Bước chân Kiều Luyến dừng lại, sững sờ tại chỗ.
Giọng Thẩm Lương Xuyên ép tới rất nhỏ, giống như là sợ những người khác nghe được.
Không biết vì cái gì, cô liền nuốt ngụm nước miếng, không có đi vào bên trong, đứng ở ngoài cửa.
Trong đầu lóe lên một ý niệm.
Người hết sức quen thuộc đối với cái nhà này, có thể tùy tiện ra vào thư phòng Thẩm Lương Xuyên... Ngoại trừ Tống Nguyên Hi, giống như không có có người khác!
Tống Nguyên Hi... Lại là Tống Nguyên Hi.
Cô cảm thấy mình giống như bỏ quên cái gì, lại có cái suy nghĩ này xuất hiện.
Nhưng cô lập tức lắc đầu, không đúng, coo hẳn là tín nhiệm Thẩm Lương Xuyên, Thẩm Lương Xuyên nói qua, không phải con bé, vậy thì không phải là Tống Nguyên Hi.
Hiện tại, Thẩm Lương Xuyên hỏi vấn đề này, khẳng định cũng là có đạo lý của anh.
Kiều Luyến nỗ lực thôi miên mình, sau đó liền hít vào một hơi thật sâu, lẳng lặng nghe tiếng trong thư phòng.
Hạ Diệp Hoa nhất thời không có trả lời, chờ trong chốc lát, mới mở miệng nói: "Không, không có..."
Nhưng trong lời nói, lại lộ ra chột dạ.
Tiếng Thẩm Lương Xuyên, mang theo chất vấn: " Thật sự không có?"
Hạ Diệp Hoa có chút gánh không được: "Chỉ trở lại mười phút đồng hồ! Nói với ta mấy câu, cầm ít đồ rồi đi. Ai, con cũng thật là, xem như trừng phạt nó, nơi này cũng là nhà của nó. Cô không thể trở về hay sao?"
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên ngưng trọng: " Lúc con bé trở về, là lúc nào?"
Hạ Diệp Hoa suy nghĩ một chút: "Hôm qua khoảng bốn rưỡi chiều."
Khoảng bốn rưỡi...
Kiều Luyến bỗng dưng mở to hai mắt nhìn, trên ghi hình, thiếu mất mười phút đồng hồ, cũng là khoảng bốn rưỡi!
Nói như vậy...
Cô còn không có nghĩ rõ ràng, liền nghe thấy trong thư phòng truyền đến tiếng bước chân.
Cô cũng không biết mình nghĩ như thế nào, vội vàng lui về sau hai bước, bỗng nhiên chạy vào trong phòng ngủ.
Cô vừa đi vào, Thẩm Lương Xuyên liền đi qua: " Anh đi ra ngoài một chút."
Kiều Luyến bình tĩnh nhìn anh: " Anh đi đâu vậy?"
Một câu tra hỏi, để Thẩm Lương Xuyên hơi sững sờ, tay cầm áo khoác, cũng cứng đờ.
Một lát sau, anh mới mở miệng: "Có chút việc."
Sau đó liền nhanh chân rời đi.
Kiều Luyến đứng trong phòng, nhìn chằm chằm phía sau lưng anh.
Không biết vì cái gì, giờ này khắc này, cô cảm giác người này xa lạ như thế...
Những nghi ngờ trong lòng, giống như một cây gai, đâm thật sâu vào đáy lòng cô.
Không được, hoài nghi Thẩm Lương Xuyên là không đúng.
Kiều Luyến hít vào một hơi thật sâu, tự an ủi mình.
Tống Nguyên Hi ở nhà, chỉ là hoài nghi cô một chút, Thẩm Lương Xuyên có thể đuổi con bé ra khỏi nhà, trừng phạt con bé...
Nếu như nó làm chuyện xấu khác với mình, Thẩm Lương Xuyên không có khả năng thờ ơ.
Thẩm Lương Xuyên sẽ không tổn thương chính mình.
Nghĩ như vậy, cô không yên lòng đổi quần áo.
Vừa thay quần áo xong, Hạ Diệp Hoa liền đi đến, hai đầu lông mày bà còn mang theo lo lắng: "Tiểu Kiều, có phải các con xảy ra chuyện gì hay không? Ta thấy vừa rồi sắc mặt Lương Xuyên không tốt lắm."
Kiều Luyến nhìn Hạ Diệp Hoa, rất muốn nói cho bà toàn bộ sự tình.
Thế nhưng lời nói tới bên miệng, liền nghĩ đến bà gần đây, đã hai lần cao huyết áp té xỉu.
Cho nên, cô khẽ cười: "Không có việc gì đâu mẹ, mẹ đừng lo lắng."
"Ta không lo lắng, chẳng qua con mới không yên lòng, đến quần mặc ngược!"
Kiều Luyến cúi đầu, liền thấy quần của mình, quả nhiên mặc ngược rồi.
Cô cười xấu hổ, cởϊ qυầи ra, lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp.