Bời vì động tĩnh ở cửa, cho nên về sau tiến vào hội trường, liền có rất ít người hướng về Thẩm Lương Xuyên.
Những người bạn từng chơi cùng Thẩm Lương Xuyên, cùng nhau lớn lên, giờ phút này cũng đều đứng xa xa, không có tới gần.
Thẩm Lương Xuyên cũng không nóng nảy, mang theo Kiều Luyến ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh khu nghỉ ngơi, còn có tâm tình hỏi cô: "Chân đau không?"
Bình thường Kiều Luyến chỉ đi giầy bệt, hôm nay tới tham gia yến hội, khẳng định đi giày cao gót.
Cô cũng không phải đại tiểu thư nũng nịu, lập tức mở miệng cười: "Không đau."
Thẩm Lương Xuyên gật đầu.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên thấy Lục Nam Trạch đi tới.
Anh ta đứng bên cạnh hai người, ánh mắt dừng lại trên chân Kiều Luyến: " Trước kia em ghét mang giày cao gót nhất, hiện tại không đau sao?"
Một câu vừa dứt, ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống.
Trước khi Kiều Luyến còn chưa mở miệng, anh đã nhàn nhạt nói: "Làm phiền Lục tiên sinh quan tâm, phu nhân tôi không có chuyện gì."
Lục Nam Trạch cười lạnh: " Anh biết Kiều Luyến từ nhỏ lớn lên như thế nào sao? Ở Tô Châu, trên cơ bản là cô ấy muốn cái gì liền có cái đó, tất cả mọi người đều chiều cô ấy, cô ấy cũng là tiểu công chúa! Nhưng bây giờ muốn đi theo anh chịu khổ..."
"Lục Nam Trạch! Tôi muốn làm gì, là tôi tự lựa chọn. Huống hồ hiện tại, tôi rất hạnh phúc!"
"Tôi thà rằng đi theo anh ấy ăn xin, cũng sẽ không đi cùng anh! Anh bỏ ý nghĩ đó đi!"
Kiều Luyến kiên định, lại giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thật sâu vào tâm Lục Nam Trạch.
Thà rằng đi theo anh ta ăn xin, cũng không nguyện ý theo chính mình?
Tròng mắt Lục Nam Trạch híp lại, ý cười bên môi càng ngày càng đậm: " Được, vậy liền để em nếm thử tư vị ăn xin!"
Anh ta nói đến đây, bỗng nhiên trông thấy có người đi đến, lập tức đưa tay ra chỉ: " Em biết đó là ai sao?"
Theo hướng anh ta chỉ, Kiều Luyến nhìn sang.
Liền thấy một người cùng tuổi bọn họ mang giày Tây đi đến.
Kiều Luyến sững sờ.
Lục Nam Trạch liền mở miệng: Đó là nhà đầu tư đã đàm phán xong cùng công ty hai người, cùng lớn lên với Thẩm Lương Xuyên, là bạn bè thân thiết Lý Thần Vũ, hợp đồng của bọn họ đều đã bàn bạc tốt, lập tức sẽ ký kết, thế nhưng anh ta lại lâm thời lật lọng."
Lời này vừa dứt, anh ta liền nhìn chằm chằm Kiều Luyến, tiếp tục mở miệng: "Em biết, tại sao không?"
Kiều Luyến cắn môi, quay đầu nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.
Lục Nam Trạch nở nụ cười: " Bời vì, tôi cho anh ta một số chỗ tốt."
Kiều Luyến biến sắc: " Anh hèn hạ!"
Con ngươi Lục Nam Trạch âm tàn, nhìn bọn họ chằm chằm: " Kiều Luyến, tôi đã nói, theo tôi đi, tôi buông tha anh ta."
Kiều Luyến tức đến ngực đều phập phồng.
Mà đúng lúc này, Lục Nam Trạch giống như vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ bọn họ, trực tiếp mở miệng: "Lý tiên sinh!"
Lý Thần Vũ nghe được tiếng gọi, quay đầu, về sau nhìn thấy mấy người, con mắt lập tức sáng lên, thế là đi nhanh tới.
Lục Nam Trạch dõi theo anh ta, cười với Kiều Luyến mở miệng: " Hiện tại tôi giới thiệu anh ta cho em?"
Lời nói vô sỉ, làm Kiều Luyến tức đến gần như không nói ra lời.
Lý Thần Vũ là anh em tốt Thẩm Lương Xuyên, lại vì một vài chỗ tốt, phản bội anh, hiện tại Lục Nam Trạch cố ý gọi anh ta đến, chính là vì cho Thẩm Lương Xuyên khó coi!
Mà đúng lúc này, Lý Thần Vũ đã đi tới trước mặt mấy người.
Lục Nam Trạch đưa tay ra: " Lý tiên sinh, anh khỏe."
Lý Thần Vũ nở nụ cười: " Lục tiên sinh, thật là đúng dịp! Chào anh!"
Người này đầu cũng không chuyển, căn bản cũng không nhìn Thẩm Lương Xuyên.