Bút Kí Huyền Môn

Chương 101: Phong tước

Quả thực tiểu Nguyệt nghe qua thì thấy cũng rất đáng thương, chỉ là tưởng tượng ra cảnh một đám những thứ mà nàng không nhìn thấy đang đi đi lại lại nhặt đống tiền giấy ngay trước mặt mình thì quả là không mấy dễ chịu, thế nhưng xem xét lại thân phận bây giờ cũng đã là đồ đệ của Đằng Thanh cho nên cũng lập tức ngồi xuống mà đốt tiền giấy, được một lúc không nhịn được mà hỏi nhỏ

-này, có ai đang ở đây không vậy?

Dương Vũ thắc mắc

-ai là ai? ý cô là gì? ở đây chỉ có tôi với cô thôi

Vừa dứt câu thì hắn chợt hiểu ra ý của nàng, lấy từ trong người ra hai cái lá bưởi, niệm chú một cái rồi đưa cho nàng, nói

-quyệt lên mắt

Tiểu Nguyệt nhận lấy nhưng cũng không hiểu hắn định làm cái gì, theo lời của hắn cũng tự giác làm theo, quyệt lên mắt một cái rồi bỏ ra, đột nhiên trước mắt nàng hiện ra một cảnh tượng khiến nàng sợ hãi mà té ra đằng sau kêu lên thất thanh, hai tắt bịt chặt lấy mắt không dám hé ra lần nữa, Dương Vũ thấy một màn này thì cố gắng bụm miệng, không dám cười thành tiếng, từ trong nhà, Lệ nhi cùng Thu Linh chạy ra sau khi nghe tiếng hét của nàng, vừa ra đến cổng thì thấy tiểu Nguyệt tay bịt chặt mắt mà không ngừng run rẩy, lại thấy Dương Vũ đang cười tủm tỉm thì biết ngay hắn vừa rở trò, Lệ nhi liền chạy tới bên nàng lay lay vài cái

-đừng sợ, có tỷ đây

Tiểu Nguyệt vừa nghe thấy tiếng của Lệ nhi thì vội vùng dậy mà ôm chặt lấy nàng, mếu máo

-có … có quỷ

Dương Vũ nghe thấy nàng la lối như vậy thì vội bịt miệng nàng lại, ra hiệu im lặng rồi quay ra phía trước hóa nốt chỗ tiền giấy cuối cùng, lẩm nhẩm

-người trần mắt thịt không tỏ tường, mong các vị lượng thứ bỏ qua, hương nến cũng đã cháy hết, mời các vị đi cho

Được một lúc thì quay lại phía nàng, ôn tồn nói

-được rồi, họ đi cả rồi đấy

Tiểu Nguyệt nghe vậy thì liền hé đầu quay ra, liếc ngang liếc dọc mấy cái rồi đứng thẳng lên, đá vào chân hắn một cái, giận dữ

-tên đạo sĩ đáng ghét, ta đâu có muốn thấy mấy thứ đó

-ta nghe cô hỏi, nghĩ là cô muốn thấy chứ

Dương Vũ xoa xoa chỗ vừa bị tiểu Nguyệt đá trúng, lại nói

-ngôn thông quỷ thần, những người này đã bị chết oan nghiệt, oán khí có phần nặng hơn bình thường, cô nói như vậy thì cũng như là xúc phạm họ, để họ bộc lộ oán khí thì khó mà đối phó đó

Tiểu Nguyệt nghe thế thì liền tính đá hắn phát nữa thế nhưng để Dương Vũ né được, lại chu chu cái mỏ

-xuốt ngày nói mình đạo pháp cao thâm, chẳng lẽ mấy cái vong hồn đó lại làm khó được ngươi sao?

Dương Vũ cười hề hề

-không khó, nhưng họ chưa tới thọ mệnh, trực tiếp tiêu diệt sẽ gây phiền toái tới mấy vị âm thần, lúc đó là khó ăn nói

Lệ nhi cùng Thu Linh đứng một bên, nghe họ nói chuyện mà chẳng hiểu cái gì, liền thắc mắc, tiểu Nguyệt lại quay về phía bọn họ, vẻ mặt lại hiện lên nét sợ hãi

-hai tỷ không biết, ban nãy vừa mở mắt ra thì phía trước mặt hiện lên một đám quỷ đang nhặt tiền giấy, có con răng nanh nhọn hoắt, có con không có chân tay, có cả những con nội tạng đang phân hủy, dòi bọ lúc nhúc, thực rất kinh tởm

Nghe vậy thì hai người mới hiểu ra, khẽ lườm Dương Vũ một cái rồi lại chấn tĩnh nàng

-không sao, đi vào nhà, uống một tách trà là quên hết

Tiểu Nguyệt khẽ gật đầu, nhưng vừa quay vào còn chưa kịp bước được một bước thì từ đằng xa một đám quan binh ầm ầm chạy tới, một người ăn vận theo kiểu nho sĩ đi đầu, hét lớn

-quận chúa, ta tới rồi

Cả đám người quay ra nhìn, Dương Vũ thấy cờ hiệu có thêu một chữ Bình, trong lòng lại nảy sinh ra mấy câu hoi “bọn họ lại tới đây làm gì?”

