Những Ngày Lão Công Minh Hôn Bắt Tôi Đào Mộ

Chương 9: Tôi đi nhát ma

Trời vừa sụp tối, lão Trương với Tiểu Tả liền gọi điện thoại nói là buổi tối không về. Lúc nói chuyện còn không quên hỏi bóng hỏi gió Lục Du sao rồi.

Lục Du cúp điện thoại, thấy Thẩm Kỳ Niên bay tới trước mặt mình hồi nào: “Cậu nói tìm người giúp đỡ là hai người bọn họ sao?”

Lục Du lắc đầu: “Đương nhiên không phải, chuyện ma quỷ đương nhiên phải tìm ma quỷ.”

Thẩm Kỳ Niên nhìn Lục Du, trong lòng suy đoán: “Cậu không phải là muốn tìm mấy cái bên ngoài đường kia đâu hả?”

Lục Du gật đầu: “Không sai.”

Thẩm Kỳ Niên khoanh hai tay, bật cười: “Cậu điên rồi hả? Nghĩ sao mà muốn đi giao dịch với quỷ.”

Lục Du ánh mắt cao thấp liếc nhìn Thẩm Kỳ Niên một cái, nhếch miệng nói: “Anh cũng đâu phải người.”

Thẩm Kỳ Niên hơi rụt lại, lướt lướt về phía trước: “Tôi với bọn họ đâu có giống…”

Chỗ nào không giống?

“Không phải là chỉ đi nhát ma thôi sao? Tự tôi có thể làm được.” Thẩm Kỳ Niên nhếch cằm, bộ dáng giống như đã lên kế hoạch trước hết rồi.

Lục Du không thèm để ý đến hắn, cầm lấy điều khiển từ xa mở TV. Từ giờ tới rạng sáng còn khoảng bốn tiếng, phải tìm gì đó gϊếŧ thời gian mới được nha.

Thẩm Kỳ Niên ngồi đối diện với Lục Du, đôi mắt trông mong nhìn theo cậu, ý đồ muốn khuyên cậu thay đổi chủ ý.

Lục Du lại không muốn cùng Thẩm Kỳ Niên tốn nhiều nước bọt chuyện này.

Trên mạng nói Thẩm Kỳ Niên cao lãnh, tao nhã, anh tuấn, lại còn là quý tộc có khí chất, kim cương Vương lão ngũ a.

Nhưng mà trước mặt Lục Du, Thẩm Kỳ Niên ngoại trừ có khuôn mặt đẹp ra, cái khác hoàn toàn là cách biệt một trời một vực với những gì trên mạng đưa tin a.

Kim đồng hồ chỉ đến mười hai giờ, Thẩm Kỳ Niên vẫn còn nói lảm nhảm. Lục Du đưa tay bịt kín miệng hắn, làm cho hắn im lặng.

Nói tới cũng thấy kỳ quái, chỉ cần Thẩm Kỳ Niên không phòng bị, Lục Du liền có thể chạm vào hắn.

Đối với việc này, Thẩm Kỳ Niên bày tỏ, đại khái là vì Lục Du chuyển dương khí nên thu được phúc lợi này. Còn Lục Du đối với loại phúc lợi này hiển nhiên chẳng có chút thích thú nào hết.

Tiếng cười nói bên ngoài ngày càng gần, Lục Du không thèm tốn công ở trong này nháo loạn với Thẩm Kỳ Niên. Cậu nhét một tờ Mao gia gia trong áo ra để phòng ngừa vạn nhất.

Hít sâu một hơi chuẩn bị tâm lý xong, Lục Du mở cửa liền xông ra ngoài.

Đám du quỷ kia vừa vặn đang đi tới trước cửa nhà của Lục Du, mặt đối mặt, kẻ sợ hãi ngược lại là mấy con quỷ.

Trông thấm nhóm đối tượng mà mình muốn chiêu mộ, Lục Du vội vàng mở miệng gọi bọn họ lại: “Đừng đi, chỗ tôi có vụ làm ăn muốn hợp tác với mấy người nè.”

Đám quỷ kia ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng đẩy một tên ra làm đại biểu.

