Anh Đao gặp bà dì cả, quả là kinh thiên động địa.
Lục Du chỉ trong giờ học sinh học mới tiếp xúc với cái khái niệm này, đây là lần đầu tiên gặp phải, một chút cũng không biết phải làm sao. Cậu luống cuống tay chân mở ba lô ra, lục lọi cuối cùng tìm được một đống băng keo cá nhân: “Anh Đao, cái này được không?”
“Được cái đầu cha mày á!” Anh Đao liếc Lục Du trắng cả mắt, trong lòng cũng hốt hoảng, “Mẹ nó sao lại có cảm giác nó chảy ra nhiều dữ vậy, tao sẽ không bị chảy nhiều máu quá mà ngủm đó chứ?”
Cao Hán vừa khụ vừa chỉ huy Lục Du xé áo: “Ở đây không có băng vệ sinh, lấy một mớ mảnh vải chắp vá đỡ đi.”
“A à.” Lục Du chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi, lúc xuống mộ nhất định không sạch sẽ được, thế nhưng hiện tại không chú ý được nhiều tới vậy.
Sau một trận rối loạn, anh Đao mặt trắng bệch đi ra, vừa đi vừa ôm bụng. Mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cuối cùng không ai nói gì, vẫn như kế hoạch lên đường.
Trên đường đi, Lục Du không nhịn được lâu lâu lại quay lại nhìn anh Đao một cái, lâu lâu lại nhìn một cái. Anh Đao vốn cũng đã rất khó chịu rồi, thấy thế nhịn không được rống lên: “Mày có chuyện gì thì nói, đừng có nhìn ông đây như vậy.”
“Ặc, cái đó, anh Đao à, tôi muốn hỏi…” Lục Du nghĩ ngợi, cố tổ chức lại ngôn ngữ, châm chước tìm từ, “Thằng em của anh vẫn ổn chứ?”
Lúc đầu anh Đao vẫn chưa bắt kịp, sau khi hiểu rồi thì sắc mặt không thể nào tốt được. Hắn ta không nói lời nào, Lục Du cũng không ép hắn ta. Đi được vài bước, anh Đao liền buồn bực lên tiếng: “Chết.”
“Hả, cái gì chết?” Lục Du quay đầu hỏi.
Anh Đao dùng sức nhắm chặt hai mắt lại, hít sâu một hơi nói: “Tao nói thằng em của tao đã chết, giờ chỉ còn… nhỏ em…”
Đây mới thật sự là một câu chuyện bi thương.
Tầm mắt Lục Du liếc xuống một cái liền dời đi rất nhanh. “Xin nén bi thương.” Lục Du không biết phải an ủi anh Đao như thế nào đành im lặng không nói gì. Mấy người bọn họ cứ đi như vậy về phía trước vài bước, bỗng nhiên Lục Du quay đầu lại niệm cái quảng cáo tuyên truyền kế hoạch hoá gia đình: “Thời đại khác nhau, nam nữ như nhau.”
Anh Đao nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lục Du, miệng giật giật, cuối cùng cảm động phun ra hai chữ: “Ngu xuẩn.”
Thằng em của người ta cũng đã mất, Lục Du bao dung không thèm so đo với hắn ta.
Trên đường đi, Cao Hán thường sẽ ho ra trứng trùng, Lục Du sẽ cầm bình xịt côn trùng mà Thẩm Kỳ Niên chuẩn bị ra xịt a xịt, không ngờ tới thật sự có hiệu quả. Những con bướm đó cơ bản chưa kịp bay ra đã chết không kịp ngáp.
Anh Đao nhìn bình thuốc xịt côn trùng kia như có điều suy nghĩ, sau đó nói: “Bọn mày nói coi nếu như Cao Hán đem bình thuốc xịt côn trùng này uống vào thì những con bướm đó có thể xử hết không?”
Cao Hán nhìn thoáng quá bình thuốc xịt kia lập tức kịch liệt ho khan. Lục Du ở bên cạnh cười hắc hắc: “Nếu anh Cao uống cái này, đám bướm đó có bị xử không thì tôi không biêt, chứ anh Cao chắc chắn sẽ bị xử trước.”
Anh Đao bị ngữ khí trêu đùa của Lục Du chọc cho bật cười, vừa cười một cái phía dưới lập tức trào ra chất lỏng ấm áp.
Đậu má nó!
Anh Đao bị đau bụng muốn chết, thầm nghĩ làm đàn bà cũng thật sự không dễ dàng gì.
Thẩm Kỳ Niên ở bên canh bỗng nhiên sắc mặt có chút trầm trọng, Lục Du thấy vậy liền hỏi hắn: “Làm sao vậy?”
Thẩm Kỳ Niên chỉ anh Đao ở phía sau nói: “Em vừa rồi là do ngửi thấy mùi máu tươi đúng không?”
Lục Du gật đầu: “Đúng vậy?”
Mày Thẩm Kỳ Niên càng cau chặt hơn: “Em có thể ngửi được, vậy những sinh vật ở dưới đây cũng có thể ngửi được phải không?”
