Toàn bộ não Cao Hữu Minh đều không đủ dùng.
Thẩm ảnh đế thật sự muốn ở ngoài cửa nhà, chờ bọn họ một giờ sao?
Cao Hữu Minh rất muốn nghênh đón người vào, những nghĩ đến Vong Xuyên, chỉ có thể lúng túng cười, khép cửa phòng lại.
Anh ta quay đầu, tiến vào phòng ngủ: “ Vong Xuyên, em cũng quá thanh cao rồi.”
Quản lý công ty tìm đến Vong Xuyên, đơn giản cũng là bởi vì cô tương đối thần bí, có đầy đủ độ chú ý, muốn ký hợp đồng với cô.
Kiều Luyến đều cự tuyệt.
Nhưng bây giờ tới... Là Tống Thành, là Thẩm ảnh đế!
Kiều Luyến càng đau đầu hơn Cao Hữu Minh!
Cửa ải này sống thế nào.
Cô cắn môi, thở dài.
Nhìn đồng hồ, không kịp xoắn xuýt: “Trước tiên phát sóng trực tiếp.”
Đám người bên ngoài kia, đang cho cô áp lực.
Thật sự để họ đợi một giờ... Chỉ sợ các đại gia này, cả đám đều sẽ không chịu.
Phát sóng trực tiếp xong, nói không chừng đám người này đã rời đi!
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến yên lòng.
Hiện tại bọn họ phát sóng trực tiếp, là cạnh tranh trò chơi, một đội ngũ gọi “Quân lâm thiên hạ”, là chiến đội lâu năm, từng xếp hạng nhất trong cuộc thi.
Một đội khác gọi “Không thi không vui”, là đội mới xuất hiện, nghe nói đội viên trong đó, lớn tuổi nhất cũng mới 18, là hắc mã năm nay mới nổi.
Đội trưởng không thi không vui, tên là “Thi Trường”, thích chơi công kích, thao tác đặc biệt lợi hại, dẫn theo đội ngũ của mình, từng bước đi đến bán kết.
Hôm nay, bọn họ tranh đoạt hai xếp hạng đầu cuộc so tài.
Cao Hữu Minh và Kiều Luyến nhìn bọn họ thi đấu, bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Cao Hữu Minh mở miệng: “ "Quân lâm thiên hạ" nhất quán để một thành viên qua đánh quái, đề bạt toàn bộ năng lực đội ngũ, "Không thi không vui"...”
Kiều Luyến hợp thời mở miệng: “Theo cuộc tranh tài, hai đội bắt đầu giao chiến vòng thứ nhất...”
Hai người anh một lời, tôi một lời, nói sốt ruột.
Mà theo chiến sự cháy bỏng, chiến trường cũng bắt đầu gay cấn.
Bỗng nhiên: trung tâm chiến đội “không thi không vui” lọt vào công kích!
Cao Hữu Minh gấp gáp mở miệng: “ "Không thi không vui" tập trung vào giữa, nhưng "Quân lâm thiên hạ" đã sớm nghiên cứu qua chiến thuật của bọn họ, tập trung từ đường biên vào tới trung tâm, tuy "Không thi không vui" đi tới dưới chân thiên tử, nhưng giờ phút này cũng không thể không tập trung trở lại cứu binh... Mau xem! Trời ạ, Thi Trường vậy mà một mình về thành, cũng quá tự đại! Kết cục đã rõ ràng...”
Nói tới chỗ này, Kiều Luyến lại mở miệng: “Tôi lại vừa vặn ý kiến khác biệt."Thi Trường" một mình trở về thành, khẳng định là coi là có chỗ tốt!”
Lời này rơi xuống, liền thấy bọn họ đã phái ra lính đặc chủng!
"Thi Trường" trở về thành, máu nhuộm, tăng thêm lính đặc chủng hỗ trợ, vậy mà lấy một địch ba, trực tiếp chém gϊếŧ đối phương!
Cùng lúc đó, đồng đội của mình cũng đánh tan trung tâm của đối phương!
Trận đấu này, lấy "Không thi không vui" thắng lợi mà kết thúc!
Cao Hữu Minh cảm thán: “Thật sự là tuổi trẻ, cũng dám làm như vậy. Đảm lượng cũng lớn! Nếu như là đội ngũ bình thường, tập thể đều sẽ trở về thành, giải quyết nguy cơ nhà mình trước, chuyện công kích đối phương để sau.”
Kiều Luyến khẽ cười, còn không có thở phào, đột nhiên nghĩ đến người ngoài cửa.
Tranh tài bời vì "Không thi không vui" lớn mật, hai mươi phút đã sớm kết thúc, vậy bây giờ, Thẩm Lương Xuyên còn ở ngoài cửa sao?