Sắc mặt Thẩm Lương Xuyên tối sầm.
Kiều Luyến tự mình ngồi xổm người xuống: " cái bàn này rất lớn, chui vào sẽ không cảm thấy khó chịu!"
Thẩm Lương Xuyên:...
Kiều Luyến đứng vội dậy: "Không được, anh trốn ở dưới đáy bàn, ngộ nhỡ bị đá vào thì làm sao bây giờ?"
Quay đầu, nhìn về phía phòng phòng vệ sinh, ánh mắt sáng lên: "Qua phòng vệ sinh!"
Thẩm Lương Xuyên:...
Trong phòng có phòng vệ sinh, vừa rồi là Kiều Luyến cố ý ra ngoài, bởi vì chọc cho Thẩm Lương Xuyên lúng túng, để anh hít thở không khí.
Kiều Luyến kéo tay của anh: " Mau, mau đi vào..."
Nhưng người đàn ông vững như bàn thạch, căn bản kéo không động.
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Lương Xuyên phát lạnh: "Tại sao tôi phải tránh?"
Anh là người không thể gặp sao?
Kiều Luyến lập tức làm bộ khẩn cầu: "Thẩm Lương Xuyên, anh trai Thẩm... anh trai tốt, van cầu anh!"
Lời nhẹ nhàng mềm mại để xương cốt đều muốn xốp giòn.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên ảm đạm.
Thấy mặt mũi cô tràn đầy lo lắng, không giống giả vờ, loại ánh mắt sợ bị phát hiển, để anh nhịn một chút, dù là trong lòng cực độ không vui, vẫn là phối hợp đứng lên.
Sau đó chỉ thấy cô nhẹ nhàng thở ra.
Đồng tử Thẩm Lương Xuyên thu lại, đi theo cô tới phòng vệ sinh.
Cửa phòng đóng lại, anh giống như cũng có thể nghe thấy cô nhẹ nhàng thở ra bên ngoài.
Đứng trong phòng vệ sinh chật chội, thân hình anhcao lớn, phóng thích ra hàn ý lạnh lẽo
Cô hiện tại như vậy, hoàn toàn không giống như không nguyện ý công bố quan hệ hai người, mà chính là không dám, sợ hãi công bố.
Cô đang sợ cái gì?
Thẩm Lương Xuyên khẽ buông con ngươi xuống, đột nhiên cảm thấy, vốn cho là quan hệ bọn họ đã thân mật, nhưng thẳng đến giờ phút này, anh mới phát hiện, kỳ thật anh cũng không biết một tí gì về cô.
Không hiểu rõ vì sao cô từ thiên kim đại tiểu thư, biến thành dáng vẻ chán nản hiện tại, không hiểu rõ bạn bè cô, không hiểu rõ cuộc sống của cô...
Nghĩ tới đây, trong lòng của anh bỗng nhiên yên tĩnh, lắng nghe tiếng trong phòng.
-
Thẩm Lương Xuyên phối hợp với cô, để Kiều Luyến nhẹ nhàng thở ra.
Cô nâng lên tinh thần, đi ra cửa, mở cửa phòng ra.
Vừa mở ra, liền thấy Tôn Lập Nam bày một cái tư thế bảnh bao, đang nhìn cô.
Kiều Luyến: "Ha ha, chờ không nổi nữa saoa?"
Tôn Lập Nam mở miệng: "Kỳ thật, tôi biết phụ nữ nhìn thấy người đàn ông mình âu yếm, đều sẽ trang điểm, cho nên đợi bao lâu cũng không đáng kể."
Kiều Luyến:...!
Con mắt nào của anh ta thấy được coo trang điểm hả?
Tôn Lập Nam nhìn chằm chằm mặt của cô nửa ngày, cảm thán nói: "Em hóa trang cũng thật tự nhiên, một chút cũng nhìn không ra. Chẳng qua ngược lại so với tám năm trước càng xinh đẹp hơn!"
Kiều Luyến kéo ra khóe miệng, làm bộ muốn đóng cửa: "Anh không tiến vào, tôi sẽ đóng cửa!"
Tôn Lập Nam lập tức đưa tay ra: "Tiến vào, tiến vào!"
Đẩy cửa phòng ra, đi tới, ánh mắt chạy một vòng trong phòng, không có phát hiện người khác, lập lập sướиɠ đến phát rồ rồi: "Tôi cho là còn có người khác, hiện tại dễ dàng ôn chuyện hơn rồi!"
Thẩm Lương Xuyên:... Thuận tiện em gái anh!
Kiều Luyến đã sớm thành thói quen, ngồi trên ghế sofa trong phòng: " Sao anh lại ở Bắc Kinh?"
"Đến bận làm việc!" Tôn Lập Nam một thanh níu cánh tay của cô: "Luyến Luyến, em không biết, những năm này tôi nghĩ rất nhiều về em!"
Kiều Luyến muốn rút tay mình trở về, thế nhưng anh ta cầm rất chặt: " Anh cứ nói chuyện! Đừng động thủ động cước!"
Thẩm ảnh đế trong phòng vệ sinh, sắc mặt đen lại, đứng lên, muốn mở cửa phòng vệ sinh lao ra!