Đệt mợ?!
Lục Du lập tức nhìn quanh bốn phía, sợ có cái gì đó nhào ra. Anh Đao còn đang lải nhải nó chờ ra khỏi đây liền đi phẫu thuật chuyển giới, nhất định phải đem cờ hym của mình nuôi dài trở lại.
Cao Hán vô cùng nghiêm túc thảo luận với hắn ta: “Vậy lúc đó anh là nữ biến nam sao?”
Anh Đao tức khí: “Ông đây vốn chính là nam!”
“Anh đã là nam thì còn đi phẫu thuật chuyển giới cái gì nữa?”
“Ông đây không muốn cùng tên nuôi bướm nói chuyện.”
Anh Cao gật đầu: “A, vừa hay, tôi cũng không muốn theo thằng đàn ông gặp bà dì nói chuyện.”
“Suỵt!” Lục Du đưa tay đặt lên miệng, ý bảo bọn họ im lặng lắng nghe thử. Bên trong đường hầm ngoài trừ tiếng bước chân ra thì an tĩnh tới quỷ dị.
“Ọt ọt…” Anh Đao ôm bụng, hơi cúi người, “Ông đây đói bụng, bọn mày có cái gì ăn không?”
Lục Du từ trong ba lô lấy ra một túi bánh quy ném cho anh Đao, sau đó mấy người bọn họ lại tiếp tục lên đường. Đi rồi lại đi, sau hơn nửa tiếng, bọn họ tới một chỗ rẽ.
Đi bên trái hay đi bên phải đó là cả một vấn đề.
Cao Hán vươn tay ký hiệu ở bức tường phía bên trái: “Đây là ba tôi để lại, xem ra là phải đi bên này.”
Lục Du lắc đầu, nhấc chân liền đi bên phải.
Cao Hán không khỏi trố mắt: “Ba tôi đi bên này rồi.”
“Ừ hửm!” Lục Du quay đầu lại nhìn Cao Hán sau đó hỏi, “Vậy bác trai an toàn đi ra sao?”
Cao Hán không còn lời gì để nói, không đi ra được.
Lục Du giống như người dẫn quân trong đội ngũ, nếu cậu đã quyết định, những người còn lại chỉ có thể phục tùng.
Dọc theo đường đi về phía trước, Lục Du để ý thấy biểu tình Thẩm Kỳ Niên càng ngày càng ngưng trọng.
“Ngay ở phía trước.” Thẩm Kỳ Niên bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
Cái gì ở phía trước?
Đương nhiên là thân thể của Thẩm Kỳ Niên.
Theo như lời Cao Hán đã nói, nơi này cũng với con đường anh ta đi lúc trước rất giống nhau, rẽ bên trái hay bên phải cũng không có gì khác biệt.
Càng đi con đường bên trong càng trống trải, Lục Du thật cẩn thận bước từng bước, bỗng nhiên chợt nghe được bốn phía truyền đến âm thanh lộc cộc.
Những âm thanh bò lộc cộc đó nghe có vẻ số lượng không hề ít. Anh Đao tự giác khiêng súng lên, chuẩn bị nếu có tình huống gì liền bắn phá.
Hô hấp của Lục Du muốn ngừng lại luôn rồi, chỉ chờ thứ kia đi ra.
Lục Du xem qua không ít tiểu thuyết cùng phim điện ảnh về trộm mộ, càng là mấy loại địa phương như vầy thì sinh vật diện mạo càng xấu xí…
Dù sao trong này ai cũng không thấy ai, lớn lên bộ dạng tuỳ tiện chút cũng được.
Lục Du bổ não một đống sinh vật kỳ quái khủng bố, rốt cuộc thì đám sinh vật bò lộc cộc kia cuối cùng cũng lộ ra hình dáng.
Lục Du nhìn đám sinh vật càng ngày càng gần không khỏi có chút há hốc mồm…
Đây là…
Cua khổng lồ?
Phải, mấy con cua đó toàn bộ đầu có hình dáng của mấy con cua khổng lồ.
Giống như mấy cây nắp âm ở bên ngoài, mấy con này trường kỳ sinh hoạt trong môi trường phóng xạ cuối cùng biến thành mấy con cưa bự bằng nửa người.
Vả lại mấy con cua đó giống như không nhìn thấy Lục Du, tới nơi liền nhào qua chỗ anh Đao.
“Tao đệt, tại sao lại rượt tao?” Anh Đao giơ súng liền bắn, nhưng khổ nổi số lượng cua rất nhiều, căn bản là bắn không hết. Anh Đao xoay người bỏ chạy, Cao Hán ở phía sau hô lên: “Lên cây, lên cây!”
Anh Đao vọt tới cái cây gần nhất, cọ cọ leo lên.
Cao Hán la hét bị gió thổi vào họng bắt đầu ho khùng khục. Cao Hán ho ra trứng trùng, nhưng mà Lục Du hiện giờ căn bản là ở quá xa không qua được. Những cái trứng trùng đó rơi xuống đất liền nở ra mấy con bướm xanh, chúng nó xoay quanh trên không một vòng sau đó bay về phía anh Đao.
