" Cởi...cởi đồ á? " Trần Thiên Nhi xấu hổ, hơn nữa cơ thể còn gắn sát anh khiến hai má cô đỏ bừng.
" Đồ nhát gan, nếu không chơi thì anh đi ngủ đây!!! " Anh tỏ vẻ thản nhiên, đứng lên đi vào phòng nhưng vẫn quay lại liếc nhìn cô.
Trần Thiên Nhi cắn răng, hít một hơi dài
" Ai nói em nhát gan chứ, Vương Hàn Vũ, anh mau quay lại đây "
Hai người ngồi trên giường, Vương Hàn Vũ hai tay trộn bài thành thạo, chia đều mỗi người mười quân. Trần Thiên Nhi nhấc bài lên, mắt bắt đầu sáng lóe, có vẻ cô nắm chắc lợi thế nên nhếch mép khinh thường anh
" Vương Hàn Vũ, xem ra lần này anh bị lột sạch rồi...Hahaha "
" Em chắc chưa? " Anh hỏi lại
" Ờ thì 99% em sẽ thắng, 1% là do đen đỏ, nhưng thôi quên đi, em sẽ thắng "
" Vậy thì em sai rồi, anh XÂM " Vương Hàn Vũ nhấn mạnh chữ cuối cùng, đặt mười quân bài trên tay xuống giường. Giây phút ấy Trần Thiên Nhi nhận ra mình chính là 1% còn lại. Ván đầu tiên kết thúc, chiếc áo khoác bị cởi bỏ. Sau đó hai ván sau liên tiếp cũng đều là anh thắng, cô bắt đầu nổi cáu
" Anh là đàn ông đó, anh chẳng biết nhường em gì cả " Vẻ mặt cô tủi thân cực kì, môi má đều phình ra
" Trên đấu trường không phân biệt nam nữ " Anh vừa nói vừa kéo quần cô " Tháo nốt ra đi rồi mình chơi tiếp "
Thực sự trên người cô bây giờ chỉ còn ba món đồ, tháo nốt quần ra là chỉ còn quần áσ ɭóŧ, anh còn dám đòi chơi thêm
" Đồ biếи ŧɦái " Trần Thiên Nhi bực bội tháo cúc quần short, để nó tự tuột rồi ngồi xuống tráo bài. Lần này cô dùng tuyệt chiêu " Gian Lận " tráo hết bốn con 2 vào bài mình. Kết quả là vẫn thua, khiến cô nếm mùi nát đến không còn một mảnh vải che thân.
Trần Thiên Nhi nhân cơ hội Vương Hàn Vũ nhìn mình không chớp liền đứng lên chạy khắp phòng, anh lập tức đuổi theo. Hai người chạy vòng quanh nhà đến khi Thiên Nhi kiệt sức đã nằm trong tay Vương Hàn Vũ.
" Biết mệt rồi hả? " Anh thở dốc
" Từ từ...đợi em nghỉ một chút rồi chạy tiếp "
" Em tưởng anh ngu hả? Bây giờ tự lột hay anh dùng miệng tháo cho em đây? "
Trần Thiên Nhi tròn mắt, quay ra nhìn Vương Hàn Vũ đầy phẫn nộ
" Anh...đồ háo sắc "
" Háo sắc với một mình em thôi "
" Trẻ không tha già không thương...hicc "
Anh không trả lời đôi tay mân mê kéo kéo chiếc áσ ɭóŧ của cô, mặt phụng phịu. Trần Thiên Nhi đỏ mặt, ngắm nhìn khuân mặt dỗi hờn của anh
" Được được... " Cô nói rồi tháo khuy áo con, vòng tay ôm trước ngực.
" Vẫn còn qυầи ɭóŧ, chúng ta chơi nốt đi " Ánh mắt anh gian tà. Anh còn đòi chơi tiếp sao? Cô thà tháo hết còn hơn ngồi chơi. Nhanh chí đưa hai tay lên đầu
" Vương Hàn Vũ!!! em đầu hàng...anh thỏa mãn chưa!!! "
Anh cười mỉm, vẻ mặt hiện lên sự gian manh khó tả. Bên trong lớp quần nhấp nhô làm cơ thể anh nóng rực. Trần Thiên Nhi tự tay tháo nốt chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh. Cảnh xuân hiện ra ngay trước mắt anh, ham muốn du͙© vọиɠ nổi lên không cưỡng được. Vương Hàn Vũ từ từ tiến tới vòng tay siết chặt eo Thiên Nhi
" Nói xem...có phải em thích câu dẫn đàn ông không? "
" Em không có, là anh hại em "
" Em có muốn trả thù không? "
Thiên Nhi vừa nghe xong, mắt lập tức sáng choang, có...tất nhiên là muốn rồi, anh hại cô đến qυầи ɭóŧ cũng không còn, giờ được trả thù thì còn gì bằng
" Tất nhiên, thù này em nhất định phải trả rồi "
Vương Hàn Vũ ôm Thiên Nhi từ đằng sau, dưới khung cửa sổ của màn đêm lạnh lẽo, ánh trăng dịu nhẹ sao lại ấm áp đến thế, anh thực sự bị cô làm cho mê muội rồi hay sao?
" Anh có cách giúp em trả thù "
" Anh nói...thử xem " Cô chần chừ
Một lúc lâu sau anh cắn vành tai cô lên tiếng
" Lột sạch quần áo của anh, vậy là em trả được thù rồi "