét một tiếng: "Tôi không có anh em như vậy!"
Sau đó quay đầu, khua tay đánh Thẩm Lương Xuyên.
Đương nhiên Thẩm Lương Xuyên không cam lòng yếu thế.
Anh vươn tay, làm tư thế tránh ra với Kiều Luyến.
Kiều Luyến nhìn anh một cái.
Đây là chuyện giữa anh em họ, thật sự có đôi khi, đánh nhau cũng có thể hóa giải một chút quan hệ.
Huống hồ Thẩm Tử Hào này, đích thật là thích ăn đòn!
Cho nên, Kiều Luyến lui về sau một bước, chỉ thấy Thẩm Tử Hào đã vọt tới trước mặt Thẩm Lương Xuyên, đấm một đấm vào mặt anh!
Thẩm Lương Xuyên hơi nghiêng đầu qua, hai cánh tay thuận thế giữ lại quả đấm của cậu ta, dùng sức nắm chặt, để cậu ta không có cách nào tránh thoát.
Thẩm Lương Xuyên theo dõi cậu ta: " Thân thể yếu nhước như thế, còn muốn đánh nhau phải không?"
Thẩm Tử Hào tức giận giống như một con dã thú, chân vừa nhấc, liền muốn đá vào bụng Thẩm Lương Xuyên.