Trợ lý nghi hoặc, Lục Nam Trạch cũng đã đứng lên: " Một chút nữa gọi Thẩm gia Thẩm Tử Hào gặp mặt."
Trợ lý nhất thời giật mình.
-
Lúc Hạ Noãn Noãn làm việc tại trại an dưỡng, bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
Cô nhìn dãy số kia, nghe: " Alo, xin hỏi anh là ai?"
Đối diện trầm mặc một chút, mới mở miệng nói: "Là tôi."
Tiếng nói quen thuộc làm con mắt Hạ Noãn Noãn lập tức sáng lên."Thẩm Tử Hào tiên sinh?"
"Ừm, gần đây thân thể bà thế nào?"
Bà?
Hạ Noãn Noãn ngẩn người, lúc này mới phản ứng được, trực tiếp mở miệng nói: "Tôi không biết. Tôi và dì Hạ, chỉ là ngẫu nhiên đυ.ng phải."
Đối diện giống như có chút thất vọng, nhàn nhạt "oh" một tiếng.
Nghe tiếng cậu mất mát, Hạ Noãn Noãn bỗng nhiên mở miệng: "Thẩm Tử Hào tiên sinh, hôm nay tôi tan tầm, sẽ đến thăm dì Hạ một chút, sau đó gọi điện thoại cho anh, được không?"
Đối diện dừng một chút, bất đắc dĩ mở miệng: "Cứ như vậy đi."
Cúp điện thoại, Hạ Noãn Noãn không nhịn được bật cười.
Thẩm Tử Hào tiên sinh, nhìn qua phản nghịch lại không hiểu chuyện, nhưng thật ra, nội tâm của anh rất khát vọng thân tình.
Giống như là ở câu lạc bộ (Sáng chói), mình bị người khi dễ, anh liền sẽ ra tay cứu giúp.
Nghĩ tới đây, Hạ Noãn Noãn xin nghỉ ở trại an dưỡng, trực tiếp đón xe đi biệt thự của Hạ Diệp Hoa.
Đến khi từ trong biệt thự đi ra ngoài, cô lập tức gọi điện thoại cho Thẩm Tử Hào: " Tôi thấy thân thể dì Hạ vẫn khỏe, nhưng bà rất lo lắng cho anh trai, đem đồ trang sức mà mình thích nhất ra, dự định mang đi đấu giá."
Đối diện trầm mặc nửa ngày, lúc này mới mở miệng trái lương tâm: "... Đáng đời."
Hạ Noãn Noãn liền thở dài: " Thế nhưng tôi nhìn dì Hạ rất buồn rầu, mới một ngày liền giống như già đi mười tuổi vậy."
Đối diện trầm mặc.
Hạ Noãn Noãn tiếp tục nói: "Thẩm Tử Hào tiên sinh, người thân luôn luôn quan trọng, phải giúp đỡ lẫn nhau."
"Sao cô nói nhảm nhiều như vậy? Cúp."
Đối diện khiển trách cô một câu, trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Noãn Noãn lại nhìn chằm chằm điện thoại di động, cười vui vẻ.
Cô lại phát hiện một ưu điểm Thẩm Tử Hào, chính là khi bị người nói trúng tâm sự, sẽ thẹn quá hoá giận.
Nhưng là, vì sao lại có chút đáng yêu vậy?
-
Thẩm Tử Hào cúp điện thoại, liền không nhịn được đi tới đi lui trong phòng.
Trong chốc lát, điện thoại di động lại vang lên.
Cậu nghe, đối diện truyền đến một giọng nam tà mị: "Thẩm Tử Hào?"
Thẩm Tử Hào sững sờ, "Anh là?"
"Lục Nam Trạch."
Tròng mắt Thẩm Tử Hào bỗng nhiên co rụt lại, vẻ mặt liền trở nên không nhịn được: " Có việc gì?"
Dù cậu chán ghét Thẩm Lương Xuyên, cậu có thể gài bẫy Thẩm Lương Xuyên, thế nhưng Lục Nam Trạch là cái quỷ gì? Dựa vào cái gì liền chèn ép Thẩm Lương Xuyên đến không tìm thấy phương hướng rồi hả?
Lục Nam Trạch chậm rãi mở miệng cười: "Tôi nghe nói, cậu và Thẩm Lương Xuyên không hợp, cho nên liền gọi điện thoại thử một chút."
Thẩm Tử Hào nhất thời nở nụ cười: " Cho nên, ý của anh là?"
"Không biết Thẩm tiên sinh có hứng thú hợp tác một chút hay không, làm anh ta phá sản?"
Thẩm Tử Hào híp con mắt: " Cho nên, có phải Lục tiên sinh anh không có anh chị em không?"
Lục Nam Trạch dừng một chút, mở miệng nói: "Đúng."
"Vậy thì trách không được, anh không cách nào hiểu người khác rồi." Thẩm Tử Hào nói đến đây, trực tiếp mắng một câu: "Anh khi dễ tranh trai tôi, còn tìm tôi hợp tác, hợp tác cái em gái anh!"