Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 17: Biến cố trong năm năm

Lương Yên biết mình không nên hỏi về người này, nhưng cuối cùng cô vẫn không nhịn được.

Thang Khải Huân hiển nhiên không ngờ tới em gái đột nhiên sẽ hỏi tới Triển Mộ Nham, sau khi kinh ngạc liền nói: “Hiện tại ai cũng không biết Triển Mộ Nham đi đâu, năm năm trước, sau khi em đi không lâu, nhà họ Triển liền đại loạn, Triển Mộ Khoa mất, Triển Đổng và phu nhân u buồn quá độ cũng đi ra nước ngoài nghỉ ngơi. Còn Triển Mộ Nam, anh vốn nghĩ, cậu ta sẽ tiếp nhận Triển thị sau đó phát triển nó, nhưng ngược lại, cậu ta lại rất ít xuất hiện, em cũng biết rồi đó, sự cạnh tranh trong thương nghiệp là rất khốc liệt, mấy đó Triển gia liên tục xuống dốc, không bao lâu liền tuyên bố phá sản, hành tung của Triển Mộ Nham cũng không rõ.’

Lương Yên nghe xong, cảm thấy hết hồn hết vía.

“Làm sao lại như vậy?” Cô không dám tin, rõ ràng cô đang cầm một cốc trà nóng nhưng sao lại thấy lạnh như vậy. Tại sao nhà họ Triển lại biến thành như vậy? Triển Mộ Khoa mất, Triển thị phá sản, người mình yêu lại lấy người đàn ông khác, người đàn ông kiêu ngạo kia có thể chịu đựng được đả kích này sao?

Có lẽ anh sẽ khổ sở…

Lương Yên không dám tưởng tượng.

“Yên nhi, em không sao chứ?” Tịch Khuynh Viễn phát hiện sắc mặt em gái có chút không đúng.

Lương Yên lấy lại tinh thần, ý thức được chính mình thất thường, giấu đi cảm xúc, bưng chén lên nhấp một ngụm trà nóng, nặng nề hỏi: “Anh, vì sao Mộ Khoa lại chết, có phải…là vì chuyện hôn lễ, gây ra đả kích lớn với anh ta?”

Tịch Khuynh Viễn không muốn để Lương Yên cảm thấy khó chịu, nhưng anh ta không thể không gật đầu: “Anh ta có một căn bệnh di truyền chịu không nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ….”

Lương Yên vô lực dựa người vào cửa, áy náy cúi đầu, nếu như không phải cô, hiện tại nhất định Triển gia sẽ không ngừng phát triển.

“Em đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện này cũng không phải là điều em muốn.” Tịch Khuynh Viễn đè tay lên bờ vai mảnh khảnh của Lương Yên, bất động thanh sắc nói sang chuyện khác: “Nghe nói em đang làm việc ở công ty khác, em không nghĩ đến về nhà giúp đỡ trong nhà sao?”

Lương Yên cười lắc đầu: “Em ở bên ngoài đã mấy năm nếu như bỗng nhiên xuất hiện, báo chí sẽ không buông tha, đến lúc đó…”

Lương Yên quay đầu, nhìn hai đứa nhỏ: “Em không hy vọng sẽ ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ, bọn chúng còn quá nhỏ.”

Những tạp chí kinh tế, tài chính sẽ trắng trợn bới móc thân thể của hai đứa nhỏ, cô lo lắng sẽ làm tổn thương hai đứa bé.

Tịch Khuynh Viễn cũng hiểu những vấn đề đó, gật đầu: “Như vậy cũng tốt.”

………

Đêm hôm đó, Lương Yên không có cách nào chìm vào giấc ngủ, trong đầu cô đều là thân ảnh của người kia.

Sáng sớm hôm sau, Lương Yên giao hai đứa nhỏ cho mẹ, liền đến công ty đi làm đã nghe thấy mọi người bàn tán.

“Ôi chao, ôi, các cô có nghe thấy không? Nghe nói tổng giám đốc muốn tới Trung Quốc rồi!” có mấy người phụ nữ tụm lại bàn tán xôn xao.

“Chuyện này là bình thường, hiện tại muốn khai thác thị trường trung quốc, dĩ nhiên ông chủ phải xuất hiện.”

“Ôi chao, Lương Yên, cô làm việc ở nước Anh mấy năm đã từng thấy ông chủ chưa? Nhất định là rất đẹp trai, nghe nói vẫn là người đàn ông độc thân hoàng kim!” Tầm mắt của mọi người đều nhìn về phía Lương Yên.

Lương Yên ngẩng đầu khỏi máy vi tính, nhìn qua dáng vẻ mong chờ của mọi người, thật không đành lòng đả kích, nhưng vẫn không thể không nói: “Tôi chưa thấy, nhưng lúc trước có nghe đồng nghiệp nói, ông chủ đã 60, 70 tuổi.”

“Cái gì? Là một ông già?” mọi người trợn mắt thiếu chút nữa đã ngã quỵ.

“Là ai đã nói đó là soái ca, hại mọi người chờ mong.”