“Làm ăn gì?” Bởi vì lâu lắm rồi không cùng người thường nói chuyện nên giọng của tên quỷ này có chút trúc trắc.

Tới hôm nay Lục Du mới biết, quỷ so với quỷ, giọng nói cũng khác nhau lớn lắm nha. Như giọng của Thẩm Kỳ Niên là loại nghe như trên thu âm, như mấy ông MC radio đêm khuya. Còn như mấy tên quỷ phổ thông này, ngược tại âm thanh nghe như tiếng tín hiệu bị nhiễu, rè rè, lại có chút chói tai.

Lục Du cố không so đo hơn thua này kia. Cậu vẫy tay với tên quỷ kia, từ trong túi moi ra một xấp nhân dân tệ.

Nhóm quỷ vốn đang tụ tập lại đây trong nháy mắt tan đàn xẻ nghé chạy trốn. Tên quỷ giọng rè rè kia căng cổ họng lên gào: “Tụi tui chỉ là đi dạo phố đơn thuần thôi mà, đâu có hại người đâu. Vì sao lại đối xử với tụi tui như vậy…”

Lục Du lúc này mới nhớ là quỷ đối với mấy tờ nhân dân tệ cũng không giống người.

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Lục Du vội vàng đem tiền nhét lại vào túi, cười cười đối với bọn họ giải thích, “Thật ra tôi vốn muốn nói là nếu các người chịu hợp tác với tôi, tôi sẽ trả thù lao cho mấy người.”

“Hợp tác làm sao?” Một tên quỷ đánh bạo hỏi một câu.

Lục Du kéo khoé miệng cười cười: “Đơn giản lắm, tôi muốn mấy người đi với tôi đến một chỗ…”

……….

Vị trí nhà số 77 Phố Tây tương đối có chút không tốt, lại thêm chủ nhà chết nên nhiều năm qua như vậy vẫn không bán đi được.

Tôn Tiền châm một điếu thuốc, càng nghĩ càng cảm thấy lo: “Bà nói coi tên nhóc con họ Lục kia thật sự có thể đem tiền đến không?”

Lâm Xuân Mỹ đưa tay chỉ chỉ vào đầu ông chồng: “Sao giờ mà ông còn nghĩ mấy cái chuyện vô dụng này hả? Tôi không phải nói rồi sao, bây giờ chúng ta chỉ cần nghĩ coi tiền tới tay thì phải xài như thế nào đi.”

Tôn Tiền phun ra một vòng khói, trong lòng có chút không chắc chắn: “Tôi vẫn làm cảm thấy trong lòng không chắc lắm, cái nhà kia luôn cho tôi cảm giác âm trầm…”

Lâm Xuân Mỹ liền cười: “Một thằng đàn ông như ông sao suốt ngày nghĩ mấy chuyện này? Tuy rằng lúc đó có dùng chút thủ đoạn, nhưng hiện tại nhà không phải đứng dưới tên chúng ta sao? Dù sao không có lương tâm cũng không sợ quỷ gõ cửa…”

“Thôi đi,” Tôn Tiền nhíu mày, “Sao trong lòng bà không có chút xíu lo lắng gì hết vậy? Người ta bằng tuổi tôi đã có cháu ôm, tôi đến con trai còn không có…”

Lâm Xuân Mỹ nổi máu: “Bộ con trai một mình tôi sinh được chắc? Bản thân ông không được còn ở đây oán ai?”

Hai người đang cãi ỏm tỏi, một trận gió bỗng nhiên từ ngoài cửa sổ lùa vào.

“Lão Tôn, ông có phát hiện không, hồi nãy hình như có chút lạnh?” Lâm Xuân Mỹ hắt hơi một cái, tầm mắt theo bản năng liếc nhìn về phía cửa sổ bên kia.

Tôn Tiền rõ ràng cũng có cảm giác như vậy, gã nghiêm mặt nói với Lâm Xuân Mỹ: “Nhiệt độ xuống, lạnh không phải bình thường sao? Nhanh đi tắm rồi đi ngủ đi.”

Đêm nay, Tôn Tiền cùng Lâm Xuân Mỹ ngủ không được an ổn.

Cơ hồ cả đêm bọn họ đều bị bóng đè. Đại gia một tên lại đến một tên, giống như là xếp hàng chơi giường lắc vậy, ở trên người bọn họ nhún nhảy đến vui vẻ vô cùng.

Một nam quỷ đứng ở cửa nhà chỉ huy trật tự: “Chính mình đè mấy lần thì tự nhớ ghi sổ nha, nữa chúng ta sẽ tính theo sản lượng mà nhận tiền lương.”

Bên kia, Lục Du dẫn Thẩm Kỳ Niên cùng một đàn quỷ khác ra ngoài phố Tây. Thẩm Kỳ Niên bày ra vẻ mặt cao lãnh với tên quỷ kia. Lục Du nhướng mày với hắn sau đó hỏi đám quỷ: “Mấy chuyện tôi vừa nói mấy người nhớ kỹ hết chưa?”

“Nhớ kỹ rồi, tiểu ca anh yên tâm, mấy vụ nhát ma này tụi tui chuyên nghiệp lắm.”

Nhóm du quỷ nhiệt tình trả lời Lục Du, tỏ vẻ nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn.

Lục Du vừa lòng gật gật đầu, nhíu mày đến trước mắt Thẩm Kỳ Niên đang mang vẻ không tình nguyện: “Lần hành động này mà không thành công, chuyện hợp tác của chúng ta cũng dừng lại tại đây.”

Thẩm Kỳ Niên xoay xoay cổ, xắn cổ tay áo lên, tao nhã cười: “Trong từ điển của tôi không có hai chữ thất bại.”

Đêm đó, trong Phố Tây truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết.

Không ít người dân tỏ vẻ, âm thanh đó là từ toà nhà đã bị vứt đi thật lâu kia truyền đến.

Bởi vì cửa nhà luôn khoá nên truyền thuyết về nó nhiều vô số kể. Mọi người đều nói những cái kia trong nhà bởi vì phải chịu uỷ khuất nên mãi không chịu đi. Uỷ khuất này do ai làm, tự nhiên không cần phải nói cũng biết.

Lúc trước Tôn Tiền cho vay nặng lãi, người chịu thiệt trước mặt gã cũng không phải ít. Lúc đó, pháp luật chưa hoàn thiện như bây giờ, người bị hại cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Bây giờ xã hội tân tiến rồi, Tôn Tiền liền nhanh chóng biến thành công ty cho vay nặng lãi thành cái gì mà mượn tiền dân gian. Đổi thang không đổi thuốc

(ý chỉ đổi bề ngoài như bên trong vẫn như cũ), vẫn như trước lừa không ít người.

Bây giờ không như lúc trước, mọi người đối với Tôn Tiền ngoài xem thường ra thì không còn sợ hãi gã ta nhiều nữa.

Bọn họ cử người đại diện qua nhà muốn khuyên nhủ Tôn Tiền đem nhà kia huỷ đi. Nhưng vừa gặp hai vợ chồng Tôn Tiền, câu đầu tiên người kia nói lại là: “Mấy người bị ma nhập sao?”

“Nói bậy bạ cái gì đó.” Tôn Tiền không kiên nhẫn phất phất tay. “Yêu ma quỷ quái gì đó muốn đến cứ việc đến. Lúc còn sống lão tử còn không sợ, chết rồi lão tử càng không sợ!”

Người ta đã nói như vậy rồi, những người kia cũng không thể nói gì hơn nữa.

Lúc đi về ngang qua căn nhà số 77 Phố Tây, mọi người đều nhủ thầm, oan có đầu, nợ có chủ, mấy vị đừng có tìm sai người nha.

Nói đến cũng lạ, từ đó về sau mấy gia đình chung quanh ngủ nghê cũng an ổn. Không có mấy chuyện quấy nhiễu nửa đêm, cũng không có sự kiện ma quái đáng sợ nào diễn ra nữa.

Nhà người khác đều tốt, chỉ có nhà Tôn Tiền là không tốt chỗ nào cho được.

