" Hicc!!! " Cô tỉnh dậy là gần 3 rưỡi sáng, nhận ra cả đêm không về nhà cũng chẳng thông báo, mẹ sẽ lo lắng nhường nào. Cô vội nghĩ cả ngàn ngụy biện để lát nữa sẽ nói với mẹ nhưng hiện tại cả người đang đau đớn, ê ẩm vô cùng, chuyển suy nghĩ sang anh...chính anh đã khiến cô ra nông nỗi này. Mặc dù bản thân là người chủ động trong việc tối qua nhưng trách tên cầm thú ép thuốc cô. Nước mắt cô rơi lã chã trên gối, cô muốn tìm hiểu thực sự quan hệ giữa cô và anh là gì? Đối với anh cô là ai?
" Em khóc cái gì? " Một giọng trầm thấp vang lên từ phía sau
" Buông tha tôi đi... "
" Em nói cả đời không cầu xin anh mà, bây giờ quá muộn rồi. Hừ!!! " Lời vừa dứt anh lại nổi tình thú, vùng dậy bóp chặt bầu ngực của cô mà xoa nắn. Sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến tiểu huyệt của cô co thắt không ngừng.
" Aaa..ưmm. Tha cho tôi đi..ư..tôi sai rồi...tôi thề...aaa.. "
Tiếng kêu ma mị với thân thể kiều diễm như bức họa nàng thiếu nữ khỏa thân hiện lên trong đầu anh, khiến anh không kiềm nổi du͙© vọиɠ đen tối. Một lực đẩy ngón tay vào trong âm đ*o cô.
" Em thề đi. Anh không ngắt quãng em nữa " Anh ghé sát tai cô, lưỡi ấm nóng liếʍ láp vành tai nhỏ nhắn. Ngón tay giữa không ngừng hoạt động
" Đau tôi...ư...tôi thề...không qua lại với Lăng Triết " Cô ngập ngừng, không phải vì đau mà do sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ trào dâng trong âm đ*o, dòng chảy nóng nhanh chóng tuôn ra. Anh cúi đầu liếʍ láp rồi hôn nhẹ.
" Chỉ Lăng Triết thôi hử? " Anh lạnh nhạt hỏi, tâm trí vẫn đắm chìm trong men tìиɧ ɖu͙©
" Tất cả đàn ông. Bây giờ anh thỏa mãn tôi được không...ưʍ...aa... " Cô cảm thấy bên trong thật trống trải, ngón tay anh quá bé nhưng bị âm đ*o cô kẹp chặt đến không rút ra nổi.
" Gọi tên anh, cầu xin anh đi tiểu yêu tinh dâʍ đãиɠ "
" Hàn...ưmm...cầu xin anh hãy giúp em...em thật khó chịu... "
" Được, anh không nhận ra em lại thích bị ngược đãi đến vậy "
Không đợi cô trả lời anh lập tức tiến hành nhiệm vụ. Đây là lần đầu tiên sau thủ đoạn " Xuân Dược " cô tự ngả mình với anh. Anh nhếch môi đưa gậy th*t của mình vào trong cơ thể cô. âm đ*o kẹp rất chặt và gấp, huyệt thịt cắn nơi ấy của anh rất sảng khoái.
" Tiểu yêu tinh, chỗ này là điểm kí©ɧ ŧɧí©ɧ của em phải không? "
" Ưmm... "
Cô quyến rũ anh, tất cả những gì thuộc về cô đều được coi là mua chuộc du͙© vọиɠ của anh. Anh cuồng dã ra vào trong cô, lần này kɧoáı ©ảʍ trong cô càng dâng cao, không còn đau đớn như lần đầu tiên mất tấm màng. Anh ra vào nhẹ nhàng hơn, muốn từ từ để cảm giác trong cô không trống vắng, người anh áp sát thủ thỉ với cô
" Lần sau đừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ sự kiên nhẫn của anh, anh không biết sẽ hành hạ em đến mức nào đâu " Anh nói rồi nhẹ nhàng đưa vật thể ra ngoài, ôm lấy thân thể nhiều vết xanh tím lẫn đỏ hồng của cô, hôn lên tóc, lên nơi khóe mắt ướt đẫm...
Cô thực không hiểu con người anh, có lúc rất lạnh lùng, lúc vui vẻ, lúc trêu cô, lúc lại tàn nhẫn. Nhưng ở cạnh anh cô không cảm thấy bất an như ở bên người khác. Điển hình là hôm đi xem phim với Lăng Triết...