May là trong tay anh Đao có bình xịt côn trùng, đảo qua đảo lại xịt chết hết cả đám.
Nhìn đám cua ngổn ngang cùng với mấy con bướm nằm la liệt, anh Đao đang ở trên cây không ngừng gào thét từ tận linh hồn: “Tại sao lại đặc biệt đuổi theo ta mà thôi, ông mày đây sống dễ dàng lắm sao?”
“Đại khái chắc là vì bọn tôi đều không bị bà dì ghé thăm đó.” Lục Du đáp lại, anh Đao cũng không nghe thấy.
Mấy con cua đó vung vẩy cái càng to, ngốc nghếch muốn bò lên trên. Thế nhnưg trên cây không có cái gì để bám víu, mấy con cua lớn căn bản là không trèo lên được. Anh Đao thấy thế liền cười ha ha: “Trèo không được phải không đám ngu xuẩn, có bản lĩnh thì đến ăn ông mày này!”
Mấy con cua đó cố gắng một hồi lâu cũng không trèo lên được, cuối cùng cảm đám chụm lại một chỗ thổi bong bóng. Anh Đao chưa kịp đắc ý được bao lâu thì đám cua đã bắt đầu chồng lên nhau. Một con đạp lên một con, chẳng mấy chốc mà cao đến hai thước.
“Trời ơi!” Anh Đao choáng váng, bắt đầu lấy súng ra nả đạn. Mười con cua rớt xuống lại có trăm ngàn con trèo lên.
“Tao đệt, chúng mày đừng có mà đứng đó nhìn, mau giúp ông mày đi!” Anh Đao sắp khóc tới nơi rồi, cái giọng nữ yểu điệu miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.
Làm sao để có thể xử lý đàn cua khổng lồ này một cách nhanh nhất bây giờ?
Luc Du nhìn quanh bốn phía, ngoài ý muốn mà phát hiện bên đường vậy mà lại có một bình rượu. Lục Du cố gắng không suy nghĩ nhiều, chụp lấy bình rượu nhét một miếng vải vào miệng bình sau đó châm lửa rồi ném vào trong đám cua. Bình rượu bắt lửa nổ mạnh như một quả bom.
Anh Đao ôm chặt lấy thân cây, trong lòng nghĩ không bao giờ muốn quay lại cái nơi quỷ quái này nữa.
Đám cua con thì chết, con thì sút càng gãy cẳng, chỉ còn lại mấy con còn nguyên vẹn lập tức bỏ chạy.
Lục Du nhặt một mớ càng cua, thấy thịt cũng trơn mềm, trông có vẻ rất ngon lành. Trong mộ có chảo có lửa, Lục Du chọn hai con cua coi như lành lặn ném vào, chẳng mấy chốc mùi thơm lừng bay ra.
(chảo ở đâu ra nhỉ?)
“Thơm quá đi.” Anh Đao trượt từ trên cây xuống, chạy lên nhìn chằm chằm cái chảo kia, nước miếng chảy ròng ròng.
Thẩm Kỳ Niên đẩy Lục Du: “Thứ này cũng không biết có độc hay không, em đừng có ăn.”
Lục Du giống như vừa lấy lại tinh thần, sau đó không khỏi có chút sợ hãi: “Em không có định nấu. Em cũng không biết vì sao mình tự dưng lại nấu tụi nó lên nữa…”
Cao Hán vẫn luôn ho khan, mắt thường cũng có thể nhìn thấy đám trứng trùng dưới làn da anh ta động đậy. Anh ta lấy chiếc nhẫn xanh lam kia từ trong túi đưa cho Lục Du: “Nhanh, đem trả lại!”
Trên mặt bàn trong mộ thấy có mỗ chỗ hổng nhìn có vẻ là chỗ đặt nhẫn. Lục Du vừa muốn đưa tay ra lấy đã bị Thẩm Kỳ Niên ngăn lại. Thẩm Kỳ Niên lấy chiếc nhẫn từ tay Cao Hán sau đó cầm đi lại chỗ cái bàn.
Anh Đao cùng với Cao Hán đều không nhìn thấy Thẩm Kỳ Niên, chỉ nhìn thấy chiếc nhẫn bay lơ lửng trên không. Lục Du ở bên cạnh mở miệng an ủi: “Đừng sợ, là bạn trai của tôi.”
Bạn trai?
Anh Đao cùng với Cao Hán đều mang vẻ mặt hoang mang…
Cậu chẳng phải là đàn ông à, sao lại lòi ra một tên bạn trai thế kía.
Thế nhưng bây giờ ai cũng không có thời gian mà suy nghĩ nhiều, lực chú ý đều đặt vào chiếc nhẫn. Thẩm Kỳ Niên cầm chiếc nhẫn nhét vào lỗ hổng trên bàn, sau đó một loại ánh sáng xanh lam bùng phát ra…
Cửa lớn của mộ thất ken két lên tiếng mà mở ra.