Liên tiếp bị ma đè ba ngày, Tôn Tiền cùng Lâm Xuân Mỹ chịu không nổi, chạy tới chùa Nam Sơn thỉnh pháp khí về.

Đêm đó nhóm du quỷ cũng muốn vào làm tiếp nhưng vừa tới cửa liền thấy trong ngoài nhà đều có kim quang lấp lánh. Tới gần liền bị bỏng linh hồn. Cho dù bọn họ muốn vào cũng không vào được a.

Lục Du dường như sớm đã đoán trước được tình huống này, cậu tiến lên vỗ vỗ bả vai Thẩm Kỳ Niên: “Mấy bữa nay anh đều không có đi nhát đúng không?”

Thẩm Kỳ Niên xị mặt: “Tôi không đi nhát, không phải có bọn họ rồi sao?”

Lục Du gật đầu: “Vậy anh theo bọn họ học hỏi nhiều ngày rồi, hẳn là học được làm sao để đi nhát ma rồi đúng không. Bọn họ bây giờ không thể đi vào được, chỉ có anh khi còn sống mỗi ngày tiếp xúc với pháp khí nên sẽ không bị mấy loại đồ cấp bậc thấp này ảnh hưởng, cho nên tối nay trông cậy hết vào anh.”

Mấy tên quỷ khác nhìn Thẩm Kỳ Niên với cặp mắt tràn đầy chờ mong: “Anh em, trông cậy vào anh đó.”

“Chúng ta cố gắng lâu như vậy, thành bại là nhìn vào lần này đó.”

“Cố lên, cậu giỏi nhất!”



Giữa tiếng hò hét trợ uy của cả đám quỷ, Thẩm Kỳ Niên vuốt vuốt tóc, nhẹ giọng nói với Lục Du: “Anh muốn đi náo loạn.”

“Đi đi.”

“Anh thật sự muốn đi náo loạn.”

“Ừ, thành công liền giúp anh tìm thi thể. Không thành công…”

Thẩm Kỳ Niên run run rẩy rẩy chỉnh áo, trên mặt biểu hiện tàn nhẫn: “Anh nói rồi, trong từ điển của anh không có hai chữ thất bại!”

Tôn Tiền và Lâm Xuân mỹ run cầm cập ngồi trên giường. Xung quanh bọn họ là các loại vòng xuyến, trên tay còn cầm một cái tượng phật…

Có Đông có Tây, xem ra là có chuẩn bị kỹ càng.

“Ông xã, ông nói coi bọn họ tối nay có tới nữa không?”

Tôn Tiền lau mồ hôi trên trán nói: “Chắc là vào không được đâu.”

Trong phòng ngọn đèn bỗng nhiên chớp tắt liên tục, bức mành cửa va chạm vào nha phát ra tiếng vang thanh thuý.

Lâm Xuân Mỹ hướng về phía Tôn Tiền hét chói tai: “Tới rồi, tới rồi!”

Tôn Tiền vốn trong lòng đang rất khẩn trương, bị Lâm Xuân Mỹ nháo loạn càng thêm bối rối. Gã đưa tay tát Lâm Xuân Mỹ một cái: “Chỉ là mạng điện có chút không ổn định thôi…”

Bỗng nhiên đèn trong phòng đồng loạt tắt phụt hết, Lâm Xuân Mỹ càng hét dữ hơn. Chờ tới lúc bà ta nơm nớp lo sợ ngẩng đầu liền phát hiện ông chồng của mình không biết từ lúc nào đã chạy qua ghế salon ngồi.

Hai tay giao nhau, sống lưng thẳng tắp, người này cũng ông chồng trong ấn tượng của bà ta hoàn toàn không giống.

Giờ phút này, “Tôn Tiền” giống như vừa mới phát hiện sự tồn tại của bà ta, gã chậm rãi ngẩng đầu lên. Khoé mạng gã mang theo tia cười, trong đôi mắt hiện lên nét quỷ dị. Gã vẫn luôn nhìn Lâm Xuân Mỹ cười cười một lúc, cuối cùng mới hỏi: “Tôn phu nhân, bà còn nhớ tôi là ai không?”