" Anh là cầm thú, đồ súc sinh, đồ sắc lang không đáng có hạnh phúc...huhu.. Anh làm đau em "
Anh vừa quyến luyến rời khỏi giường chưa đến ba bước, nghe cô nói tức khắc ôm cô với tư thế lạ
" Anh xin lỗi, do anh không kiểm soát nổi khi tiếp xúc cơ thể em. Lần sau sẽ cẩn thận hơn. Giờ thì ngủ một chút đi. "
" Không nổi...em muốn... "
" Không ngủ hay vận động tiếp? " Cô chưa nói hết liền bị anh ngắt lời. Ai đó hoảng sợ vùi mặt vào l*иg ngực anh. Hương bạc hà thoảng phất dưới mũi cô. Cảm nhận l*иg ngực đập mạnh của anh và cô đang hòa một nhịp. Cô thích một tên biếи ŧɦái, một tân cầm thú hay sao? Nghĩ lại cảnh cường bạo vừa rồi nước mắt cô tuôn lã chã.
Cảm nhận l*иg ngực ươn ướt, anh nhấc đầu cô ra hỏi
" Em làm sao mà khóc? "
" Anh...em muốn...tiếp tục làm bạn với Lăng Triết được không? "
Khuôn mặt anh tối sầm, ánh mắt sực mùi sát khí nhìn cô. Cô có vẻ biết điều thoảng thốt xua tay
" Em thề không vượt mức bạn bè. Còn nếu anh không đồng ý, em không dám đòi hỏi "
Anh tức giận không nói thêm câu nào, bước xuống giường với vẻ mặt cương nghị. Cô theo bản năng chạy lại giữ tay anh nhưng cơ thể suy sụp. Chạy được hai bước đã nằm dài trên đất, hạ thể đau nhức, mềm nhũn không còn sức lực nằm nhoài ra đất, nhưng cái miệng vẫn không ngừng hoạt động
" Huhu, đau chết em mất thôi...có giỏi thì anh đi luôn đi...huhu...tên khốn nạn "
Anh nghe thấy tiếng động, quay lại thấy tiểu yêu tinh bé nhỏ kiệt sức đang làm nũng trên nền nhà. Thở dài bế cô lên giường. Lau khóe mắt bũng nước. Cô nhìn ra vẻ ôn nhu hiện tại, thật ấm áp quá đi, cô ngượng ngùng vùi mặt đỏ vào chăn.
" Nằm ngoan, anh lấy nước lau người cho em "
Anh quấn khăn vào thân dưới, mở cửa từ tốn xuống nhà lấy khăn lau và chậu nước. Lúc quay lại thấy dáng vẻ thao thao bất tuyệt của cô, mắt lưng tròng ngước nhìn trần nhà để không rơi xuống một giọt. Anh đứng hình bên ngoài một lúc lâu, tự trách bản thân ham muốn du͙© vọиɠ mà làm cô thất vọng, nhưng anh chẳng hề biết suy nghĩ của mình là ngược lại.
Anh chà khăn lên khắp cơ thề cô, mỗi nơi đều gắn tích lại một nụ hôn nồng ấm. Lúc này trong mắt cô anh không phải một tên cầm thú mà là một người ôn nhu, ấm áp. Cô buộc miệng hỏi ngập ngừng
" Hàn...anh có...thích...thích em không? "
" Không biết hả? " Anh hỏi lại một phần châm chọc sự ngu ngốc của cô.
"... "
" Nằm ngoan, đừng làm loạn "
Rõ ràng không thích thì nói luôn đi, vòng vo tam quốc làm gì chứ? Dù sao cũng dâng lần đầu đến miệng cáo, cô tự mình đa tình rồi. Bên cạnh người ta là cả vạn phũ nữ chứ có ít đâu. Hơn nữa còn cả cô bạn gái xinh đẹp mĩ miều lúc nào cũng quấn lấy anh. Chậc, tưởng bở quá. Cô rút tay mình ra khỏi khăn anh đang lau cho mình, quay mặt vào tường che đi vẻ mặt thất vọng. Đối với người ngây thơ như cô thì vẫn còn Lăng Triết để dự bị...
" Anh thích em...cực kì thích em, có lẽ đã từ lần gặp mặt đầu tiên "
Cô ngồi bật dậy, đè anh xuống dưới, vẻ mặt mừng rỡ, cô thất thố, tự đắc
" Woaa, em như vậy cũng thật đào hoa, anh thích em lâu như vậy rồi mà em không biết...có phải...em rất ngốc không? "
Anh chỉ đáp lại ngắn gọn hai từ, vừa súc tích vừa đánh trúng trọng tâm
" LÀ NGU "