Cái kia hẳn là là 99 đóa hoa hồng, đóa hoa kiều diễm ướŧ áŧ, xuất hiện trong phòng, để cho hai mắt người ta tỏa sáng.
Kiều Luyến đứng vội lên, liền thấy nhân viên giao hàng hỏi thăm: "Xin hỏi Kiều Luyến tiểu thư sao?"
Kiều Luyến lập tức gật đầu.
Nhân viên giao hàng cười: "Đây là một vị tiên sinh để tôi đưa tới."
Một vị tiên sinh?
Kiều Luyến bỗng nhiên nghĩ đến câu nói an ủi thực tế của Thẩm Lương Xuyên...
Cho nên, đây là anh tặng sao?
Cô tiếp nhận hoa, tìm kiếm bên trong một phen, quả nhiên thấy được một cái thiệp.
Phía trên chỉ có mấy cái chữ: Kiều Luyến, anh thích em. Buổi tối gặp.
Kiều Luyến lập tức toét miệng, cười thoải mái.
99 đóa hoa hồng rất lớn, đương nhiên đưa tới chấn kinh trong công ty.
Người tổ 1 đều chạy đến cửa phòng làm việc tổ 2 nhìn lén, từng người phát ra tán thưởng lại hâm mộ.
"Kiều Luyến, đây là bạn trai cô tặng hoa sao?"
"Wa, 99 đóa hoa! Kiều Luyến, bạn trai cô thật có tiền!"
"... Thật là lãng mạn!"
Kiều Luyến không cảm thấy đám người này tán thưởng sẽ như thế nào, thế nhưng hoa này, vẫn để lòng cô nở hoa.
Lúc đang bị bó hoa làm sợ ngây người, nơi cửa lại bị gõ vang.
Cô ngẩng đầu, liền thấy nhân viên giao hàng mang một hộp trà chiều tới: " Xin hỏi Kiều Luyến tiểu thư sao?"
Kiều Luyến đần độn gật đầu.
"Có vị tiên sinh, để cho chúng tôi đưa đồ cho cô, nói là mời mọi người trong công ty uống trà chiều."
Đây chính là bánh ngọt nổi danh nhất Bắc Kinh!
Cho nên nói... Lại là Thẩm Lương Xuyên đưa tới sao?
Cô ôm hoa, bưng lấy bánh ngọt, ngồi tại chỗ ngồi của mình, cả người đều giống như bị hạnh phúc làm cho hòa tan.
Dẫn đến cô không để mắt đến, phương thức biểu đạt khoe của như vậy, hoàn toàn không phải phong cách người nào đó.
-
Sau khi nhân viên đưa hàng tới, đi xuống lầu, liền cầm điện thoại di động gọi điện thoại: "Tôn tiên sinh, đồ đã đưa lên, Kiều tiểu thư rất vui vẻ, đang cầm hoa không buông tay."
"Ừm, tôi biết cô ấy sẽ thích hoa của tôi, nhiều năm như vậy nhớ mãi không quên tôi!" Tôn Lập Nam tự luyến mở miệng, tiếp đó nhìn thợ trang điểm phía sau tấm gương nói: "Cô nhanh lên, sáu điểm tôi muốn đi đón người tan tầm. Nhất định phải làm cho tôi đẹp trai nhất, xuất hiện ở trước mặt cô ấy!"
Nói xong, anh vẫn không nhịn được cầm điện thoại di động lên, khoe khoang gửi nhắn tin cho "Tiểu luyến":
【 Đoán xem hoa và trà chiều, là ai tặng? Đoán đúng ban thưởng môi thơm. 】
"Đinh!"
Thẩm Lương Xuyên nhận được tin này, đang ở dưới công ty Kiều Luyến.
Bời vì buổi tối đã hẹn cùng nhau ăn cơm, cho nên 4:30, anh đã tới.
Mở điện thoại di động ra, nhìn thấy Tôn Lập Nam nhắn, Thẩm Lương Xuyên lập tức đoán được chuyện gì xảy ra, gia hỏa này... Vậy mà tặng hoa và trà chiều cho tiểu Kiều sao?
Quả thực là quá phận!
Anh đang muốn trả lời tin nhắn cho Tôn Lập Nam, bỗng nhiên thấy phía trước có thân hình quen thuộc chạy tới.
Thẩm Lương Xuyên để điện thoại di động xuống, liền thấy Kiều Luyến chạy đến ghế lái phụ, nhanh chóng mở cửa xe, lách mình tiến vào.
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô chằm chằm, chỉ thấy mặt mũi Kiều Luyến tràn đầy phấn khởi vui sướиɠ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh.
Trước khi anh mở miệng, cô bỗng nhiên tiếp cận đến hôn anh một cái.
Khóe môi Thẩm Lương Xuyên chậm rãi giương lên, nỗ lực khắc chế vui sướиɠ của mình, tiếp đó liền nghe thấy cô nói: "Thẩm Lương Xuyên, hoa và trà chiều, em rất thích! Thật sự là không nghĩ tới anh nhìn buồn bực như vậy, cũng có lãng mạn!"
Một câu, để vui vẻ khóe môi Thẩm Lương Xuyên cứng đờ, sắc mặt đen chút.