Kiều Luyến đứng vụt dậy: "Mẹ, con còn có chuyện, đi trước!"
Nhung lúc chạy ra bên ngoài, xe của anh đã bặt vô âm tín.
Kiều Luyến gọi điện thoại cho anh muốn giải thích rõ ràng, nhưng đối diện vẫn không người nghe.
Anh tức giận sao?
Cho nên căn bản cũng không nghe giải thích của cô.
Kiều Luyến cắn môi, trong hốc mắt dần dần hiện lên một tầng nước mắt.
Cô đứng ở cửa biệt thự, hít thở sâu mấy hơi, lúc này mới đi tới tòa soạn.
----
Thẩm Lương Xuyên lái xe, xông loạn trên đường phố.
Nóng nảy và phẫn nộ trong cơ thể, xen lẫn anh không nguyện ý thừa nhận bi thương, triệt để bao phủ anh.
Anh nhếch bờ môi, cảm thấy mình thật buồn cười.
Tống Thành gọi điện thoại cho anh, nói trên mạng đưa tin, hỏi thăm có phải Kiều Luyến gửi hay không.
Anh thề son sắt mở miệng không phải là cô, ở trong đó hẳn là có hiểu lầm gì.
Thế nhưng quay đầu, liền nghe thấy lời gϊếŧ tâm này.
Cho nên, kỳ thật cô căn bản không có yêu anh?
Bên tai của anh, lại dần hiện ra giọng nói cô giá ở trong game năm đó, đối thoại với anh:
"Tử Xuyên, tình yêu của chúng ta có thể thấy chết hay không?"
"Nếu như bộ dạng em rất xấu, anh còn thích em chứ?"
"Tử Xuyên, đừng nói cho em tên của anh, em muốn để anh ở ngay trước mặt em, nói cho em biết tên thật của anh."
"Tử Xuyên, em muốn qua BJ gặp anh! Anh kích động chứ?" Cũng không đợi anh mở miệng, tiếp tục nói: "Em rất kích động nên làm sao bây giờ? A a, em muốn đi mua váy xinh đẹp, anh thích màu đỏ hay là màu vàng? A, đúng, anh thích màu xanh đúng không ha ha! Em mua cho anh cái mũ màu xanh, ha ha ha!"
"..."
"Kít!" Xe bỗng nhiên dừng ở ven đường, Thẩm Lương Xuyên lẳng lặng nhìn về phía trước.
Sau đó, cô đến BJ, để anh tận mắt chứng kiến tình yêu bọn họ, là vô tình và châm chọc cỡ nào.
Anh đám mạnh lên trên tay lái, nhưng không phát tiết được đau xót trong nội tâm.
----
Kiều Luyến đi vào tòa soạn, tức hổn hển chạy tới trước mặt Tô Mỹ Mỹ, ném túi lên trên bàn của cô ta: "Tô Mỹ Mỹ, cô có ý gì?!"
Ký tên trên bài đưa tin là Tô Mỹ Nhân, là bút danh của Tô Mỹ Mỹ.
Tô Mỹ Mỹ nghe nói như thế, định thần mở miệng, "Thế nào, chê tôi đoạt công lao sao? Ai bảo vô không có đưa tin trước? A, tôi ở trên điện thoại Lưu Chí Hưng, thấy định vị của cô, liền biết khẳng định là Thẩm ảnh đế ở khách sạn Hoa Mậu."
"Cô biết cái đếch gì! Đó là Vương Văn Hào vu oan hãm hại!"
Nếu như không phải ở tòa soạn, Kiều Luyến gần như là muốn động thủ.
Tối hôm qua cô vừa xem nhẹ thoát ra, bên này đã cho một chậu nước lạnh.
Cô vừa mới tra xét, vốn dư luận nghiêng về Thẩm Lương Xuyên, hiện tại lại bắt đầu nghe hướng ngược lại.
Tô Mỹ Mỹ nhếch miệng: " Kiều Luyến, đừng ở chỗ này nói suông, có bản lĩnh cô cầm chứng cứ ra phát tin đi! Ha ha, tin tức bị tôi đoạt, là cô vô năng! Có bản lĩnh, cô vượt trên tôi đi!"
Kiều Luyến nghe nói như thế, nheo mắt lại: "Cô cho rằng, tôi không có chứng cứ nên nói ra những lời này sao?"
Tròng mắt Tô Mỹ Mỹ co rụt lại, rõ ràng có chút luống cuống: "Cô đừng nói mạnh miệng!"
Kiều Luyến lạnh lùng nhìn cô ta một cái, xoay người lại đến trước máy tính của mình, trực tiếp viết một bài về thù cũ của Vương Văn Hào và Thẩm Lương Xuyên gửi ra!
Đưa tin còn có video Vương Văn Hào qua công ty Thẩm Lương Xuyên tìm anh giằng.
Thân là ký giả, chuyện đang phát sinh khi đó, cô vô thức ghi lại.
Bản tin này vừa ra, gây nên oanh động khắp nơi!