Anh lái xe quay lại, yên lặng đứng ở ven đường.
Bi thương trong lòng giống như vô ích, làm sao cũng không lấp đầy.
Anh cầm lấy một điếu thuốc, châm lửa, hút một hơi.
Làn khói đánh thẳng vào phổi, để anh ho khan một cái, thật lâu không có phun ra.
Hút liên tiếp hết mấy điếu, anh nghĩ tới tính cách kiêu ngạo của cô, cầm điện thoại di động lên, gọi một cú điện thoại.
----
Kiều Luyến ở trong phòng, chính đang rầu rĩ làm sao ăn cơm.
Khẳng định xuống lầu sẽ bị giúp việc nhìn thấy mặt mình, lại đắp mặt nạ tiếp, chỉ sợ không tốt lắm?
Cô ảo não, trên điện thoại di động vang lên mấy tiếng.
Mở ra, phát hiện là như nước chảy @cô trong Wechat.
【 Như nước chảy: Kiều Luyến, ký giả bị đánh trên weibo là cô sao? @ Kiều Luyến 】
Kiều Luyến sững sờ, vội vàng mở weibo ra, lúc này mới phát hiện video trên đó.
Cô nhất thời siết chặt tay, là Tô Mỹ Mỹ!
Bị người đánh cũng không phải chuyện quang vinh, làm gì mà cho thiên hạ đều biết?
Nhưng như nước chảy là bạn nhiều năm của cô như vậy, cô không nguyện ý lừa gạt cô ấy.
Cho nên, cô suy nghĩ một chút, trả lời một câu: "Đúng thế."
Như nước chảy và đám người bên trong, lập tức biểu thị quan tâm cô.
Kiều Luyến đang tán gẫu, cửa phòng bỗng nhiên bị gõ.
Sau đó cô nghe phía ngoài có tiếng Lý quản gia: "Phu nhân, đồ ăn đã làm xong, bên bà chủ có chút việc, tôi có thể mang người qua giúp không? Một mình ngài, sẽ không vấn đề gì chứ?"
Một câu, để mắt Kiều Luyến lập tức sáng lên: "Không có vấn đề!"
Sau đó chợt nghe bên ngoài lớn tiếng tiềng ồn ào: "Lý quản gia, chân A Lục đυ.ng bị thương, tôi lấy thuốc cao tốt của tiên sinh dùng một chút, đặt ở khay trà trong phòng khách, bà đừng vứt."
Một lát sau, người trong biệt thự đều rời đi.
Kiều Luyến đẩy cửa phòng ra, thoải mái xuống lầu, cảm thấy hôm nay thật sự là trời giúp mình!
Đồ ăn trên bàn ăn rất phong phú, cô ăn như gió cuốn.
Sau khi ăn xong, chính muốn lên lầu, chợt thấy trên bàn trà để một hộp thuốc bôi.
Cái thuốc này, ở trong bệnh viện, bác sĩ đề nghị cô dùng, nhưng bởi vì quá đắt, bị cô từ chối, hiện tại... Không dùng thì phí, không phải sao?
----
Thẩm Lương Xuyên ở dưới lầu, ngốc đến sắc trời đều tối đen, nhìn đèn trên lầu đã tắt, anh lại đợi trong chốc lát, lúc này mới xuống xe, lặng lẽ đẩy cửa biệt thự, chậm rãi lên lầu.
Không tận mắt thấy mặt của cô, anh không yên lòng.
Cửa phòng ngủ chính không có khóa trái, anh đẩy ra đi vào, liền phát hiện Kiều Luyến đã nằm trên giường ngủ say.
Chậm rãi đi đến bên giường, dưới ánh đèn mờ nhạt chiếu xuống, anh có thể thấy được cô ngủ rất say, gương mặt sưng không ra bộ dạng, mà trên má phải còn có một vết thương rõ ràng, vết xước dài vậy, xem như khép lại, cũng sẽ lưu lại sẹo sao?
Nghĩ tới đây, ánh mắt anh lạnh lẽo.
Trong bóng đêm yên tĩnh, anh nhìn chằm chằm mặt của côthật lâu, vươn tay, muốn động vào vết thương của cô một chút, nhưng tay dừng ở giữa không trung nửa ngày, cuối cùng không dám sờ lên.
Một mực đến đêm khuya, anh mới rời khỏi.
Xuống lầu, đi ra ngoài, ngồi trở lại trên xe của mình, anh cầm điện thoại di động lên, gọi điện thoại.
Tống Thành nghe rất nhanh, mơ màng buồn ngủ: "Alo, anh Thẩm, hơn nửa đêm có để cho người ta ngủ hay không?"
Thẩm Lương Xuyên bình tĩnh nhìn về phía trước: "Hôm qua cậu nói, có buổi họp báo của đoàn làm phim mời tôi qua cổ động, tôi nhớ được nam thứ 3 của đoàn làm phim là Vương Văn Hào?"