Kiều Luyến rõ ràng ngủ say, hô hấp đều đều, trên mặt không mang theo bất kỳ phòng bị nào.
Thẩm Lương Xuyên nhìn cô một cái, bỗng nhiên cầm điện thoại di động lên, trả lời Tôn Lập Nam:
【 Để cho anh phối hợp làm cháu trai sao?)
Tôn Lập Nam trả lời vô cùng nhanh: 【 ha ha ha, nhiều năm không thấy, tiểu Luyến lại trở nên hài hước như thế? 】
Thẩm Lương Xuyên:... Anh là hài hước sao? Rõ ràng là châm chọc được không?
Tôn Lập Nam tiếp tục gửi, càng thêm nói nhiều:
【 Luyến Luyến, sao em trả lời chậm như vậy, em đang làm gì? 】
Có thể đang làm gì?
Thẩm Lương Xuyên trả lời: 【 ngủ 】
Cái này anh cũng không có gạt người.
Tôn Lập Nam tiếp tục hỏi: 【 À? Sớm như vậy! Em trước kia là con cú đêm! 】
Cú đêm gì? Lúc ở cùng anh, ngủ rất sớm.
Thẩm Lương Xuyên không có trả lời.
Đối phương lại gửi tới hai tin:
【 Vậy em sớm nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai tôi tới đón em đi làm, thuận tiện sau khi tan việc, cùngem ăn cơm tối. 】
【 Tôi biết nhà em ở chỗ nào rồi, đừng nghĩ gạt tôi~ ngày mai tại cửa biệt thự chờ em. 】
Thẩm Lương Xuyên:...
Còn muốn đưa đón cô đi làm? Quả thực là không biết điều!
Anh lạnh mặt, quay đầu nhìn về phía Kiều Luyến.
Thích chơi trò gia đình, cô làm cô dâu, đối phương làm chú rể sao?
Anh còn không có tổ chức qua một hôn lễ với cô.
Nghĩ tới đây, cả người anh hơi hơi cứng lại, ánh mắt trở nên thâm thúy.
-
Ngày thứ hai, Kiều Luyến luôn cảm thấy Thẩm Lương Xuyên có điểm gì là lạ.
Rời giường rửa mặt, anh lẳng lặng nhìn cô.
Lúc ăn sáng, anh vẫn lẳng lặng nhìn cô như cũ.
Chờ đến khi ăn cơm, Kiều Luyến mang theo túi đi ra ngoài, anh liền theo tới: " Anh đưa em đi làm."
Bình thường anh đưa đón cô đi làm, cô đã thành thói quen, cho nên cũng không có suy nghĩ nhiều, thế nhưng sau khi lên xe...
"A, đây không phải đi ra cửa sau sao? Như vậy sẽ đi vòng lớn? ~ "
Thẩm Lương Xuyên bình tĩnh mở miệng: "À, anh có chút việc phải qua."
"A."
Nhưng từ cửa sau rời khỏi, chỉ thấy anh lượn quanh một vòng, trở lại đường cái.
Kiều Luyến: "Không phải anh có chuyện sao?"
Thẩm Lương Xuyên: "Đột nhiên nhớ tới, không cần."
Kiều Luyến nghi hoặc nhìn anh.
Thẩm Lương Xuyên ho khan một tiếng, bình tĩnh như vậy.
Đến công ty, Kiều Luyến xuống xe, xua tay với Thẩm Lương Xuyên: "Hẹn gặp lại."
"Buổi tối tới đón em."
Kiều Luyến gật đầu.
Thẩm Lương Xuyên đột nhiên lại mở miệng: "Đúng rồi, hôm nay anh hẹn Kiều Dịch buổi tối đi ăn cơm, em đừng trì hoãn."
Kiều Dịch muốn ra cửa?
Bởi vì cậu đi không tiện, cho nên rất ít đi ra ngoài, em trai đã muốn đi ra ngoài, nhất định cô phải tiếp.
Kiều Luyến lập tức gật đầu: "Không có vấn đề."
Mắt thấy Thẩm Lương Xuyên đi xa, lúc này Kiều Luyến mới lên lầu.
Vừa mới tiến văn phòng, đã cảm thấy bầu không khí tổ 1 có điểm gì là lạ.
Người tổ 1 vụиɠ ŧяộʍ liếc cô một cái, cảm giác đắc ý, dáng vẻ đó, rõ ràng có chuyện gì.
Kiều Luyến đi tới phòng làm việc của mình, mới vừa đi vào, liền thấy Tô Mỹ Mỹ đắc ý đứng ở đằng kia, đang chỉ huy Thi Niệm Diêu làm việc: "Phòng làm việc mấy người bẩn thành như vậy, cậu mau đi quét sạch sẽ."
Thi Niệm Diêu ngồi yên bất động: "Không phải có dì quét dọn sao?"
"Tôi bảo cô đi thì cô đi!"
Thi Niệm Diêu ngẩng đầu: "Thế nhưng vì sao?"
Tô Mỹ Mỹ khó thở, từ khi Thi Niệm Diêu không nghe lời tiến vào tòa soạn, cô ta liền vẫn muốn tìm cơ hội trừng trị cô, nhwung hết lần này tới lần khác gia hỏa này xảo trá lợi hại.
Ánh mắt Tô Mỹ Mỹ hung ác, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Đây là ý của tổng biên! Nếu như cô không muốn làm liền lăn!"