Đám người kia đi tới thì hắn mới nhận ra kẻ kia chính là Lý Uông, hầu cận bên Bình vương gia, nhưng tại sao ông ta lại tới đây? chưa kịp hỏi thì Lý Uông vội xuống ngựa, hành lễ với quận chúa rồi mời Dương Vũ vào nhà, tỏ ra bí hiểm, Dương Vũ khẽ nhún vai rồi trực tiếp đi vào, xem bộ dáng của hắn cũng không có ý đồ gì xấu, vừa vào tới sân thì tên Lý Uông kia đã vội hành lễ, không khỏi tươi cười nịnh nọt

-chúc mừng sư thúc, hôm nay ta tới là để mang sắc phong của hoàng thượng ban cho người

Dương Vũ thoáng chút giật mình, lại nhìn qua tiểu Nguyệt mới nhớ ra những lời hôm qua nàng ta nói với mình, rồi lại nhìn qua tên Lý Uông, lúc này mới hiểu sự tình, hắn không trực tiếp đọc thánh chỉ ở ngoài cổng là vì không muốn mình quỳ xuống vì bối phận chênh lệch nên mới dặn mình đi vào trong, tránh tai mắt rồi mới dám đọc thành chỉ, tên này trông như vậy nhưng xem ra suy nghĩ cũng có phần chu toàn, lại nói

-phong tước vị? tước vị gì?

Lý Uông rút từ trong người ra một quận lụa vàng thêu rồng phượng, mở ra rồi đưa tới trước mặt hắn

-hoàng thượng phong thúc làm trung dũng bá tước, nếu xét thì chỉ kém tể tướng hai bậc, lại ban cho thúc kim bào, có thể tự do ra vào tử cấm thành.

Dương Vũ nghe tới đây thì vẫn không nói gì, chỉ nhìn tên Lý Uông dò xét, thấy vậy hắn ta lại đành cất thánh chỉ vào trong người ái ngại nói

-sư thúc, ta biết người tu đạo không màng danh lợi, thế nhưng đây không phải chuyện đùa, nếu người không nhận chỉ thì đúng là đại nghịch, vương gia cũng khó nói chuyện với hoàng thượng.

-là vương gia thu xếp việc này?

Dương Vũ hỏi, tên Lý Uông biết là hắn cũng đá đoán ra chân tướng nên đành phải thành thật

-đúng vậy, sư thúc cũng hiểu lý do mà

Dương Vũ lập tức gật đầu, lý do cũng khá đơn giản, bây giờ theo đúng như những gì đã sảy ra thì mọi người nhất là mấy vị đại thần ngày hôm đó khi Dương Vũ đón được tú cầu cũng đã biết chắc rằng hắn sẽ trở thành phò mã của vương gia, nhưng nếu là thân phận của một đạo sĩ thì có vẻ như là không được môn đăng hộ đối, nhân cơ hội Dương Vũ lập được đại công cho nên ông ta mới xin hoàng thượng ban cho hắn một tước vị để cho sau này sẽ không còn lời đàm tiếu, lại nói Dương Vũ cũng không thể không nhận, nếu không sau này chỉ cần hoàng thượng ban bố một sắc lệnh truy nã thì hắn có trốn tới chân trời góc bể cũng khó lòng mà thoát. nghĩ đến đây thì hắn lại có chút cười khổ, nhìn tên Lý Uông một hồi rồi mới nói

-như vậy đi, xem như ta nhận tước vị này, nhưng ngươi về nói với vương gia, rằng ta là người tu đạo, khi nào chưa tìm ra đạo thì khi đó sẽ không lập thân.

Lý Uông nghe vậy thì liền lộ vẻ mừng rỡ, lấy thánh chỉ ra kính cẩn đưa cho hắn rồi khẽ đưa sát miệng lên tai hắn mà thủ thỉ

-sư thúc yên tâm, tước vị này chỉ là màu mè thôi, thực tế không phải nhϊếp chính, có thể tự do đi đây đi đó, người cứ dẫn theo quận chúa đi đâu cũng được, khi quay lại sẽ thành lập hôn sự cũng không muộn

Rồi lại trở lại trạng thái ban đầu, cười nham hiểm

-có điều đây là lời của vương gia, nếu ngài dám làm quận chúa buồn lòng thì đừng mong giữ được cái mạng của mình

Dương Vũ cũng cười nhẹ, trong lòng thầm nghĩ “ ông ta dám sao, kể cả có dám đi chăng nữa thì ta cũng để cho ông ta bắt được chắc? “

Mọi việc song xuôi, Lý Uông không tiện ở lại nên cũng đành cáo từ, lại tiến về phía tiểu Nguyệt to nhỏ điều gì, chỉ thấy nàng khẽ cười cười rồi gật đầu, nói song lập tức liền rời đi, Dương Vũ cầm thánh chỉ trong tay mà trong lòng dâng lên một chút kɧoáı ©ảʍ kì lạ, chung dũng bá tước, nghe qua cũng oai phong đấy chứ!