Quả đấm của cô ta gấp siết chặt, níu lấy quần áo.
Cô ta nằm viện ở đây, xương bắp chân gãy, Kiều Luyến có thể vui sướиɠ ở cùng một chỗ với anh Lương Xuyên như vậy sao?
Cô ta ném điện thoại di động sang bên cạnh, vừa muốn nằm xuống nghỉ ngơi, chỉ nghe thấy mấy y tá đi tới, bàn tán xôn xao.
Phòng bệnh VIP, bình thường yên tĩnh, cho nên bọn họ bời vì kích động, mà không cách nào khống chế giọng nói, cứ truyền tới như vậy:
"A! Mau đến xem ông xã tôi, Thẩm Lương Xuyên quá đẹp!"
"Tôi cũng rất thích anh ta! Thì ra nam thần của tôi thân sĩ như thế!"
"Mấy người nhìn Thẩm phu nhân, mặc dù chỉ là một cái bóng lưng, thế nhưng có thể nhìn ra, vóc dáng rất tốt! Thân cũng cao. Hai người đứng chung một chỗ như thế, rất xứng."
"Tôi nhớ có người suy đoán xuất thân của Thẩm phu nhân thấp hèn, nhưng mấy người nhìn, cái bóng lưng này đều có thể nhìn ra, cử chỉ Thẩm phu nhân rất cao quý! Tôi đoán dung mạo của cô ấy nhất định rất xinh đẹp!"
"Thẩm ảnh đế và Thẩm phu nhân, quả thực là quá hạnh phúc."
"..."
Nói chuyện trời đất, từng tiếng truyền đến lỗ tai Tống Nguyên Hi, để cho cô ta cảm thấy tâm tình nóng nảy hơn.
Hốc mắt của cô ta bị chọc giận đỏ bừng, siết chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng bỗng nhiên dâng lên, để cho cô ta ngồi dậy, vung tay lên, bình hoa trên bàn lập tức rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng choang, vỡ nát!
Cô ta siết chặt nắm đấm, ngồi ở trên giường.
Thân thể tại đơn bạc có chút run rẩy.
Anh Lương Xuyên, sao nah có thể như vậy!
Chẳng lẽ anh đã quên chuyện tám năm trước sao?
Sao anh lại có thể bảo vệ tiện nhân này như thế!
Nghĩ tới đây, cô ta ôm đầu gối, đột nhiên khóc òa lên.
Cũng không biết qua bao lâu, cô ta mới bỗng nhiên ngồi ngay ngắn.
Hốc mắt cô ta đổ hồng, cái mũi cũng đỏ, trong ánh mắt hiện lên tàn khốc: " Tôi sẽ không từ bỏ như vậy! Chị ta không xứng đáng có hạnh phúc!"
Cô ta cầm điện thoại di động lên, bấm số Thẩm Lương Xuyên.
-
Biệt thự Thẩm gia.
Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên cùng ăn cơm, sau đó đưa Hạ Diệp Hoa ra cửa.
Hôm nay bà vẫn phải tới bệnh viện làm bạn với Tống Nguyên Hi.
Hạ Diệp Hoa đi, Kiều Luyến dứt khoát lên lâu, tiến vào phòng ngủ chính.
Hôm trước một đêm không có nghỉ ngơi, hôm qua lại khóc lớn một trạn, hôm nay lại chạy khắp nơi, để cho tinh thần cô có chút rã rời.
Thế nhưng, nằm ở trên giường, chỉ cần an tĩnh lại, trong đầu lại luôn hiện lên Tử Xuyên...
Những trí nhớ bị cô áp chế, trong hai ngày này xuất hiện tấp nập, lúc đầu đã quên mất đi, cũng biến thành rõ ràng.
Cô nằm trên giường một hồi, đã cảm thấy tâm tình trầm muộn, dứt khoát cầm điện thoại di động lên, bắt đầu làm việc.
Giống như, chỉ có bận rộn, mới tạm thời quên mất đau khổ.
Cô ngồi ở trên giường, dùng di động làm việc, Thẩm Lương Xuyên an vị ở trên ghế sofa, nhìn kịch bản trong tay.
( Kiêu hùng) lập tức khai máy, mấy ngày nay anh xin nghỉ trong nhà, qua một thời gian ngắn phải tiến vào tổ.
Thế nhưng ánh mắt Thẩm Lương Xuyên, lại không tự chủ được rơi xuống người Kiều Luyến.
Dù cô che giấu rất tốt, anh vẫn có thể thấy được chút không bình thường.
Đến cùng xảy ra chuyện gì, để cho cô nhìn qua, chán chường như vậy?
Đang suy tư, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên.
Anh cúi đầu, thấy là Tống Nguyên Hi, tròng mắt hơi híp, trực tiếp tắt máy.
Thế nhưng một lát sau, cái số kia lại gọi tới.
Thẩm Lương Xuyên nghĩ tới điều gì, ánh mắt lập tức trầm xuống, anh cầm điện thoại di động, đi ra ban công.
Vừa nghe, đối diện truyền đến tiếng Tống Nguyên Hi: " Anh..."